Bước vào Thanh Vũ uyển, lúc nhìn thấy kết giới xung quanh, Mộc Thanh Liên dừng chân. Nhưng hắn không thể mở kết giới trước mặt Minh Thương Vũ ra được bởi vì hắn sợ, sợ bên trong sẽ có thay đổi bất ngờ nào đó. Ngay lúc hắn do dự, Minh Thương Vũ giục hắn vào nhanh, kết giới bỗng biến mất. Không chờ hai người bọn họ vào, liền thấy có một người đi ra từ bên trong.
Tóc tai tán loạn, kiều nhan đỏ ửng, quần áo cũng không chỉnh tề, là Phó Linh.
Thấy Phó Linh xuất hiện với dáng vẻ này, ánh mắt Minh Thương Vũ tối sầm lại.
Phó Linh cúi người thi lễ, hơi hồi hộp, rồi sau đó lui ra.
Thấy Phó Linh lui ra, Minh Thương Vũ đi đầu, bước vào trong phòng Mộc Thanh Vũ. Mộc Thanh Liên theo sát phía sau nhưng vẫn chậm hơn nàng một nhịp.
Lúc Minh Thương Vũ đi vào phòng thì thấy quần áo rơi đầy đất, còn có Mộc Thanh Vũ nghiêng người, nửa thân trên để trần thì nàng bước ra khỏi phòng không quay đầu lại, ra khỏi Thanh Vũ uyển.
Mộc Thanh Liên ngạc nhiên nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng, không nói gì, đuổi theo bóng dáng rời đi của Minh Thương Vũ. Đầy bụng nghi ngờ nhưng không biết giải thích thế nào.
Đè nén điên cuồng sâu trong đáy lòng, Minh Thương Vũ càng bước nhanh hơn về phía trước, trong đầu luôn dừng lại ở cảnh tượng nhìn thấy trong Thanh Vũ uyển. Càng sâu trong cơ thể có một giọng nói tà ác đang kêu réo, "Ngươi thấy chưa? Ngươi hiểu chưa? Ngươi chết tâm chưa? Hắn căn bản không đáng giá để ngươi yêu. Hắn chỉ là tiểu nhân đê tiện vô sỉ. Tất cả những mặt tốt đẹp của hắn chỉ là giả vờ. Hắn vẫn luôn khoác lên cái áo mỹ lệ để lửa ngươi, lừa mọi người. Ngươi là đồ ngốc, ngốc, ngốc nhất trên đời này! Ngốc, ngốc, ngốc!" Từng tiếng tà ác, từng lần đả kích nghiêm trọng vào lòng Minh Thương Vũ khiến thần chí nàng mơ hồ, mất đi lý trí, đánh mạnh vào một tảng đá ở chỗ không người, cho tới khi trên tay loang lổ vết máu, da thịt nát tươm nàng vẫn không ngừng.
Theo sát tới, Mộc Thanh Liên bỗng ôm chặt nàng từ phía sau, cúi xuống dịu dàng thì thầm bên tai nàng, từ từ trộn chú Thanh Tâm vào, lần lượt gọi tên của nàng, bình phục tinh thần lộn xộn của nàng.
Dưới sự cố gắng hết lòng của Mộc Thanh Vũ đển ngầm gọi lại tinh thần của mình, Minh Thương Vũ dần dần thả lỏng thân thể, lòng đang buộc chặt cũng từ từ trở lại bình thường, toàn thân vô lực dựa vào lòng Mộc Thanh Liên. Mắt phượng híp lại, vẻ mặt ảm đạm, cuối cùng, cả người nàng lâm vào bóng tối vô biên.
Ôm ngang lấy nàng, Mộc Thanh Liên từ từ đi về phía Phượng Vũ uyển. Vừa đi vừa khẽ gọi tên nàng, "Vũ Nhi, ngủ đi, tất cả đã có ta, tất cả đã có ta, Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Từng tiếng quấn quýt tình cảm, từng tiếng mị hoặc, từng tiếng như nước chảy qua lòng người, ngưng thần, tĩnh hồn người.
Phó Linh rời đi rồi lại quay lại Thanh Vũ uyển, sột soạt mặc quần áo vào cho Mộc Thanh Vũ, sau đó thầm vận khí đánh thức hắn. Lúc thấy mắt hắn run lên, sắp tỉnh lại thì nàng nheo mắt, vẻ mặt mỏi mệt, đôi môi trắng bệch ghé vào mép giường, khóe mắt treo một giọt lệ trong suốt.
Một giấc chiêm bao tổn thương tình cảm, hồn phiêu đãng lại trở về, Mộc Thanh Vũ mở mắt ra, đáy mắt đen như hồ sâu khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc, nhưng cũng là bi thương đến chết tâm, đau đến chết lặng. Lúc mắt hắn chuyển động thì thấy Phó Linh nằm sấp bên giường. Hắn vươn tay lau đi giọt lệ nơi trong veo nơi khóe mắt nàng.
Giả vờ như bị giật mình tỉnh giấc bởi cái vỗ về khe khẽ của hắn, mặt Phó Linh càng mệt mỏi hơn. Nhìn hắn, miệng mím lại, cái mũi thanh tú ửng đó, hơi nước trong mắt ngưng tụ thành từng hạt châu, khóc nức nở thành tiếng, vươn tay ôm eo hắn, ghé vào trước ngực hắn, khóc rống lên.
Vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, "Thanh Vũ ca ca, sao chàng lại ngốc như thế? Sao lại ngốc như thế, hu hu hu hu..." Làm trò khóc lóc vô cùng thuần thục, khiến người nghe xúc động, khán giả thương tiếc.
Vươn tay vuốt tóc nàng, giọng Mộc Thanh Vũ hơi khàn khàn, hỏi: "Linh Nhi, Linh Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Sao cơ thểd⊹đ⊹L⊹q⊹đcủa ta lại yếu ớt như thế?" Trí nhớ chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ra khỏi Phượng Vũ uyển, căn bản hoàn toàn không nhớ được mọi chuyện xảy ra sau đó. Tinh khí yêu đan không còn, đan điền trống trơn, linh trí không còn, tu vi không thấy. Phát hiện này cũng không khiến Mộc Thanh Vũ giật mình mà chỉ hờ hững hỏi.
Nghe Mộc Thanh Vũ hỏi, Phó Linh càng khóc to hơn.
Đẩy nàng ra một chút, Mộc Thanh Vũ hỏi lại.
Phó Linh vừa khóc lóc vừa kêu, "Thanh Vũ ca ca, sao chàng lại ngốc như vậy, ngốc như vậy, hu hu..." Không trả lời câu hỏi của hắn mà là chất vấn từng tiếng một.
Buông bàn tay đang giữ vai nàng ra, Mộc Thanh Vũ dựa vào đầu giường, lại hỏi.
Cắn môi, bả vai Phó Linh rút lại, mãi cho tới khi cắn nát môi mới kiềm chế được tiếng khóc, nàng mở miệng, "Thanh Vũ ca ca, vì sao chàng muốn lui yêu cốt, dựng dục cốt nhục, chẳng lữ chàng không biết làm thế thì sẽ rơi vào đường súc sinh, vĩnh viễn không thể luân hồi làm người được sao?"
"Lui yêu cốt, dựng dục cốt nhục." Mộc Thanh Vũ cụp mắt, khẽ nhắc lại lời Phó Linh, trong lời nói không có tí xíu kinh ngạc nào. Tiềm thức cho là mình không cẩn thận nên không giữ được tâm trạng, làm ra quyết định như thế.
"Thanh Vũ ca ca, chàng trả lời ta đi. Vì sao chàng phải làm thế? Chẳng lẽ chàng không biết hậu quả của việc này a?" Vừa khóc vừa chất vấn.
"Linh Nhi, đi xuống đi. Ta muốn yên lặng một mình một chút." Mộc Thanh Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, giọng cũng không chút phập phồng.
"Thanh Vũ ca ca." Phó Linh khóc kêu.
"Đi xuống đi." Nói ra mấy chữ, lạnh nhạt không gợn sóng.
Lưu luyến không rời liếc hắn một cái, Phó Linh từ từ đi ra ngoài. Trong chớp mắt xoay người, đáy mắt của nàng thoáng qua tia lạnh lẽo, nhưng chỉ chớp mắt sau đã khôi phục như thường, mang theo nước mắt.
Trong Thanh Vũ uyển nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ chỉ còn lại một mình Mộc Thanh Vũ.
Ngẩng đầu, đứng lên, xuống giường, Mộc Thanh Vũ từ từ đi tới trước cửa sổ, nhìn ra cây cối xanh mướt bên ngoài, cảm nhận gió mát quất vào mặt, trong mắt nổi lên nhu tình, tay phủ lên bụng, thì thào tự nói; "Nếu ý trời là như vậy thì ta sẽ thuận theo những gì hôm nay, giữ lại giọt máu này để nhớ tới tình yêu không hối hận của ta dành cho nàng." Nguyện lấy dịu dàng đối đãi, nguyện trả giá tất cả, không oán không hối hận!!
Một khi tình duyên lên, ý nghĩ yêu thương hạ xuống, không cần nàng và mình sớm chiều bên nhau, không cầu nàng cho mình danh phận, chỉ cầu nàng sống tốt, chỉ cầu nàng hạnh phúc vui vẻ, chỉ cầu nàng đừng coi thường tấm lòng của mình dành cho nàng, chỉ cầu nàng nhớ từng có một người yêu nàng sâu đậm như thế, là tất cả tiếng lòng của Mộc Thanh Vũ.
Nhưng chỉ một ý nghĩ nho nhỏ như thế lại khiến hắn trả giá tất cả, lại không được hồi đáp gì.
Là duyên? Là oán? Nhất thời không thể kết luận được.