Vầng trăng treo trên bầu trời, sao sáng vây quanh.
Hương diễm tận cùng, phân không rõ là thực hay mộng, Mộc Thanh Liên mở to mắt nhưng lại phát hiện bên cạnh mình không hề có bóng dáng của Minh Thương Vũ. Ngạc nhiên sửng sốt, sóng mắt lưu chuyển, sau đó tràn ra một tia dịu dàng quấn quýt lất người, theo bản năng cho rằng Minh Thương Vũ đang xấu hổ, mất tự nhiên, không dám cùng giường chung gối với mình nên mới ra ngoài. Từ từ đứng dậy, bước ra sảnh ngoài tìm nàng nhưng kết quả là tìm bên trong bên ngoài mấy lần cũng không thấy bóng dáng của nàng.
Không thấy nàng, trong uyển cũng không có hơi thở của nàng, Mộc Thanh Liên kinh ngạc. Hắn xuất yêu lực, vận khởi thần thông, toàn tâm cảm nhận sự dao động của linh hồn nàng.
Một lát sau, từ từ thu hồi yêu lực, Mộc Thanh Liên ngẩn người tại chỗ, sắc mặt lúc sáng lúc tối. Bởi vì chỗ cảm nhận được một chút dao động của linh hồn nàng chính là Thanh Vũ uyển.
Nâng chân, hắn bước ra hai bước rồi lại dừng lại, vẻ mặt rối rắm mâu thuẫn. Giương mắt, nhìn tình cảnh bên trong một vòng, chỉ thấy nến đỏ chập chờn, màu đỏ vui mừng đầy phòng. Vốn là đêm động phòng hoa chúc, khi ấm áp triền miên thì lại không có tân nương mà chỉ có một mình hắn mặc hỉ phục đỏ tươi, bóng dáng cô đơn bàng hoàng.
Mâu quang chớp lóe, trí nhớ bỗng quay về một khắc khi ly rượu giao bôi đổ.
Suy đoán trong lòng nổi lên, Mộc Thanh Liên xoay người bước vào trong, đi tới trước bàn, bưng ly rượu lên. Hắn ngửi mùi thơm ngọt còn sót lại trong ly, trong cổ bật ra tiếng cười khổ, "Vũ Nhi, Vũ Nhi, chẳng lẽ ta khiến nàng ghét đến thế sao? Ghét đến mức khiến nàng dùng thủ đoạn này để trốn tránh ta? Mê hoặc ta?" Cười điên xuồng, thần sắc bi thương, vô lực ngồi trên ghế, "Dịch khiên tình, đi vào giấc mộng tình yêu, phân không rõ đâu là hiện thực. Vũ Nhi, Vũ Nhi, chẳng lẽ trong lòng nàng chỉ có Thanh Vũ, cho tới bây giờ chưa từng có hình bóng của ta ư?" Một câu cuối, Mộc Thanh Liên cúi đầu hạ mi, không nói thêm gì nữa. Nhưng sâu trong đáy lòng lại hồi tưởng lại từng cảnh từ khi quen Minh Thương Vũ tới hiểu nàng.
Nhớ lại ban đầu, lúc nghe Mộc Thanh Vũ từng dịu dàng với nàng thì bắt đầu quan tâm nàng. Sau khi nhập ma, hóa thành hình người, buổi tối kia hắn thấy vẻ mặt thất vọng của Mộc Thanh Vũ, cảm giác được sự đau đớn trong lòng hắn cho nên lặng lẽ đi Phượng Vũ uyển. Hắn muốn đi xem, nhìn xem rốt cuộc người khiến Mộc Thanh Vũ đau lòng có bộ dáng thế nào, có năng lực gi mà lại khiến hắn yêu sâu sắc như thế.
Lúc hắn che giấu bóng dáng, lẻn vào bên trong, thấy Minh Thương Vũ lặng im không tiếng động rơi lệ, ánh mắt bi thương, vẻ mặt bi ai thì lòng như thắt chặt lại. Không khỏi muốn ôm chặt nàng vào lòng che chở, cảm giác mạnh mẽ tới mức khiến hắn thấy ngạc nhiên. Đã quên mục đích tới, chỉ ngây ngốc đứng trong bóng tối bồi nàng một đêm.
Một đêm như ma xui quỷ khiến này khiến trong cuộc sống sau này của hắn lặng lẽ làm bạn với Minh Thương Vũ, bất tri bất giác đã từ từ khắc ghi hình bóng và hỉ nộ ái ố của nàng vào lòng, Đến cuối cùng, thấy nàng hoặc hạnh phúc, hoặc đau lòng, hoặc dịu dàng nhớ tới Mộc Thanh Vũ; len lén nhìn Mộc Thanh Vũ thì hắn đã không còn bình tĩnh nữa, thậm chí còn có ý nghĩ điên cuồng kỳ lạ. Nếu, nếu nàng có bộ dáng này thì có bao nhiêu tốt? Một ý nghĩ bỗng nổi lên khiến lòng hắn kinh hãi, khiến hắn trốn đi hơn nửa tháng. Rồi lúc trở về thì hắn đã hiểu rõ lòng mình. Hiểu rõ nên muốn tới gần, muốn có được. Ngẫu nhiên quen biết trong hoa viên, cho nàng thấy mặt tốt đẹp nhất. Sau đại điển tuyển hậu, dùng tiếng đàn đưa tình để kể ra sự chung tình với nàng, mới có đêm động phòng hoa chúc tối nay...
Nhớ lại không ngừng, cho tới khi màn đêm buông xuống. Phượng Vũ uyển tĩnh mịch, Minh Thương Vũ còn chưa về. Nhưng Mộc Thanh Liên đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bối rối nhưng có chút kiên quyết.
Đứng dậy, cất bước, hắn đạp ánh trăng bước ra Phượng Vũ uyển đi về chỗ Mộc Thanh Vũ ở.
Đứng ở một nơi bí mật gần đó, thần thức cảm thấy hơi thở khác thường đang đi tới Thanh Vũ uyển, giấu kín bóng dáng.
Từ từ đi vào Thanh Vũ uyển, lúc nhìn thấy kết giới thì sắc mặt của Mộc Thanh Liên thay đổi, ngừng bước chân.
Thấy là Mộc Thanh Liên, Phó Linh sợ run một chút, không khỏi tự suy đoán: Trúng dịch khiên tình thì sáng mai hắn mới có thể tỉnh lại, sao bây giờ đã khôi phục thần trí rồi? Nghĩ không rõ, nàng không nghĩ nữa. Nhưng trong nhát mắt suy đoán này nàng lại có một kế hoạch mới. Khóe môi hiện lên nụ cười, đáy mắt âm hàn, vẻ mặt dữ tợn.
Ánh trăng tỏa xuống, chỉ thấy đáy mắt Mộc Thanh Liên đen như mực, như màn đêm, như biển sâu, bình tĩnh nhìn căn phòng của Mộc Thanh Vũ, không biết đang nghĩ gì. Không biết qua bao lâu, hắn di chuyển, nâng tay bấm ngón tay, đầu ngón tay bắn ánh sáng màu bạc lên trên kết giới rồi sau đó hắn bước từng bước đi tới trước cửa.
Cửa phòng khép hờ, ánh sáng dạ minh châu rọi ra ngoài, hắn khẽ đẩy cửa, bước vào.
Lúc này Mộc Thanh Vũ và Minh Thương Vũ đang điên cuồng quấn quýt lấy nhau trên giường nhưng bọn họ không phát hiện ra trong phòng có thêm một bóng dáng.
Nhìn tình cảnh trước mắt, kinh hãi, không dám tin, đau lòng, bất đắc dĩ, bi ai, đến cuối cùng, tất cả cảm xúc phức tạp của Mộc Thanh Liên xoắn lại thành một nùi, chuyển thành tro tàn. Xoay người, cất bước, bước chân lảo đảo tựa như lúc đó tất cả yêu pháp đều vô dụng, mang theo trái tim vỡ nát, lòng nát tan rướm máu, Mộc Thanh Liên về tới Phượng Vũ uyển, cuộn người trên giường trải chăn uyên ương nghịch nước, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là đau đớn, trở nên vặn vẹo thê diễm. Trí nhớ quay lại một nàn vừa rồi, tựa như lưỡi dao nhọn lăng trì trái tim vốn vỡ vụn của hắn. Nhưng hắn đã đau đến chết lặng, không có phản ứng quá khích.
Phó Linh ẩn trong chỗ tối, giấu kín hơi thở của mình, vẻ mặt cười lạnh, nhìn Mộc Thanh Liên thống khổ không chịu nổi. Nâng tay, không tiếng động niệm chú, hạ xuống mê chú với hắn. Thấy hắn từ từ ngủ say, mất phản ứng, Phó Linh mới rời đi. Nhưng cũng là về Thanh Vũ uyển.
Nếu là bình thường thì Mộc Thanh Liên sẽ không bị ám toán thế này. Nhưng hôm nay tinh thần hắn không ổn định, tâm lực mệt mỏi, căn bản không cách nào phân biệt được tấy cả cho nên mới để Phó Linh lợi dụng sơ hở.
Thanh Vũ uyển!
Tình thâm giao triền, tình yêu không tuân theo luân lý nhưng Mộc Thanh Vũ không để ý tựa như đã phát điên. Hắn không thương tiếc đây là lần đầu tiên của Minh Thương Vũ mà quấn lấy nàng vài lần, mãi cho tới khi nàng sức cùng lực kiệt, vào lúc cao trào mà té xỉu trong lòng hắn, hắn đã thu đủ tinh khí và máu tươi mới dừng tay. Rồi sau đó ôm nàng đi tắm sạch, cuối cùng, vẻ mặt hạnh phúc đầy ý cười, ôm nàng đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, ngoài bóng dáng của nàng hắn còn thấy thêm một vật nhỏ nhưng đó là kết tinh tình yêu của hắn và nàng!!
Đợi bọn hắn ngủ, Phó Linh lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên trong. Chỉ thấy nàng bấm tay với Mộc Thanh Vũ, kết ấn xong thì đưa thân thân Minh Thương Vũ im hơi lặng tiếng biến mất ngay tại chỗ như khi đến. Ngay sau đó xuất hiện trong tân phòng, đặt Minh Thương Vũ và Mộc Thanh Liên cùng một chỗ, lại làm vài việc nhỏ tỉ mỉ khác mới rời đi.
Linh hồn không chịu khống chế nên đi theo Phó Linh, vẻ mặt Thương Phượng Vũ không dám tin mà nhìn những việc nàng ta làm. Thì ra lúc đó không phải mình nằm mơ, cũng không coi Mộc Thanh Liên là thế thân của Mộc Thanh Vũ mà là đã xảy ra quan hệ thân mật với Thanh Vũ trong đêm tân hôn thật, hoan ái vô độ, không biết là bao nhiêu lần...
Lúc này, nhìn cảnh tượng hư hư thật thật như đã động phòng rồi trong phòng, lại nhớ tới lúc đầu, Thương Phượng Vũ bỗng hiểu được là có chuyện gì. Nhưng lúc ấy đã muộn, đã sai lầm, nàng căn bản không có khả năng thay đổi gì cả. Bởi vì người khác không nhìn thấy nàng, cũng không cảm nhận được nàng. Đối với nàng mà nói thì nàng chỉ là không khí, tồn tại trong một địa điểm đặc biệt, chỉ có thể nhìn bi kịch kế tiếp tái diễn nhưng không thể làm gì được. Cũng vào giờ phút này nàng mới hoàn toàn hiểu câu nói bên vực Đoạn HỒn của Mộc Thanh Liên. "Tâm Vũ sáng tỏ, phá kiếp trùng sinh."
Sáng sớm hôm sau, lúc Minh Thương Vũ tỉnh lại từ trong giấc mộng, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ tuyệt sắc của Mộc Thanh Liên, nàng ngớ ra một chút. Hơi nước mông lung trong mắt lui đi, nổi lên từng gợn sóng. Nhớ tới đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của mình và hắn, nàng nhếch nhẹ khóe môi cười bất đắc dĩ. Cười xong, nàng giãy dụa định xuốn giường nhưng phát hiện ra mình không có chút khí lực nào, nhất là phần eo, càng rã rời vô lực, chua xót đau đớn vô cùng.
"Soạt", nàng xốc lên chăn lụa trên người, nhìn dấu hôn đỏ chói trước ngực nói lên hoan ái có bao nhiêu điên cuồng, còn có Mộc Thanh Liên không mảnh vải che thân, nàng choáng váng, thoáng như sét đánh khiến đầu nàng ong ong, phân không rõ là mộng hay thực. Đúng là quên không thu hồi ánh mắt từ trên người Mộc Thanh Liên, mắt phượng trợn lên, không nhúc nhích mà nhìn thân thể xích lõa của hắn, còn có một chỗ đang ngẩng cao đầu.
Thật ra từ lúc Minh Thương Vũ tỉnh lại thì Mộc Thanh Liên đã biết nhưng hắn không mở mắt hoàn toàn. Tình cảnh đêm qua hiện lên rõ mồn một trước mắt, lòng thực rối rắm, không biết nên đối mặt thế nào.
Trong khoảnh khắc nghe thấy câu này của Mộc Thanh Liên, thân thể Minh Thương Vũ cứng lại một chút. Nhưng sự cứng ngắc của nàng lại đổi lấy hắn càng công kích mãnh liệt hơn, giày vò khiến kiều nhan như mộc nở thành từng đóa hoa, nở rộ phong tình quyến rũ.
Thanh Vũ uyển, mặt Mộc Thanh Vũ thỏa mãn, mở mắt ra, đáy mắt ngoài mông lung toàn là hạnh phúc và tình triền miên. Khi hắn phát hiện trên giường chỉ có mình mình thì vẫn chưa sợ mà là cười dịu dàng, hít sâu một hơi nơi Minh Thương Vũ nằm đêm qua, tình cảm triền miên nơi đáy mắt quá sâu, nhấn chìm người. "Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta..." Giọng càng dịu dàng hơn, ngọt ngào như mật.
Lại không biết tất cả đêm qua chỉ là giấc mơ hạnh phúc mỹ mãn.
Phượng Vũ uyển, trong một trận đánh mạnh, Mộc Thanh Liên phóng ra toàn bộ dục vọng vào thân thể Minh Thương Vũ. Sau đó, hắn xoay người xuống, ôm chặt lấy eo nàng, chống chằm lên cái gáy thơm ngát của nàng, thì thầm từng tiếng: "Vũ Nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng..." Không còn gì quan trọng nữa, không quan tâm gì nữa, chỉ cầu mình có chút địa vị nho nhỏ trong đáy lòng nàng. Cho dù đau khổ thì hắn cũng cam lòng!!
Đắm chìm trong cao trào ấm áp nhưng lòng Minh Thương Vũ không giấu kín được. Nàng hiểu vô cùng rõ rằng bây giờ đã phát sinh tất cả, khe khẽ xoay người, nàng ôm lấy Mộc Thanh Liên, lạnh nhạt nhưng kiên quyết đáp lại một câu: "Thanh Liên, từ này về sau, ta nguyện nắm tay cả đời, cùng chung sống tới già, nối tình duyên nơi phàm trần."
Lại không biết người đêm qua hoan ái với nàng không phải Mộc Thanh Liên mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm. Nhưng nàng chỉ thấy được sáng nay, cảm nhận được sáng nay, cảm nhận được tình yêu dịu dnafg của hắn qua thời gian dài. Trách nhiệm, lòng tin, phu thê, không rời không bỏ, nguyện đồng lòng, bạc đầu chẳng xa nhau, tình yêu này là duy nhất, không chần chừ, là tất cả tiếng lòng của nàng.
Cánh tay vây quanh eo nhỏ nhắn của nàng bất tri bất giác ôm chặt hơn, Mộc Thanh Liên run rẩy nói: "Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta." Tuy biết không phải là thật nhưng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Bởi vì Mộc Thanh Liên không biết tâm tư của Minh Thương Vũ nên lúc nghe nàng thề, hắn cho rằng nàng chỉ thương hại mình nên quyết định một chuyện. Buông bỏ tu hành, lui cốt yêu, dùng thân trong sạch để dựng dục cốt nhục vì nàng. Trăm năm sau, cho dù người chết, hồn vào luân hồi, tối thiểu, hắn đã để lại sự nhớ nhung cho nàng.
Hiểu rõ tình yêu và tấm lòng của nàng dành cho Mộc Thanh Vũ, Mộc Thanh Liên mới quyết định làm như vậy. Tất cả tất cả đều vì tình, đều vì để có thể tới gần nàng hơn một chút. Là ngốc? Là si? Là không biết gì? Hay là chấp niệm đang tác quái??? Hay là lòng không oán không hối hận, tình yêu này vĩnh viễn trường tồn, triền miên không dứt??
Tất cả là vì tình, tất cả là vì tình, tất cả là vì tình!!
Một chữ tình khiến người ta vui vẻ, khiến người ta buồn lo.
Trong một chữ yêu, không thể đi sâu vào nghiên cứu vì nó chưa từng có khái niệm thời gian, càng không có mức độ nặng nhẹ hay phân ra là giao ra bao nhiêu. Nếu có thể cân nhắc thì tình yêu đã không còn là tình yêu nữa....
Mộc Thanh Liên và Minh Thương Vũ động phòng, Minh Thương Vũ và Mộc Thanh Vũ động phòng, tình yêu cấm kỵ, tình yêu không theo luân lý, tình cảnh không rõ, và tâm, đã nhất định là trắc trở trùng trùng phía trước, ngăn cản gió mưa.