Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 33: Hồn Vãn Ca lìa khỏi xác, hồn Phượng Vũ hồi sinh




“Mối duyên của bọn họ sẽ dây dưa không dứt? Chuyện này phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ là nữ hoàng Minh Cửu Phượng sẽ luân hồi chuyển kiếp lần nữa?” Thương Phượng Vũ lại đặt câu hỏi.

“Không biết. Bà chỉ để lại một câu mơ hồ như vậy rồi rời đi.”

“À…Nói cách khác lời này có ý gì không ai biết, đúng không?” Tại sao Minh Cửu Phượng lại để lại lời tiên đoán này? Mục đích của bà là gì? Thương Phượng Vũ càng thêm tò mò.

“Không sai. Không ai có thể đoán được ai sẽ dây dưa đời đời kiếp kiếp.” Phó Vãn Ca kiên nhẫn giải thích.

“Vậy sau khi nữ hoàng đi thì sao? Vãn Ca tẩu tẩu, tẩu kể nửa ngày vẫn chưa nhắc đến Minh Thương Vũ nghĩ sao về chuyện này.” Thương Phượng Vũ muốn biết Minh Thương Vũ nghĩ sao về chuyện phụ thân yêu mình.

“Muội đừng vội. Từ từ nghe ta nói.” Phó Vãn Ca cười.

“Sau khi nữ hoàng rời đi, Minh Thương Vũ đăng cơ.” Phó Vãn Ca cử động thân thể, nói tiếp: “Sau khi Minh Thương Vũ lên làm vua thì nhất quyết đòi chọn nam hậu, nạp nam phi.”

“Sao cơ? Phụ thân nàng để mặc mọi chuyện sao?” Theo lẽ thường, chắc chắn ông sẽ không để cho người mình yêu lấy người khác.

“Không, ông không ngăn cản mà là cười, cho phép Minh Thương Vũ tuyển hậu tuyển phi.” Lời Phó Vãn Ca nói hoàn toàn trái với những gì Thương Phượng Vũ đoán.

“Muội không hiểu. Nếu ông yêu Minh Thương Vũ thì sao lại cam tâm tình nguyện nhìn nàng chọn hậu chọn phi?” Thương Phượng Vũ không thể hiểu nổi.

Im lặng trong chốc lát.

“Đây chính là điểm khác biệt của ông. Ông yêu Minh Thương Vũ nên bao dung tất cả, cam tâm tình nguyện trả hết mọi giá vì nàng, chỉ hy vọng Minh Thương Vũ có thể chấp nhận tình yêu của ông…”

“Yêu là mù quáng…Minh Thương Vũ biết tình yêu của ông chứ?” Nghe Phó Vãn Ca nói tới đây, Thương Phượng Vũ vẫn chưa hiểu Minh Thương Vũ có biết phụ thân mình yêu mình hay không.

“Ông chưa từng thổ lộ, có điều, hành động của ông đủ để chứng minh tất cả. Ông một mực chờ đợi, chờ đợi Minh Thương Vũ hiểu ra.”

“Không biết nên cười ông ngu hay cười ông si. Nếu ông không nói ra, không chủ động theo đuổi thì sao Minh Thương Vũ biết được ông yêu mình? Thật không hiểu nổi…” Thương Phượng Vũ thấy nam hậu này rất ngốc. “Sau đó thì sao?” Chuyện xưa rắc rối này khiến Thương Phượng Vũ đau lòng.

“Minh Thương Vũ chỉ nạp một hậu, không nạp phi.”

“Nàng yêu phụ thân của mình?”

“Không biết nữa. Chỉ biết kết quả thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người.”

“Kết quả ra sao?” Thương Phượng Vũ muốn biết ngay lập tức.

“Hồn Vũ ẩn, hồn phụ mất. Đây chính là kết quả…” Phó Vãn Ca nói xong thì duỗi một cánh tay ra.

“Không ai biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Thương Phượng Vũ rất thất vọng vì không biết kết quả.

“Không ai biết.”

“À…” Chính bởi vì không biết kết quả nên sau khi nghe xong câu chuyện, lòng tò mò của Thương Phượng Vũ càng tăng. “Những chuyện này có liên quan gì đến Phó gia?” Nghe nhiều như vậy, Thương Phượng Vũ thoáng suy tư, hỏi.

Lại im lặng trong chốc lát.

“Bọn họ cùng mất, nam hậu của Minh Thương Vũ thì mất tích, đại lục thành vô chủ. Để ổn định dân tâm, thủ hạ của Minh Thương Vũ – ba đại thần phụ quốc quyết định – một người nắm giữ kinh tế, một người nắm giữ binh quyền, một người trông coi những gì còn sót lại từ thời khai quốc. Đây là những gì đã qua…Muội hiểu chứ?” Nói nhiều như vậy, cũng sắp đến lúc Phó Vãn Ca nói ra mục đích của mình.

“Không biết. Muội chỉ biết thiên hạ bây giờ là của họ Thương.”

“Sau này muội sẽ hiểu. Muội ngồi xuống đây, ta tặng muội một vật.” Rốt cuộc thì Phó Vãn Ca cũng nói ra mục đích của cuộc viếng thăm này.

“Cái gì vậy?”

“Một tia thần thức của Minh Thương Vũ.”

“Sao lại tặng cho muội?”

“Bởi vì muội là người Thương gia, là người trông coi những gì còn sót lại từ thời khai quốc của Thương gia.”

“Sao tẩu không đưa cho đại ca?”

“Vũ Nhi, sau chuyện này muội còn muốn tiếp tục giả vờ ngốc nghếch sao?”

Thương Phượng Vũ im lặng. Một lát sau…

“Muội phải làm thế nào?” Không biết tại sao, Thương Phượng Vũ tin nhất định Phó Vãn Ca sẽ không hại mình. Đây là trực giác rất kỳ lạ.

“Muội không cần làm gì cả. Chỉ cần nhắm mắt ngồi đó là được rồi.” Nói xong, Phó Vãn Ca đứng lên khỏi ghế đệm, tới trước mặt Thương Phượng Vũ.

Thương Phượng Vũ nhìn nàng, nhắm mắt lại chờ đợi.

Chỉ thấy Phó Vãn Ca bấm tay vào mi tâm. Mi tâm rách ra nhưng không thấy máu, chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng này thấy Thương Phượng Vũ thì nhập vào trán nàng.

Phó Vãn Ca lùi lại hai bước, vịn vào tường, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi: “Được rồi, nếu muội muốn giải nó thì phải động lòng, động tình…Ta mệt, phải về thôi.” Nói xong, nàng cứ thế chậm rãi rời đi. Bóng lưng hơi lảo đảo, chỉ để lại mùi thơm thoang thoảng.

Thương Phượng Vũ không đứng dậy tiễn nàng bởi vì nàng đã ngủ mê man trên ghế mây…Cũng không biết nàng có nghe thấy câu cuối của Phó Vãn Ca hay không…

Lúc Thương Phượng Vũ tỉnh lại lần nữa thì nhận được tin nữ tử mạnh mẽ ấy đã chết. Nghe tin, nàng hỏi nhỏ Minh Nguyệt một chuyện. Đó là đứa bé đâu? Dòng nước bi ai ưu sầu chảy qua lòng nàng, che cả tâm hồn.

Minh Nguyệt không nhìn nàng mà chỉ trả lời đơn giản rằng Phó Vãn Ca khó sinh, cả mẹ con đều không giữ được…

Nghe Minh Nguyệt trả lời, sắc mặt trắng xanh của Thương Phượng Vũ trở nên tái nhợt, đôi mắt sáng như sao Mai tràn ngập đau thương, lẩm bẩm: “Dục vọng quyền lực, dục vọng quyền lực, dục vọng quyền lực….”

Minh Nguyệt lẳng lặng đứng một bên, ánh mắt nhìn Thương Phượng Vũ có chứa gì đó, vừa như đau lòng, vừa như thương tiếc, vừa như…Tình cảm quấn quýt…

“Minh Nguyệt, đưa ta đi thăm tẩu ấy một chút đi. Ta muốn đưa tẩu ấy đi nốt đoạn đường cuối.” Nữ tử như thế sao không có kết quả tốt đẹp? Thương Phượng Vũ đau lòng thương tiếc, vừa than thở cho tình yêu của nàng ấy.

“Không kịp rồi thiếu chủ. Hồn Vãn Ca phu nhân đã sớm quy thiên, chỉ còn bài vị ở từ đường.” Một câu của Minh Nguyệt đã cắt đứt tất cả ý định của nàng.

Nghe vậy, Thương Phượng Vũ không kìm nổi, run lên. Lòng nàng rối loạn: sao lại ác độc như vậy? Tại sao? Tại sao? Chỉ là nàng yêu sai người, chọn sai đường mà thôi. Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Vốn nghĩ rằng sau khi biết mình bị tính kế thì tâm đã sớm đóng băng, không còn tâm tình gì khác nhưng sao hôm nay nghe được tin nàng và đứa bé đã mất sao mình lại xúc động như vậy? Chẳng lẽ mình không thể trở nên thờ ơ được sao? 

Minh Nguyệt đứng thẳng một bên không nói gì, thương tiếc trong đáy mắt càng tăng lên.

Cuối cùng, Thương Phượng Vũ không thể đưa nàng đi nốt đoạn đường cuối. Nữ tử phong nhã hào hoa, vốn nên được hưởng ân phúc của thần mãi mãi cứ như vậy không tiếng động rời đi, chỉ để lại một tiếng thở dài…Chỉ có thể cảm thán: Hỏi thế gian tình là vật gì. Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy.

*Hai câu thơ trong bài “Nhạn khâu (Mộ chim nhạn) của Nguyên Hiếu Vấn. Dịch thơ:

Thế gian hỡi chữ tình khó biết

Hứa một lời sống chết không phải.

(Không biết bản dịch này của ai nhưng thấy hay nhất nên ta bỏ vào ^_^)

Đêm đến, vào lúc Thương Phượng Vũ mê man, Thương Thiên Vũ và Bạch Mặc một trước một sau bước vào Phượng Vũ các. Một lúc lâu sau, Bạch Mặc lảo đảo rời đi, bóng hắn và bóng đêm hòa thành một thể, nhìn rất tiêu điều cô tịch…

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thương Thiên Vũ. Chỉ thấy hắn đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng mô tả gò má, đôi lông mày, cuối cùng dừng lại trên đôi môi của Thương Phượng Vũ. Ánh mắt hắn trầm xuống, cúi người, hôn lên cánh môi kiều diễm ướt át, trằn trọc mút rồi lại mút, cái lưỡi lưu luyến quên cả lối về trong miệng nàng.

Một lát sau, mặt Thương Thiên Vũ đầy dục niệm, rời khỏi đôi môi anh đào của nàng, hít sâu một hơi để bình ổn dục vọng nóng bỏng của mình. Hắn nỉ non: “Vũ Nhi…Vũ Nhi…Vũ Nhi của ta…” Thì thầm một tiếng, nghiệt duyên đã định từ mười năm trước, tình yêu cấm kỵ, tình yêu loạn luân, đến cuối cùng liệu còn lại gì? Không ai biết…Không ai có thể dọn sạch con đường này…

Sáng sớm hôm sau, Thương Phượng Vũ tỉnh lại rất sớm. Khi nàng ý thức được mình không còn mê man nữa thì không nhịn được, kêu lên.

“Thiếu chủ, có chuyện gì? Người sao vậy?” Nàng kêu lên làm Minh Nguyệt đang chuẩn bị đồ rửa mặt giật mình.

“Minh Nguyệt, ta không nằm mơ đấy chứ? Ta tỉnh rồi?” Thương Phượng Vũ rất kích động. Ngày nào đêm nào cũng mê man khiến nàng quên mất thói quen của người bình thường. Hôm nay đột nhiên tỉnh lại như bình thường sao có thể không khiến nàng kinh ngạc, kích động được?

“Thiếu chủ, không phải như thế này rất tốt sao? Từ nay người sẽ không bao giờ không phân rõ đâu là thực đâu là mộng nữa.” Minh Nguyệt không muốn lừa nàng, nên nói nước đôi.

“Ừ…” Thương Phượng Vũ gật đầu, nói: “Minh Nguyệt, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi. Lâu lắm rồi ta không được ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn.”

“Được.” Minh Nguyệt đồng ý rất sảng khoái, nụ cười nhàn nhạt lan lên lông mày. Nụ cười này khiến khuôn mặt thanh lãnh kiều diễm càng trở nên quyến rũ phong tình.

Thấy nụ cười thoáng qua của nàng, Thương Phượng Vũ nói: “Minh Nguyệt, sau này đừng mang theo bộ mặt giả dối trước mặt ta. Ta thích thấy ngươi cười. Ngươi cười lên rất đẹp.” Nói xong, nàng liền đứng dậy, bước xuống giường, mặc y phục. Khi nàng mặc y phục xong thì thấy Minh Nguyệt vẫn còn đứng đó cười ngơ ngác thì không nhịn được cười khẽ rồi đi rửa mặt chải đầu.

Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, gò má ửng hồng, bước theo sát nàng.

Trong hoa viên, nhiều loại kỳ hoa dị thảo tranh nhau đua nở, muôn hồng nghìn tía, rất mê người. Gió thổi nhẹ nhàng, Thương Phượng Vũ đứng trong đình nghỉ mát, đắm chìm trong ánh nắng ban mai, nhìn cảnh đẹp trước mắt, nở nụ cười thỏa mãn. Đã bao lâu rồi mình không ngắm mặt trời mọc thế này nhỉ? Lâu đến mức nàng không nhớ rõ nữa rồi…

Nhìn người trước mắt nở nụ cười phiêu dật xinh đẹp, lòng Minh Nguyệt cũng vui theo. Nhưng khi nàng liếc nhìn thấy người mặc tử y đang bước tới qua khóe mắt thì liền thu hồi nụ cười trên mặt, trở lại là ám vệ Minh Nguyệt lạnh lùng vô tình.

Vốn Thương Phượng Ngôn muốn vào triều nhưng khi hắn đi ngang qua đình nghỉ mát thì thấy trong ánh bình minh có một bóng dáng màu trắng như ẩn như hiện. Hắn dừng chân lại, thay đổi hướng đi, bước nhanh tới đình nghỉ mát. “Vũ Nhi, sáng sớm sương lạnh, sao muội không mặc thêm y phục?” Nói xong hắn liền giang tay ra ôm Thương Phượng Vũ vào lòng.

Thương Phượng Vũ đang toàn tâm toàn ý cảm thụ không khí mát mẻ đã lâu không gặp thì đột nhiên bị Thương Phượng Ngôn ôm vào lòng. Nàng kinh ngạc một chút, nhìn Minh Nguyệt ý bảo: sao ngươi không báo cho ta là có người tới?

Minh Nguyệt dùng mắt trả lời: không kịp.

Nhận được câu trả lời, Thương Phượng Vũ xoay người tránh khỏi vòng ôm của hắn, đứng đối diện với hắn, “Đại ca, huynh dậy sớm vậy làm gì?” Đây là Thương Phượng Ngôn thật sao? Nàng thật nghi ngờ.

Cảm giác mềm mại trong lòng đột nhiên biến mất khiến Thương Phượng Ngôn không vui. Hắn bước lên hai bước, ôm nàng vào lòng lần nữa. “Vào triều.” Giọng hắn buồn bực nhưng có vẻ hắn không phát hiện.

“À…Vậy sao chưa đi? Đến trễ thì sao?” Nàng thử tránh thoát thì thấy đôi tay của Thương Phượng Ngôn dùng lực rất vừa khiến mình không thể làm gì được, muốn xoay người cũng không được.

“Chỉ là lâm triều thôi, trễ cũng không sao đâu.” Thương Phượng Ngôn vùi đầu vào gáy nàng, tham lam ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, trầm giọng trả lời.

“Vậy sao được. Đại ca nhanh đi đi.” Lúc nói, Thương Phượng Vũ nhấn mạnh hai chữ ‘đại ca’, hy vọng hắn có thể buông mình ra. Nàng cảm giác được hắn có cái gì đó không đúng nên mới dùng giọng điệu bức người này.

“Vũ Nhi, muội ghét ta rồi à?” Thương Phượng Ngôn không buông tay, trong lời nói hàm chứa tổn thương.

“Không có. Huynh là đại ca của muội, sao muội ghét huynh được?” Không tốt! Thương Phượng Ngôn thế này khiến nàng hoang mang, sinh ra cảm giác muốn trốn chạy. 

“Vậy là tốt rồi. Khó có dịp thân thể muội tốt hơn một chút, ta nhất định phải bồi muội.” Khóe môi hắn nhếch lên, mắt lóe ánh cười.

Thương Phượng Vũ giãy giụa không có kết quả, dùng lời tốt để khuyên bảo thì thất bại, nhất thời Thương Phượng Vũ không có chiêu gì nữa nên im lặng.

Minh Nguyệt cúi đầu đứng bên cạnh, bàn tay thanh tú nắm chặt.

“Lúc Vãn Ca tẩu tẩu đi…” Không biết tại sao, Thương Phượng Vũ muốn biết Thương Phượng Ngôn đối xử với Phó Vãn Ca thế nào, đặt nàng ở đâu.

“Vũ Nhi, chuyện đã qua, đừng hỏi nữa.” Thương Phượng Ngôn chặn câu hỏi của nàng lại.

“À…” Nàng nhẹ nhàng đáp lời, không nói thêm gì nữa…Hỏi thì thế nào? Người đã đi rồi, đúng như hắn nói, chuyện đã qua, đã trở thành quá khứ, có hỏi nữa cũng không có đáp án.