Vốn là gia yến vui vẻ, lại bị chuyện Thương Phượng Vũ thình lình ngất xỉu khiến cho mọi việc loạn hết cả. Phó Vãn Ca được Thương Phượng Ngôn khuyên về nhà, Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ về Phượng Vũ các, Thương Thiên Vũ theo sau hai người.
Tiễn Phó Vãn Ca về, Thương Phượng Ngôn vào phòng Thương Phượng Vũ: “Sao Vũ Nhi lại bị hôn mê nữa vậy? Cho con câu trả lời đi.” Không có tức giận mà chỉ đơn giản là trần thuật.
“Không sao đâu. Nó chỉ mệt quá thôi. Sau này sẽ tốt hơn.” Thương Thiên Vũ ngồi ở mép giường, trả lời ôn hòa. Trong đầu ông vẫn còn đang nghĩ đến cảnh nàng đau thương rơi lệ trong bữa tiệc. Một chỗ nào đó trong tim có cảm giác đau đớn mơ hồ khiến ông tự động bỏ qua cảm xúc chỉ thoáng qua này.
“Nếu không sao vậy tại sao muội ấy lại hôn mê bất tỉnh? Tại sao lại hồn lìa khỏi xác? Nói cho con biết đi.” Đáy mắt Thương Phượng Ngôn không chứa tâm tình gì cả, chỉ như một làn sóng lạnh đến thấu xương. Hắn không giận dữ la hét mà chỉ lạnh mặt nhìn Thương Thiên Vũ.
“Lúc con hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ khỏi hẳn. Ta hứa với con.” Thương Thiên Vũ lạnh nhạt nói, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Thương Phượng Vũ, đáy mắt mang theo chân tình không ai thấy được.
“Sao người có thể nhẫn tâm như vậy?” Dù là chuyện gì đi chăng nữa thì luôn luôn là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Sao Thương Phượng Ngôn không thấy được thay đổi rất nhỏ trên mặt Thương Thiên Vũ cơ chứ.
“Đây là nỗi bi ai khi là người của hoàng gia, cũng là trách nhiệm của cha.” Thương Thiên Vũ thu hồi bàn tay lưu luyến trên mặt Thương Phượng Vũ, cười cười mà nói.
Thương Phượng Ngôn muốn nói gì đó nhưng không lên tiếng. Bi ai khi là người của hoàng gia, sinh ra trong hoàng gia thì đành phải chấp nhận. Điều này hắn hiểu rõ hơn ai hết. Hơn nữa, hắn và Thương Thiên Vũ giống nhau, đều là kẻ bạc tình.
Thế nhưng chân tình của họ đều dành cho một nữ tử…Ràng buộc quá sâu…Tận xương tủy…Thấm vào linh hồn…
Bạch Mặc nhìn tất cả bằng đôi mắt lạnh lùng, khóe môi hiện ra ý cười. Khi nhìn về Thương Phượng Vũ thì biến thành tình yêu say đắm…
Ba người trong một phòng, ba tâm tư, ai thắng ai thua chưa tới hồi kết thì chưa thể kết luận gì được.
Thương Phượng Vũ ngủ đến nửa đêm, lúc tỉnh lại thì thấy miệng đắng lưỡi khô. Nàng thở nhẹ: “Minh Nguyệt, ta khát nước.” Vốn định tự mình rót nước nhưng một chút sức lực cũng không có nên đành để người khác phục vụ.
Nàng vừa gọi xong thì có người nâng nàng dậy, lấy gối cho nàng dựa lưng rồi đưa nước tới bên môi.
Nàng uống một hơi cạn sạch. Vì uống hơi vội nên bị sặc, ho khan hai tiếng. Chưa kịp ho xong thì đôi môi anh đào đã bị chặn lại, trong miệng có vật gì đó mềm mại trơn ướt. Mùi hoa lan thoang thoảng khiến nàng vừa mới tỉnh liền muốn ngất xỉu tiếp, mắt không thể mở ra được. Người nọ hôn càng sâu giống như muốn nuốt nàng vào bụng hắn vậy.
Bạch Mặc này luôn nhiệt tình như vậy. Nếu hắn có thể thật lòng với mình thì có thể xem là một người bạn trai xứng đáng. Trước khi ngủ, trong đầu Thương Phượng Vũ lóe lên ý nghĩ này.
Giọng nam nhân trầm thấp từ tính lẩm bẩm gọi: “Vũ Nhi…Vũ Nhi…Đến lúc nào nàng mới có thể không che giấu tâm của mình? Đến lúc nào nàng mới không xem nhẹ tình cảm của ta? Chẳng lẽ thông minh như nàng mà không nhận ra hay sao?” Người nọ thở dài thật nhẹ, hôn lên môi của nàng cùng với nỗi sầu triền miên và tình yêu say đắm.
Trong phòng ánh nến chập chờn, bên ngoài tiếng lá trúc xào xạc, tất cả thật yên ả.
Mười sáu tháng sáu, ngày đại cát, rất thích hợp để dựng vợ gả chồng.
Trong phủ Hiền vương giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao, trên cửa dán chữ hỷ. Hôm nay là ngày thành thân của Thương Phượng Ngôn và Phó Vãn Ca.
Bởi vì thân thể không khỏe nên Thương Phượng Vũ vô tri vô giác nằm trên giường trong Phượng Vũ các, không tham dự hôn lễ.
Khách đến rất đông, toàn là khách quý, ngay cả vị trong cung cũng thân chinh đến chúc mừng khiến cho hôn lễ càng thêm náo nhiệt.
Ồn ào náo nhiệt một ngày đến gần tối mới kết thúc. Khách ra về hết, trong phủ mới từ từ yên lặng lại.
Đời người có tam hỉ, một là đêm động phòng hoa chúc, hai là có tên trên bảng vàng. Thương Phượng Ngôn hôm nay tam hỉ lâm môn, sao có thể dùng lời để diễn tả nỗi vui mừng này được?
Trong hỉ phòng, đôi nến đỏ đang cháy, cả căn phòng đều tràn ngập màu đỏ.
Trên giường, hai bóng người quấn lấy nhau, cùng với đó là tiếng ngâm yêu kiều và tiếng thở dốc…
Đêm, vẫn còn rất dài, tất cả chỉ mới bắt đầu…
Chú thích: Tỏa Hồn là một loại chú khiến người ta không phân rõ đâu là thực đâu là mộng, hồn lìa khỏi xác, sau đó sẽ bị điên mà chết…
Khuynh tình là cách khắc chế Tỏa Hồn, cần dùng máu ở đầu quả tim của người làm phép để áp chế nhưng không thể giải hoàn toàn. Ngạch Thiên Dương.