Tình Yêu Bảy Năm

Chương 33: Em là viên ô mai ngọt ngào của anh 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Galanthus

Biên tập: Iris

20140705115643_JmFyX

Từ sau lần bị bệnh đợt trước, mọi chuyện trong nhà Trần Phượng Tiên đều không nghe không thấy không hỏi, cơm tất niên cũng là do Trâu Diệc Minh tự lo liệu. Thế nhưng mùng một đầu năm bỗng nhiên thay đổi, sáng sớm bà đã dậy mở tủ lạnh, ngại không đủ cái này, lại thiếu cái kia, sau đó vội vàng đi chợ. Sau khi quay lại bà cứ bận rộn trong phòng bếp, đến Trâu Diệc Minh cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Lúc Giản Hinh tới, Trần Phượng Tiên đã thay quần áo chải lại tóc, thái độ hiền hòa không khác gì trước đây. Khi bưng thức ăn lên, Trâu Diệc Minh nói nhỏ với Giản Hinh: “Mẹ anh đặc biệt chuẩn bị cho em đấy.”

Giản Hinh nhìn từng món, rất phong phú, có cả cá cả thịt.

Đúng là hiếm thấy.

Cơm nước xong, Giản Hinh không có ý định rửa bát, Trần Phượng Tiên không ngờ tới, che giấu sự ngạc nhiên rồibưng mâm chén bát đi rửa. Giản Hinh nhìn Trâu Diệc Minh ngồi bên cạnh, chờ anh lên tiếng, song anh lại không nói gì, lấy một quả quýt hỏi cô: “Ăn không? Để anh bóc cho em.”

Giản Hinh đáp ừ.

Ăn xong bữa cơm thì cũng nên ra về, Giản Hinh đứng lên nói: “Cám ơn bác đã mời cơm cháu ạ!”

Trần Phượng Tiên ngồi đó, vẫn chăm chú xem chương trình trên TV: “Bác không thích nợ ân huệ của ai, mời cháu bữa cơm là đúng rồi.”

Sau đó nhớ ra gì đó, bà vào nhà lấy cái túi lúc nãy Giản Hinh đưa tới và nói: “Cháu cầm cái này về đi.”

Trâu Diệc Minh không nghĩ mọi chuyện lại trở thành thế này, định lên tiếng thì bị Giản Hinh kéo tay, cô cũng không nhận đồ lại: “Nào có cái lý mang quà tới còn cầm về, nếu bác không thích thì cứ vứt đi ạ.”

Cô không chịu thua chút nào, hoàn toàn không giống Giản Hinh trước kia, Trần Phượng Tiên cắn răng, tiện tay ném túi quà của cô đi rồi nói: “Đi thong thả, không tiễn.”

Trâu Diệc Minh nắm tay Giản Hinh: “Anh tiễn em.”

Sau khi ra ngoài cô nhìn anh chằm chằm, trông vẻ mặt nghiêm túc của anh mà cô bật cười. Anh thở dài đưa tay xoa đầu cô, ngay cả trong lúc đó mày cũng nhíu chặt lại.

Giản Hinh cũng không hề nghĩ tới tình hình như bây giờ, nói với anh ngày mai mình định trở về thành phố Mậu.

“Sao đi sớm vậy?”

“Dẫu thế nào cũng là Tết, cũng phải để bên kia có chút hơi người chứ! Em còn phải đi thăm đồng nghiệp, sắp đến ngày khai giảng rồi.”

Trâu Diệc Minh gật đầu: “Ừ, để anh đưa em về.”

Bây giờ anh không thể lái xe, đưa cô về chính là ngồi xe cùng cô rồi bắt taxi quay lại. Thấy quá phiền phức, Giản Hinh ngăn lại: “Không cần đâu, anh đưa em tới chỗ bắt xe là được.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện cũng đã tới nhà, Trâu Diệc Minh ôm và xin lỗi cô, những điều này khó mà diễn tả bằng lời. Sao cô lại không biết mục đích của bữa cơm hôm nay chứ, Trần Phượng Tiên cố ý bố trí như vậy để cô tới ăn cơm. Phải, đúng là tốt hơn trước kia nhiều lắm,còn có món thịt, thấy cô không rửa bát thì lập tức mang đi rửa. Ở trong lòng Trần Phượng Tiên, Giản Hinh không xứng với người như Trâu Diệc Minh, là cô với cao.

Trước kia cô chịu đựng, nhưng bây giờ cô sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức nữa.

Cứ như vậy đi, chuyện nên làm thì cũng đã làm, không nên ảo tưởng ai gặp mình cũng thích.

Chuyện này không cần phải nói đi nói lại, nói mãi với Trâu Diệc Minh cũng thấy nhàm chán, cho tới bây giờ Trần Phượng Tiên không phải là trở ngại giữa hai người họ nữa so với trước đây, bây giờ hai người họ càng gắn bó, Giản Hinh thấy mình như bị ma ám, thích người đàn ông này thế nào cũng không đủ, vừa nhìn thấy mặt anh đã cảm thấy thỏa mãn.

Trâu Diệc Minh hôn cô: “Có thời gian anh sẽ đến thăm em.”

Giản Hinh cười: “Trước đây không cảm thấy anh bám lấy em, lúc nào cũng bận tăng ca không thấy mặt, bây giờ là sao hả?”

Trâu Diệc Minh khẽ thở dài, kéo đầu cô vào trong ngực mình: “Muốn đặt em ở đây, đi đâu cũng mang theo quá.”

Nghe những lời tình tứ của anh mà Giản Hinh như được ăn mật ngọt: “Khi nào di dời em sẽ về lần nữa, đến lúc đó là gặp được mà.”

***

Ngày hôm sau Trâu Diệc Minh tiễn Giản Hinh lên xe xong thì gọi cho cô, cô mỉm cười nhận máy: “Sao, còn cái gì chưa nói à?”

Hôm nay bến xe vô cùng yên tĩnh, trong phòng chờ ngoài anh ra không có ai khác, anh tựa vào ghế và nói: “Không quên gì cả, chỉ là sợ em buồn chán nên gọi điện nói chuyện với em một lúc.”

Vì vậy, đoạn đường từ Giang Châu về thành phố Mậu chỉ mất hơn một giờ đồng hồ, hai người cứ nói chuyện điện thoại như vậy, khi có nội dung lúc lại chỉ nói linh tinh, cũng không có gì đặc biệt. Im lặng, nhìn thấy một đám mây, hay mua một túi ô mai trên xe, Giản Hinh đều kể cho anh nghe. Đến khi xe dừng lại, cô mới nói: “Em đến nơi rồi.”

Anh ừ một tiếng, dặn cô chú ý an toàn rồi mới cúp máy.

Mấy ngày nữa công trường mới khởi công, rảnh rỗi không biết đi đâu, Trâu Diệc Minh mua ít pháo bông của bọn trẻ con chơi trên đường rồi tới nhà ông chủ nhỏ chúc Tết.

Tết không mở quán nên ông chủ nhỏ ở nhà chơi với con, khi anh tới thì anh ta đang dỗ con ngủ, hơi thở của đứa bé còn vương mùi sữa, ngoan ngoãn xinh xắn. Đợi thiên sứ nhỏ ngủ say, anh nhẹ nhàng đặt nó lên giường nhỏ, cuối cùng cũng rảnh rang cả hai tay.

Anh chàng vui vẻ oán trách với Trâu Diệc Minh: “Từ sáng sớm tớ đã không được ngủ rồi, hôm nay lại càng dính lấy tớ, một giây không nhìn thấy tớ thôi cũng không chịu.”

Trâu Diệc Minh cười, quay đầu nhìn bé ngủ trên giường, vươn tay chạm vào khuôn mặt núng nính của bé, sau đó lại rụt lại. Anh cảm thấy rất thú vị, càng ngắm càng thích.

Ông chủ nhỏ nói: “Thích thì tự sinh một đứa đi.”

Dường như Trâu Diệc Minh cũng đang suy nghĩ đến việc này, ông chủ nhỏ nhìn một cái đã biết là có triển vọng, cười đểu: “Đừng nói là đã bụng to rồi đấy chứ?”

Trâu Diệc Minh cầm chén trà uống một ngụm, không nói gì.

Nói không chừng lại vậy, lần đó anh không dùng biện pháp mà Giản Hinh cũng không uống thuốc sau đó, một lần đã trúng cũng hiếm.

Ông chủ nhỏ cất lời hỏi: “Giả bộ cái gì, Giản Hinh là một miếng thịt anh nuôi lớn, không phải để mày ăn đấy? Thật ghen tị với cậu đấy, sao lần nào tớ để vợ nấu miếng thịt nào là cậu ăn miếng đó thế hả?”

“Tốt số.” Trâu Diệc Minh cười đáp, khiến ông chủ nhỏ ghen tị muốn chết.

Sau đó anh lấy một bao lì xì nhỏ ra rồi nhét dưới gối thiên sứ nhỏ. Ông chủ nhỏ hỏi: “Phần của mẹ nuôi đâu?”

Trâu Diệc Minh chỉ bao lì xì: “Cậu nghe ai nói bố mẹ nuôi phải tặng quà riêng chưa? Cô ấy với tớ đấy, ở đó hết.”

Ông chủ nhỏ hừ một tiếng: “Không biết lúc con gái tớ đầy tháng là ai tách ra mang tới mừng đấy nhỉ!”

Trâu Diệc Minh làm như không nghe thấy, đưa cho ông chủ nhỏ một cái túi: “Chỉ cậu cách dỗ con gái, buổi tối đưa cái này cho bé chơi đi.”

Tối hôm đó, Trâu Diệc Minh nhận được điện thoại của ông chủ nhỏ, bị chửi thê thảm, bởi vì thiên sứ nhỏ bị pháo bông dọa khóc. Trâu Diệc Minh cũng rất bất ngờ, còn tưởng trẻ con sẽ thích mấy thứ đồ phát sáng như thế này chứ, cuối cùng anh tổng kết kinh nghiệm lại, sau này sẽ không để mấy thứ này xuất hiện trong phạm vi mười mét trước mặt mấy đứa trẻ con dưới một tuổi trong nhà nữa.

***

Ngày khai giảng, chỗ ngồi bên cạnh trống không, phòng làm việc cũng không nghe thấy tiếng cười ha hả của Tăng Tuyền, lúc ăn cơm cũng chỉ có một người. Giản Hinh cảm thấy không quen, thỉnh thoảng còn cất tiếng gọi Tăng Tuyền nhưng không có ai trả lời, một lúc lâu sau mới nhớ ra cô bạn đã không còn ở đây nữa, chẳng biết đã đi đâu mất rồi.

Không chỉ có Giản Hinh, trưởng khoa cũng than thở: “Không có cái con bé dở hơi Tăng Tuyền kia nơi đây cũng quạnh quẽ thật đấy.”

Vì một bầu không khí sôi nổi, trưởng khoa đề nghị mọi người cùng đi ăn tối. Đúng lúc Châu Dật Thần dẫn giáo viên mới đi vào, giới thiệu: “Cứ quyết định vậy đi, buổi tối tất cả mọi người phải có mặt đấy, nhân tiện xem như mở tiệc đón cô Dương luôn. Mọi người làm quen với nhau nhé.”

Tết Giản Hinh cũng có gửi lời chúc tới đồng nghiệp, khi gửi cho Châu Dật Thần còn nhắc tới Châu Châu, nhờ anh ta chuyển lời chúc của cô tới, nhưng Châu Dật Thần không hề hồi âm lại. Lúc đó cô cứ nghĩ là anh ta bận, bây giờ ngẫm lại mới nhận hai người không hề nói chuyện với nhau từ kì trước rồi.

Giản Hinh đuổi theo gọi Châu Dật Thần, muốn bàn với anh ta chuyên học thêm của Châu Châu vào học kỳ này.

Anh ta nói: “Cứ vài ba bữa Châu Châu lại sốt, nó không nghĩ đến chuyện học Văn nữa nên sau này không cần làm phiền cô Giản nữa rồi!”

Giản Hinh ngẩn người, thật ra cậu bé Châu Châu này rất hiểu chuyện, giáo viên giao bài tập cho, dù cho có phải cắn tới vỡ đầu bút cũng phải làm cho bằng được, tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, hơn nữa vào buổi học cuối trước kỳ nghỉ, Châu Châu còn nghéo tay với cô nói khai giảng gặp lại.

“Là do tôi dạy không tốt à?” Giản Hinh hỏi.

“Không, là nó tự muốn nghỉ học.” Châu Dật Thần nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Sau khi Chu Dật Thần đi, trưởng khoa cầm ly trà nhấp lên nhấp xuống, xúc động nói: “Giám hiệu Chu của chúng ta quả thật không tệ, Giản Hinh cô nói xem có đúng hay không?”

Giản Hinh gật đầu, phát hiện ra cô Dương ngồi ở vị trí của Tăng Tuyền đang dọn đồ của mình lên.

Trước bữa tối Trâu Diệc Minh có gọi điện tới, cô nói: “Cô Dương mới tới rất tốt, có lẽ em không thích cô ấy ngồi chỗ của Tăng Tuyền.”

Trâu Diệc Minh cười: “Em sợ cô ấy thay thế Tăng Tuyền, mọi người sẽ quên em ấy phải không? Giản Hinh ơi, đây là suy nghĩ của mấy đứa trẻ con, em phải lớn lên thôi.”

Giản Hinh thấp giọng nói: “Em nhớ Tiểu Tuyền, không biết nó thế nào rồi.”

“Nếu không tìm thấy Tăng Tuyền thì Đại Phúc đã về rồi, hai người đều biến mất, anh nghĩ chắc họ đang ở cùng nhau, em đừng lo.”

Giản Hinh nhớ Tăng Tuyền từng nói, lập gia đình cũng có cái số của nó, nửa đời sau của một người đàn bà có tốt hay không phụ thuộc vào việc gả cho người đàn ông tốt hay xấu, không phải ly dị một lần là đã chết rồi hay sao? Cơ thể và tâm hồn đều phải trải qua dằn vặt, rất đau đớn. Điều kiện gia đình Đại Phúc khá tốt, ban đầu ai cũng nói Tăng Tuyền gả vào gia đình tốt nhưng mà cái tốt này cũng chỉ được vài năm. Tính ra cô và Trâu Diệc Minh đã ở bên nhau bảy năm, và tới năm thứ tám vẫn còn bên nhau.

Tình yêu đúng là một bài toán không có lời giải.

“Giản Hinh!” Trâu Diệc Minh nói với cô: “Tám năm kháng chiến thắng lợi.”

Hai người họ đều có cùng một suy nghĩ, Giản Hinh bật cười, nghe cô cười anh mới yên tâm hỏi: “Nhớ anh không?”

Cô đáp: “Không có thời gian để nhớ anh, công việc rất bận rộn, buổi tối cấp trên còn tổ chức đi ăn đây.”

Trâu Diệc Minh vừa nghe thấy đã chau mày: “Cấp trên nào? Không phải tên họ Châu kia đấy chứ?”

Bình thường anh phân biệt công tư rất rõ ràng.

Bầu không khí buổi tối rất tốt, Giản Hinh cầm ly rượu mời cô Dương, cô ấy cũng thoải mái, uống một ly với cô sau đó nói mấy chuyện trong trường. Ngược lại, người vẫn luôn thích náo nhiệt là Châu Dật Thần lại không có hứng thú lắm, chỉ ngồi uống rượu bên cạnh trưởng khoa.

Trưởng khoa sợ anh ta thấy chán, vội vàng nói: “Giản Hinh, em với tôi mời chủ nhiệm Châu một ly đi.”

Giản Hinh cũng phát hiện Châu Dật Thật có chút kỳ lạ, bưng ly đi qua, Châu Dật Thần đã uống đỏ cả mặt, nhận lấy ly rượu của trưởng khoa ngửa đầu uống một hơi. Mọi người đều khen tửu lượng anh ta tốt, Giản Hinh thu ly rượu của mình lại: “Coi như tính luôn ly này.”

Châu Dật Thần không nghe, hỏi lại cô: “Đến mời rượu lại không uống là sao chứ? Không muốn uống cùng tôi à? Chẳng lẽ tôi cứ để em coi thường như vậy?”

Trưởng khoa lúng túng giải vây: “Làm gì có chuyện đó, cô Giản chỉ lo thầy uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe mà thôi.”

Châu Dật Thần lắc đầu: “Không đâu, cô ấy sẽ không lo lắng cho tôi đâu.”

Bên này không có ai khác, chỉ có trưởng khoa đang khó xử đứng giữa anh ta và Giản Hinh. Cô không biết mình đã đắc tội với anh ta lúc nào, buổi sáng lúc ở trường cô đã thấy là lạ rồi.

Châu Dật Thần đã uống rất nhiều, men rượu xông lên không kiềm lại được, suýt ngã xuống, nếu không phải trưởng khoa nhanh tay giữ lấy cái ghế thì anh ta đã ngã sấp mặt, làm trò cười cho tất cả mọi người rồi. Giản Hinh nghĩ Châu Dật Thần không ý thức được mình đang làm gì, lại tìm rượu trên bàn uống, trưởng khoa cất rượu đi, anh ta lại nắm lấy tay Giản Hinh hỏi đi hỏi lại: “Anh có gì không tốt?”

Đây là Châu Dật Thần đã bỏ phiếu cho Tăng Tuyền đi đấy à?

Cô Dương vốn muốn uống cùng cấp trên một ly, không nghĩ là cấp trên lại say nhanh như vậy, lén hỏi Giản Hinh: “Chủ nhiệm Châu thất tình ư?”

Trưởng khoa thấy không ổn, nhấc Châu Dật Thần dậy rồi nói với Giản Hinh: “Tôi đưa cậu ta về, mọi người cứ từ từ mà chơi.”

“Đợi một lát.” Giản Hinh cầm túi: “Để tôi đi cùng.”

Bắt được một chiếc taxi, Giản Hinh ngồi cạnh người lái, trưởng khoa đỡ Châu Dật Thần ngồi phía sau. Anh ta say thật rồi, dọc đường đi cứ kéo tay trưởng khoa hỏi một vấn đề: “Anh thua hắn ở điểm nào?”

Trưởng khoa rất khó xử, nói về điều kiện, ít người hơn được Châu Dật Thần, cứ tưởng Giản Hinh và anh ta có thể phát triển, ai ngờ tình huống lại thay đổi cơ chứ. Haizzz, thế giới của thanh niên thật phức tạp.

Giản Hinh ngồi ở đằng trước nghe rất rõ ràng, Châu Dật Thần như vậy có lẽ là do đã biết chuyện của cô và Trâu Diệc Minh. Cô không biết vì sao anh ta biết, nhưng mà thế cũng tốt, giảm được bao phiền phức.

Sau khi xuống xe, hai người hợp sức đưa anh ta lên lầu, trưởng khoa cũng không tiện hỏi điều gì, ngồi trong phòng khách chờ Giản Hinh, bây giờ Chu Dật Thần cũng không lộn xộn nữa, yên lặng ngủ. Cô đang chuẩn bị đi ra ngoài thì người nằm trên giường từ từ mở mắt ra, hỏi: “Anh ta có gì tốt hơn anh chứ?”

“Anh uống say rồi, cứ nghỉ ngơi đi đã, có gì mai hẵng nói.” Cô cảm thấy không thể nào nói chuyện với người say được.

Châu Dật Thần cứ kéo tay không để cho cô đi: “Giản Hinh, em đã từng thích anh chút nào chưa?”

Giản Hinh từ bỏ, nếu anh muốn nói, vậy thì cứ nói đi.

Cô nói: “Chưa từng.”

“Anh không tin.” Chu Dật Thần nói: “Lần leo núi đó, em hỏi anh có hút thuốc hay không.”

“Anh nói mình không thể hút thuốc, tôi nhớ, chỉ là tôi hỏi một chút thế thôi, nếu những lời này khiến anh hiểu nhầm thì tôi xin lỗi. Châu Dật Thần, tôi là một người không có gì đặc biệt, ném ra giữa đường cũng chẳng tìm thấy, anh đừng vì tôi mà trở nên như vậy, chuyện tình cảm rất khó để nói rõ ràng, giống như sau khi tôi và anh ấy chia tay anh ấy bắt đầu hút thuốc. Tôi rất không thích thói quen này, nhưng dẫu anh không thích hút thuốc thì tôi cũng không thể thích anh, có thể anh ấy càng đẩy càng nguy nhưng tôi vẫn không có cách nào không thích anh ấy.”

“Anh nói tôi là người ngoài, bây giờ tôi là người trong cuộc, lựa chọn theo trái tim mình, cho nên tôi không thể không yêu anh ấy. Anh ấy là bạn trai đầu tiên của tôi và cũng là người duy nhất, tôi thấy bản thân mình rất kỳ lạ, ngoại trừ anh ấy ra tôi không hề có cảm giác này với bất cứ ai khác. Điều kỳ diệu là thời gian càng lâu thì tình cảm sẽ dần thay đổi, giống như tình thân vậy, anh ấy không chỉ là người tôi yêu mà còn là người thân duy nhất. Anh ấy rất quan trọng với tôi, cả cuộc đời này, mãi mãi là người quan trọng nhất.”

Châu Dật Thần cắn chặt răng, đêm đó anh ta trốn trong bóng tối, sự rung lắc của chiếc xe trở thành cơn ác mộng của anh. Anh ta không dám nghĩ người trong xe là cô, mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy làm dơ bẩn, trước mặt anh ta cô vẫn luôn tỉnh táo hời hợt, hóa ra là vì không đúng người. Châu Dật Thần không phải Trâu Diệc Minh, thế nên tất cả mới không giống nhau.

Một lúc lâu sau anh ta mới buông tay ra: “Anh hiểu rồi.”

Nói xong nằm xuống giường kéo chăn trùm lên mặt.

Giản Hinh đi ra ngoài, nói với trưởng khoa: “Chúng ta đi thôi.”

Trên đường về, trưởng khoa cũng im lặng, không hỏi cô điều gì. Giản Hinh chủ động nói: “Người lần trước đó, bọn em sắp kết hôn rồi.”

Trưởng khoa hiểu cười nói chúc mừng Giản Hinh.

***

Điều duy nhất trong học kỳ mới này khiến Giản Hinh cảm thấy vui vẻ là cậu bé bỏ nhà ra đi đã đạt điểm cao nhất năm nay, sau hai lần thi cậu bé đã phá vỡ kỷ lục trước đó. Những thầy cô trước đó nói cậu gian lận bây giờ lại thay đổi, nói thằng bé vừa chăm chỉ vừa thông minh. Giản Hinh là người duy nhất không khen nó, một buổi trưa nó chủ động bưng khay thức ăn lại ngồi bên cạnh cô.

Giản Hinh cũng không ngạc nhiên, hỏi: “Học hành có mệt không? Cô mời em ăn đùi gà nhé?”

Cậu bé kiêu ngạo lắc đầu nói: “Em có tiền, em tự mua được.”

Cô ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Thằng bé cũng yên lặng ăn cơm, lơ đãng hỏi cô: “Cô không xem bảng thành tích ạ? Không biết ai đứng đầu sao?”

Giản Hinh nói: “Cô xem rồi.”

Nó bỗng nhiên tức giận nói: “Vậy sao cô chẳng nói gì hết!”

Giản Hinh cười: “Học tập cũng không phải vì người khác, nếu em học chỉ để cho cô xem thì em quá trẻ con rồi. Tương lai của em nằm trong tay mình, chỉ có em tự nguyện muốn học thì mới có thể vui vẻ học.”

Thằng bé ngắt lời cô: “Suốt ngày cô cứ nói như ông già.”

Giản Hinh gật đầu: “Cô là giáo viên mà, phải có dáng vẻ của giáo viên chứ.”

Thằng bé mất hứng bưng cái khay đi.

Sau đó Giản Hinh cho mọi người trong lớp tự học, cô phát hiện ra tuy nó vẫn ngồi một mình ở bàn cuối nhưng cũng không từ chối gần gũi mọi người nữa, rất nhiều bạn tới cạnh bàn thằng bé nhỏ giọng nhờ chỉ bài cho. Giản Hinh dùng cuốn giáo án che mặt lại, lén nhìn thằng bé đang viết đáp án lên giấy, kiên nhẫn giảng giải cho mọi người sau đó nghiêm túc đem sách bài tập mình đã mua cho mọi người mượn để cùng nhau làm.

Cô rất vui, khi về phòng làm việc liền kể với các thầy cô khác, có rất nhiều giáo viên đồng cảm với cô, nói cậu bé kia hình như đã thay đổi, không hiểu sao lại có thay đổi lớn như vậy. Bây giờ trong mắt các thầy cô trong khoa, thằng bé là hạt giống tốt, nếu cứ phát triển như thế này, sau này lúc thi vào đại học nhất định có thể thi vào trường tốt nhất trong nước.

Giản Hinh giữ bí mật vui vẻ này, lúc nghe điện thoại của Trâu Diệc Minh bị anh phát hiện: “Có chuyện gì mà em vui vậy?”

Giản Hinh đáp: “Bỗng nhiên em cảm thấy công việc này rất có ý nghĩa.”

Ước mơ lúc nhỏ của cô là có thể trở thành một vận động viên chạy đường dài, sau đó cô nghe nói ngành sư phạm học phí thấp, lại được phân công công việc sau khi tốt nghiệp, vì muốn giảm bớt gánh nặng cho bà nên cô từ bỏ ước mơ của mình. Với Giản Hinh, trở thành giáo viên chỉ là một công việc có thể nuôi sống bản thân mình.

Nhưng bây giờ, đối với cô định nghĩa nghề “giáo viên” này vô cùng cao quý.

Trâu Diệc Minh có thể nghe ra sự mãn nguyện và vui vẻ qua giọng nói của cô, anh cũng không kìm được niềm vui nói: “Em là một cô giáo tốt.”

Hai người đều im lặng, sự im lặng này cũng không phải do xấu hổ, mà lại cho người ta một cảm giác ăn ý không nói nên lời. Giản Hinh nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng trẻ con đang chơi đùa, Trâu Diệc Minh đang uống trà ở nhà ông chủ nhỏ, ôm một em bé xinh xắn trong ngực. Bé rất thích bố nuôi, ê a cắn vào cánh tay anh, cũng không đau đớn gì mà chỉ có một cánh tay toàn nước miếng, ông chủ nhỏ ở một bên cổ vũ: “Đúng rồi, dùng sức đi con, cố lên!”

Giản Hinh nghe thấy nở nụ cười, tâm trạng Trâu Diệc Minh rất tốt, lấy giấy lau cánh tay để con bé có chỗ cắn, anh nói: “Ngày mai anh qua chỗ em.”

Rõ ràng là mới xa nhau không lâu nhưng lại rất nhớ cô.

Giản Hinh lẩm bẩm: “Mai cũng đâu phải cuối tuần, anh tới làm gì? Em còn phải về nhà nấu cơm mà.”

Con bé cảm thấy rất hứng thú với điện thoại của bố nuôi, giơ tay đòi lấy, Trâu Diệc Minh giơ điện thoại mở loa ra: “Em đừng nấu, chúng ta ra ngoài ăn.”

Con bé ê a mấy tiếng.

Họ rất ít khi ra ngoài ăn, Giản Hinh cũng quen rồi, không nghĩ có một ngày lại thay đổi, cô nói nhỏ: “Ừm.”

Chỉ một chữ nhưng lại khiến cô bé cảm thấy rất thần kỳ, ánh mắt to tròn nhìn ba như muốn nói ba xem kìa, ông chủ nhỏ ôm lấy cô con gái đáng yêu của mình hôn mấy cái. Trâu Diệc Minh cũng rất vui vẻ, ôm lấy cô bé hôn lấy hôn để.

Ông chủ nhỏ cướp người lại nói: “Hôn Giản Hinh của cậu ấy, ghét thế.”

Trâu Diệc Minh buông tay, trả con bé lại cho ba nó.