*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Iris
Biên tập: Iris
Suy xét tương lai của con trẻ sau này, cho nên chuyện này không truyền ra ngoài. Toàn bộ giáo viên đêm đó đều bị yêu cầu im lặng, không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài. Không biết Châu Dật Thần làm thế nào mà bố mẹ đứa bé kia không còn làm phiền Giản Hinh nữa, còn bên phía Nhà trường cũng không kỉ luật cô. Giản Hinh chột dạ, đi hỏi Châu Dật Thần thì nhận được câu trả lời thế này: “Tuy anh thích em nhưng quyền hạn của anh không lớn đến nỗi có thể can thiệp được quyết định của Nhà trường. Giản Hinh à, chuyện này không thể đổ lỗi cho em, chỉ có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, ông trời đều giúp đứa bé đó, là chính nó muốn làm ầm ĩ một trận như thế!”
Tuy ban giám hiệu không kỉ luật nhưng Giản Hinh vẫn cảm thấy áy náy, trên đường về văn phòng thì gặp được chủ nhiệm. Chủ nhiệm vẫy tay chào cô, nhỏ giọng nói: “Hôm đó là tôi gọi điện cho người nhà em, tôi lo lắng trên đường xảy ra chuyện không may. Hai người về nhà ổn chứ?”
Thế nên Giản Hinh mới hiểu vì sao đêm đó Trâu Diệc Minh đột ngột xuất hiện, à không, phải nói là giáng trần cứu cô ra khỏi trận nước sôi lửa bỏng. Cô hỏi: “Sao anh lại biết số điện thoại của anh ấy?”
Chủ nhiệm vỗ vỗ cuốn sổ mang theo bên người quanh năm, nói: “Khi em vừa đến dạy ở trường này, cậu ấy đã cho tôi số điện thoại rồi, bảo sau này nếu có việc gì thì nhắn lại cho cậu ấy. Cậu này rất biết cách lấy lòng người khác, đã lâu thế rồi mà tôi vẫn nhận được điện thoại của cậu ấy. Giản Hinh à, chàng trai này là người tốt đó, em tinh mắt lắm đấy!”
Giản Hinh xưa nay không biết Trâu Diệc Minh tạo quan hệ với đồng nghiệp của mình ở trường. Hôm cô nhậm chức, anh có một cuộc thi rất quan trọng lại trùng thời gian nên chỉ một mình cô đến. Đời người không hay cẩn thận, sau khi làm thủ tục nhận việc xong, cô trông thấy Tăng Tuyền đang đứng đầu hàng mình ở bên ngoài. Con bé này lẳng lặng giấu Đại Phúc đi làm giáo viên đây mà.
Tăng Tuyền nói: “Chị đây phải tiếp tục giấu mày đi, không thì không sớm thì muộn mày cũng bị đám đàn ông gà con không đủ cân ăn cả xương của tao mất.”
Hôm đó cô rất vui, sau khi về nhà nghe Trâu Diệc Minh cũng thi đỗ, mạnh tay làm cả một bữa thịnh soạn, nâng chén nói thế này: “Từ hôm nay trở đi chúng mình có thể bám rễ ở thành phố này rồi, hi vọng cuộc sống có thể thuận buồm xuôi gió, chúng mình có thể phát triển.”
Giản Hinh bước nhanh về văn phòng, lấy điện thoại rồi chạy ra một góc nào đó gọi điện cho Trâu Diệc Minh. Trong lòng cô vô cùng hồi hộp, không biết nên nói gì mới phải.
Trâu Diệc Minh hiện giờ rất dễ gọi, điện thoại bật máy cả ngày, đang ngủ thì điện thoại vang lên, khẽ ngáp dài một tiếng, cực kì giống với lời anh nói vào tối hôm đó: “Anh biết em hôm nay không thoải mái.”
Tai Giản Hinh nóng bừng, gọi điện mà chẳng thốt được tiếng nào. Lúc này Trâu Diệc Minh mới mở mắt xem là ai, thấp giọng gọi: “Giản Hinh à?”
“Ừm, là em.” Giản Hinh đáp: “Muốn cảm ơn anh, không có gì đâu, em cúp máy trước đây.”
Trâu Diệc Minh tỉnh hẳn luôn, cũng không hiểu nổi ý tứ của cô bé này nữa.
Giản Hinh về văn phòng thấy Tăng Tuyền nằm gục xuống bàn, quan tâm hỏi: “Không thoải mái à?”
Tăng Tuyền cũng không biết nữa. Hôm tiệc li hôn nó cười vô cùng sung sướng, nhưng sau đó lại không thấy cười nữa, Giản Hinh vô cùng lo lắng, muốn làm chút gì đó cho nó.
Tăng Tuyền nắm tay cô, nói: “Tiểu Hinh, tao không muốn ở lại đây nữa.”
Giản Hinh hỏi: “Thế mày muốn đi đâu? Tao sẽ xin nghỉ đi cùng với mày.”
Tăng Tuyền lắc đầu: “Tao không muốn ở thành phố Mậu nữa.”
Giản Hinh đã hiểu, nó muốn rời khỏi, cách nơi này thật xa.
“Sau khi đi, liệu mày có tốt hơn không?”
Tăng Tuyền đáp: “Không biết nữa, nhưng tao muốn thử một lần.”
Chuông vào học vang lên, Tăng Tuyền phấn chấn trở lại cầm giáo án lên lớp, Giản Hinh ở lại văn phong nghĩ ngợi rất lâu, buổi trưa tan học liền đi tìm đứa bé kia.
Buổi trưa nó không về nhà, hóa ra là đến nhà ăn ăn trưa, Giản Hinh mở lời: “Cô mời em ăn cơm, thế nào?”
Đứa bé đáp: “Cô đừng hi vọng em xin lỗi, việc này cô cũng có trách nhiệm, trong lòng cô biết rất rõ.”
Giản Hinh gật đầu: “Em không cần phải xin lỗi, là lỗi sai ở cô, cho nên cô mới mời em ăn cơm.”
Thằng bé cúi đầu đi về phía trước: “Em có tiền, không cần cô mời.”
Giản Hinh nhấc chân đuổi theo, mua cơm rồi ngồi bên cạnh nó, lẳng lặng ăn mà không hề nói gì.
Hôm sau cũng như thế, cô đi theo sau nó đi ăn trưa, rồi lại trở về.
Chuyện này lặp lại mấy lần, trong trường học giáo viên quan tâm học trò cũng nhiều, chẳng mấy chốc thằng bé cũng cảm nhận được sự quan tâm quái gở này. Mọi người đều rất tò mò tại sao cô giáo nữ thần lại muốn mời ăn cơm cậu bé này. Dẫu thằng bé tỏ vẻ già dặn thế nào chăng nữa cũng chỉ là trẻ con, cuối cùng không chịu được hỏi Giản Hinh: “Rốt cuộc cô muốn thế nào!”
Giản Hinh đáp: “Em thi đứng nhất, chẳng phải em nói đề thi rất đơn giản à? Cô cảm thấy em đang khoác lác!”
Thằng bé đỏ lựng mặt: “Sẽ cho cô thấy!”
***
Mấy ngày sau, Tăng Tuyền run giọng mà tay cũng run run giơ điện thoại gọi Giản Hinh: “Tiểu…Tiểu Hinh, mày lại đây xem, có phải đây là Tiểu Vũ nhà bọn mình không?”
Giản Hinh biết sớm hơn Tăng Tuyền cũng không bao lâu, một tiếng trước Trâu Diệc Minh cũng đã gửi video này qua tin nhắn cho cô.
Tăng Tuyền kéo tay cô: “Tiểu Hinh, không phải tao hoa mắt đấy chứ!”
Trong clip có một người đẹp cực kì dũng mãnh như giẫm hận trời cao dẫn theo một đám đàn ông lực lưỡng chặn trước cửa khu chung cư, ban ngày ban mặt lột sạch quần áo con nhà người ta, ngay cả cái quần lót cũng không tha. Mà người gào khóc nằm co quắp dưới sàn nhà chính là kẻ thứ ba từng gửi ảnh cho Tăng Tuyền cách đây không lâu.
Tăng Tuyền thốt lên: “Không thể sai được, con mụ này có hóa thành tro tao cũng nhận ra.”
Giản Hinh liếc nhìn cô nàng, thấy Tăng Tuyền như cọng cỏ khô héo mấy ngày gần đây trở nên có sức sống hơn, ánh mắt sáng đến nỗi có thể xuống khai thác than dưới hầm mỏ ngay lập tức.
Tăng Tuyền quay sang xem điện thoại mình, hưng phấn: “Mày mau xem đi, chắc là hay lắm!”
Chỉ thấy người đẹp ngùn ngụt sát khí đá một phát vào bụng ả thứ ba đó, gót giày mảnh khảnh đâm tựa như răng nanh nhọn hoắt cắm vào người. Ả kia há miệng kêu to cầu cứu: “Giết người, tôi không biết bọn họ, mọi người báo cảnh sát giúp với!”
Một phụ nữ trung niên không biết rõ tình hình nhìn kẻ đáng thương ấy, muốn khuyên nhủ đôi ba câu.
Thế nhưng người đẹp ngùn ngụt sát khí… Aiz, bây giờ nên nói thẳng là Tiền Vũ đi… Tiền Vũ tát một cái lệch mặt, lệch luôn cái miệng của ả, lớn tiếng nói: “Các vị ở đây! Ả không quen tôi nhưng tôi biết ả! Nửa năm trước, trên Weibo ả quyến rủ người đàn ông của tôi, mà anh ấy là người đàng hoàng, sợ việc này đến tai tôi mà tôi đây đang mang thai nên không truy cứu. Cả nhà chúng tôi vẫn yêu thương nhau. Đáng tiếc tôi quá bất cẩn, quên mất câu mẹ tôi thường dặn, hoa nhà vốn không có hương hoa dại, và một câu tôi thêm vào: Đĩ điếm với chó má đúng là tuyệt phối.”
Lời nói có thứ có tự, ở đây lại có người vỗ tay khen hay.
Tiền Vũ lại nói tiếp: “Chồng tao ngủ với mày, mày nói ngủ thì cũng là ngủ với thứ tao đã đùng rồi, mày chỉ là đứa dùng thứ rác rưởi bỏ đi mà thôi. Ý thức bảo vệ môi trường của tao cao lắm, không quan tâm vấn đề này của đàn ông đâu! Do ảnh hóa đơn này được gửi đến điện thoại của tao, thằng chồng tao thấy không giấu được nữa nên quỳ xuống xin tao tha thứ. Nhưng con người tao ấy mà, thích sạch sẽ, lại sợ bẩn, ai biết được nó có mang mấy cái bệnh giang mai về nhà hay không? Nên tao ly hôn ngay và luôn, nhưng mà chuyện này chưa xong đâu, thằng chồng tao tốt xấu gì cũng đã từng là của tao, có sai thì nhà chúng tao tự biết rõ, còn mày ấy…”
Tiền Vũ vỗ vỗ mặt ả kia, dịu dàng vén hai bên tóc sang hai bên, cất lời: “Mày khiến tao khó chịu đến mức điên người, cho nên cơn tức này tao không nuốt nổi.”
Vừa nghe là chuyện này, bác gái kia cũng mặc kệ, thời đại này đáng hận nhất là kẻ thứ ba!
Tiền Vũ xoay mặt ả, nói: “Mọi người đều rất rõ một điều rằng, đồng thời cũng nhắc nhở chị em đã có gia đình, từ sau nhìn thấy nó thì hãy tránh xa ra, ai biết ngày nào đó lại đi quyến rũ thằng cha nào.”
Rất nhiều người giơ điện thoại lên thi nhau chụp, còn nhiệt tình chụp phía dưới người trần truồng của ả.
Tiền Vũ tự tin giơ tay chữ V đằng sau, cho mấy nhiếp ảnh gia vài phút tự do, sau đó trở lại đề tài chính, hỏi ả: “Những điều tao vừa nói, có sai chữ nào không?”
Ả tan nát cõi lòng, hét lên: “Đồ chó má.”
Chát, Tiền Vũ điên tiết, cho ả thêm một cái tát.
Ả gào khóc: “Mày lừa người, tao không làm.”
Chát, Tiền Vũ lại nhiệt tình cho thêm một cái tát.
Ả kia điên người, nói chuyện bất chấp hết hậu quả: “Chính mày còn không quản được chồng mình còn hận tao nỗi gì! Chồng mày thích tao, nói tao **** hơn mày, tao còn có ảnh đấy, rồi sẽ gửi cho mày xem.”
Tiền Vũ hạ cả hai tay xuống, miệng ả ra đầy máu, hai răng rụng ra. Tiền Vũ đứng lên, nói với một người trong đám anh em: “Cạo trọc đầu nó cho tôi, rồi trói trước cổng chung cư hai tiếng.”
Ả hét ầm lên, thấy tóc mình rơi xuống, ả có thể bảo vệ được mặt mình nhưng chẳng thể che chắn nổi phía dưới, mặc kệ tất cả, che mặt nằm co quắp dưới đất.
Cuối clip là hình ảnh ả bị trói trước cửa khu chung cư, bị dân quanh đấy phỉ nhổ, chẳng hiểu sao cảnh sát đến chậm, mãi hai tiếng sau ả mới được cứu. Không có quần áo, ả chẳng thể quay về, chỉ có thể đứng chờ trong góc tối, chẳng có ai thương hại ả, tất cả đều là gieo gió gặt bão.
Giản Hinh và Tăng Tuyền mãi sau vẫn chưa bình tĩnh nổi, cùng nhìn nhau, hỏi cùng một vấn đề: “Tiền Vũ sẽ không sao chứ?”
Hai người bận bịu gọi điện thoại cho Tiền Vũ, nghe thấy tiếng trả lời đến là vui vẻ, hỏi: “Tìm tao có chuyện gì thế?”
Giản Hinh vừa muốn hỏi thì Tăng Tuyền liền kéo cô, nói: “Tối nay đi ăn đi, tao với Giản Hinh vừa vặn đi qua công ty mày, đang chờ mày tan làm đây!”
Tiền Vũ đáp: “OK.”
***
Sau đó, Tăng Tuyền và Giản Hinh lái xe đi tìm Tiền Vũ, tận mắt thấy nó đi ra, Tăng Tuyền bỗng òa khóc, ôm Tiền Vũ, nức nở: “Tiểu Vũ, sao mày ngu ngốc thế hả!”
Tiền Vũ bật cười: “Ở trước cửa công ty tao mà khóc thế này, mày bảo tao sau này tao biết làm người thế nào hả? Đói rồi, đi ăn thôi.”
Chờ lấp đầy được cái bụng Tiền Vũ mới kể lại chuyện hôm đó, cô nàng nhìn Tăng Tuyền: “Tiểu Tuyền, đàn bà con gái bọn mình không nhất thiết phải dựa vào lũ đàn ông, cơn giận này chị nổi lên vì mày, trong clip cũng là mặt tao, sau này có việc gì thì tao chịu trách nhiệm thay mày. Mày đừng sợ, chuyện kiểu này chẳng ảnh hưởng được đến tao, tao chỉ hỏi mày một câu, ả kia bị đánh như thế mày có sung sướng hay không?”
Tăng Tuyền đỏ mắt: “Tao sướng đến phát điên luôn!”
Giản Hinh chêm vào: “Mày là đóa hoa của Tổ quốc đấy, nhớ chú ý ngôn từ của mình!”
Tăng Tuyền phì cười, chạm cốc với Tiền Vũ: “Chén này tao mời mày, Tiểu Vũ, ngàn lời vạn chữ đều nhờ vào rượu, phần ân tình này, cả đời tao không dám quên.”
Tiền Vũ không uống mà quan sát Giản Hinh: “Mày thấy thế nào? Tao làm sai à?”
Giản HInh lắc đầu, giơ chén lên chạm: “Khổ cho mày rồi.”
Tiền Vũ ngửa đầu cạn chén, nói: “Còn kém xa Tiểu Doanh.”
Tiền Vũ uống rượu nên không thể lái xe, sau khi ba người tạm biệt, Giản Hinh không vội về nhà mà đi bộ trên đường. Sau đó cô nhận được điện thoại của ai đó, chẳng hiểu sao người đó đoán được, hỏi: “Uống rượu hả?”
Giản Hinh đáp: “Ừm, có uống một tí.”
“Đang nghĩ gì thế?” Ban đêm vắng lặng, hai người họ đều có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.
Giản Hinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ban đêm thành phố Mậu rực rỡ ánh đèn đến nỗi cô chẳng thể nhìn thấy sao trời đâu nữa, đáp: “Em cảm thấy Tiểu Vũ trở nên xa lạ hơn, em không biết nó tìm được ở đâu nhiều người giúp đỡ đến vậy, cũng không biết nó có thể khiến người ta trở nên thê thảm đến thế! Anh không biết đâu, hồi năm nhất trong phòng em có con gián, nó là người sợ nhất, không cả dám nhìn, bò lên tận giường trên khóc nức nở, chờ đến khi em đánh chết con gián nó mới dám trèo xuống.”
Trâu Diệc Minh nói: “Ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành.”
Giản Hinh gật gù, những năm này, Tiền Vũ quá khó khăn.
“Em rất thất vọng về bản thân.” Cô nói: “Rõ ràng ngày nào Tăng Tuyền cũng bên em, nó bị bắt nạt, ức hiếp nhưng em chưa từng nghĩ đến sẽ báo thù cho nó. Em cũng cảm thấy mình đã thay đổi, lạnh lùng hơn, vô tâm hơn. Vừa nãy ngồi ăn cơm với nhau mà em chẳng khác nào khúc gỗ, căn bản em không xứng được ngồi ở đó. Chỉ có Tăng Tuyền và Tiền Vũ đối xử em tốt mãi như thế, em biết chúng nó không để ý những chuyện vặt vãnh này, nhưng bản thân em lại không thể không để ý được.”
“Em bây giờ cần một người đưa mình đi ra.” Anh nói.
Giản Hinh cúi đầu, nhìn chân mình…
“Mà người đó chỉ có thể là anh.” Trâu Diệc Minh thở dài: “Giản Hinh à, anh cũng từng giống như em, cực kì thất vọng về bản thân, không có niềm tin vào tương lai mù mịt phía trước. Nếu không phải nhờ em, không khéo bây giờ anh vẫn còn nằm ở nhà ăn no rồi chờ chết đấy.”
Giản Hinh chợt nhớ đến buổi tối ở đình nghỉ mát hôm nó, bọn họ cãi nhau gay gắt, không ai chịu nhường ai, đều muốn đâm người kia mình đầy máu mới thỏa mãn.
Buổi tối hôm đó, cũng là ác mộng của cô.
Trâu Diệc Minh nhẹ nhàng kể, mỗi một chữ như lan tỏa vào tai cô: “Lần trước anh từng nói với em, việc đồng ý với em việc kia, anh không làm được.”
Giản Hinh biết anh đang nói đến chuyện gì.
Cô từng nói với anh: “Em rất lạ, khó có thể tiếp tục làm bạn với anh, sau này không nên gặp lại thì hơn.”
Ngày đó, bọn họ uống rượu chia tay.
Trâu Diệc Minh cũng gọi cô: “Giản Hinh, có thể Lâm Hạo không phải rất tốt, anh vốn tưởng cả đời này sẽ rất dài, nhưng bây giờ anh cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều phải cẩn thận quý trọng.”
Nhắc đến Lâm Hạo, Giản Hinh vô cùng thất vọng.
Anh hỏi Giản Hinh: “Không trách anh chứ?”
Giản Hinh không đáp.
Trâu Diệc Minh lại nói: “Sau này đừng tránh mặt anh là được.”
Giản Hinh gật đầu.