Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò

Chương 29: Giận Dỗi Nhầm




Chap 29: Giận Dỗi Nhầm Rồi!

'aaa, con gái mẹ về rồi! Mẹ muốn nói với con chuyện này.' Hy Châu mở cửa đi vào rồi ôm chầm lấy Trần Thanh

'được rồi được rồi!' Cô đẩy bà ra

'dì Dư đã nói với con rồi! Mọi người định tổ chức tiệc chúc mừng con chứ gì? Không cần đâu.' cô lắc đầu, cả nhà có cần phải làm quá lên như vậy không? Cô còn chưa thi xong nữa mà đã lo đến tiệc chúc mừng rồi. Nhỡ cô không đậu thì sao?

'sao lại không? Con đã cực khổ thế nào mới đậu đại học. Phải làm tiệc lớn'

'con còn chưa biết điểm thi, nhỡ rớt thì sao đây. Chờ mà thi lại lần hai.' cô bĩu môi.

'nói bậy, ăn đòn bây giờ, con còn phải học nữa để vào công ty ba con. Ông ấy mong chờ điều đó lâu lắm rồi!'

'nhắc mới nhớ. Con không thích kinh doanh, không thích vào công ty làm. Con muốn làm một công việc nhàn nhã... Ít tiền lương cũng được'

'Không được không được, con phải vào công ty. Ở nhà này chỉ có con là có thể.'

'chị! Chị thì sao? Không phải là đang rất rảnh rỗi sao. Đi du lịch chưa về kìa!' cô nghe thế liền đưa đẩy trách nhiệm sang cho chị mình, tại sao phải là cô cơ chứ?

'chị con không thích hợp, nó học ngành thiết kế mà vào kinh doanh thì ten bét hết.'

'haiz... Nhưng mà con vẫn không muốn.' đối mặt với những con số, sổ sách ấy cô thà làm công nhân còn hơn. Không phải vì không thích cái gọi cha truyền con nối, điều quan trọng là cô không thích hợp với nó!

'làm sao thì làm, ông ấy cũng sắp tới tuổi rồi, chỉ có mình con nối dõi tông đường... À không, nối tiếp vị trí ba con thôi. Ông ấy cũng mệt rồi! Đã mấy chục năm mới leo được cái chức đó, bộ con tưởng dễ dàng lắm à?'

'nhưng mà...'

'không nhưng nhị gì cả. Cho con một tuần suy nghĩ...' Hy Châu mở cửa ra

'à, một chút nữa xuống nhà nói chuyện khi nãy.' rồi bà đi ra đóng cửa lại

'... Thật tình... AAAAA'  cô vò đầu rồi lăn ra giường bất lực.

__________
Ting tong...

Trần Hy Châu đi ra mở cửa...
'a, Ách Hân. Là con à? Mau vào mau vào đi, thật đúng lúc quá!'

Ách Hân ngơ ra đó mục đích nàng đến đây không phải là muốn dẫn Trần Thanh đi chơi hay sao?
Nàng bị bà kéo vào nhà trong khi còn chưa biết gì.

'ngồi xuống đây...'

'có gì không bác?'

'con nghĩ xem... Chúng ta có nên tổ chức tiệc ăn mừng cho con bé không?'

'tiệc... Ăn mừng ư?' chính Ách Hân cũng đơ ra đó huống chi là đứa trẻ kia.

'đúng rồi. Đậu đại học. Bác sắp xếp vầy, chúng ta đi du lịch trong một tháng ấy sẵn chờ điểm thi của con bé luôn. Tiện thể thì bác đưa con bé đi học luôn ngành kinh doanh...' Ách Hân nhìn bà không chớp mắt, có cần phải gấp rút vậy không? Vừa mới thi buổi đầu tiên thôi mà bà ấy lo xa vậy sao?

'ơ... Có cần gấp không bác?' Ách Hân quay sang nhìn đứa trẻ kế bên như sắp khóc đến nơi, nàng cũng xót nên quay sang giải quyết giúp.

'gấp cái gì nữa. Nó cần thay thế cho ba nó, càng sớm càng tốt.'

'dù gì nó cũng mới học xong, hay là cho nó xả stress, ăn chơi hết một năm hai năm đi rồi cũng không muộn mà em.' Lâm An Dư bắt hiểu chuyện mà năn nỉ giúp cô.

Bà sẽ chứng minh cho đứa trẻ kia thấy, bà không sợ vợ...

'ai mượn chị xen vào. Ngồi im đi, để tôi hỏi ý kiến con bé Hân.'

Bị vợ hâm doạ nhưng Lâm An Dư cũng cứng người nói tiếp.

'em suy nghĩ kỹ đi, Trần Thanh ôn thi suốt mấy tháng nay cũng mệt mỏi rồi không chừng bị sụt cân, trong thời gian này mình phải bồi bổ chứ! Đừng ép con bé quá!'

' không phải là đang sắp xếp buổi tiệc đó là để nghỉ ngơi sao?' tính ra thì bà Châu cũng nói đúng, nhưng lại chỉ được 1 tháng thảnh thơi sau đó lại bận rộn tiếp à?

'con cũng thấy đúng đó bác Châu, Trần Thanh học cũng nhiều rồi, em ấy cần nghỉ ngơi mà, sau đó tiếp tục học cũng không muộn!' Ách Hân và Lâm An Dư ra sức thuyết phục bà.

'đúng rồi đúng rồi đó em...'

'hôm nay chị ăn nhầm cái gì vậy? Ngồi im đi...' bà bực mình quát người kế bên.

'Trần Thanh. Con thì sao?'

'con... không muốn học kinh doanh cũng không muốn vào công ty để làm việc'

'chứ muốn làm cái gì? Làm nhà báo à? Làm nhà báo để báo đời à?'

'bác/em...' thấy bà Châu càng ngày càng nói quá nên hai người đột nhiên đồng thanh nhắc nhở lời nói ấy của bà.

'được rồi! Ai thích thì cứ việc làm. Đừng có bắt ép tôi nữa...' Trần Thanh đứng lên.

'hình như là bà rất thích tôi lâm vào cái cảnh khó xử này thì phải... Vậy thì bà muốn tôi xử lý việc này như thế nào?... Tôi chết thì bà mới vừa lòng phải không?'

Trần Thanh quát lớn rồi tự cười, Lâm An Dư khuyên nhủ Hy Châu, còn Ách Hân sợ hãi không thôi.

'Trần Thanh... Em... Bị gì vậy? Sao lại nói vậy với mẹ. Mau xin lỗi đi!'

'xin lỗi? Tôi không có lỗi...' Trần Thanh hất tay Ách Hân ra khi nàng cố nắm lấy.

'có giỏi thì đừng bắt ép người khác. Thích làm gì thì tự mà làm.'

Ba người họ ngồi đơ ra nhìn cô bỏ đi
Không thích thì cũng đâu cần làm quá như vậy. Chỉ là vào công ty làm, Trần Thanh là bị cái gì mà phát điên như vậy?

'em thấy chưa? Đừng bắt ép con bé quá! Nhỡ đâu nó nghĩ bậy bạ giống lúc trước thì sao?'

'con xin phép...'
Ách Hân chạy theo...
Cũng thật, Ách Hân cũng rất sợ đứa trẻ của nàng nghĩ đến việc bậy bạ gì đó, nàng phải tìm Trần Thanh nói rõ cho hiểu mới được.
_________

Ra xe thì thấy Trần Thanh ngồi bên trong, khoanh tay lại với vẻ mặt giận dỗi.
Nàng cười xoà rồi mở cửa chui vào ngồi cạnh...

'sao vậy?' Ách Hân chọt chọt vào người cô

'cái thái độ khi nãy là như thế nào? Em có biết là hỗn láo không hả?'

'chị nữa... Cùng bọn với mấy người đó phải không?'

'cái gì? Cùng bọn?'

'suốt ngày chỉ biết ra lệnh cho người khác. Bộ vui sướng lắm chắc, không hiểu được người khác là gì mà! Suốt ngày cứ... "Ơ con cưng của mẹ về rồi à! Ăn uống gì chưa? Con muốn ăn gì không? Hay để mẹ lấy sữa cho con uống nhé!"
Đã bảo là khỏi cần quan tâm. Chị nghĩ xem, em đã lớn như vậy rồi mà bà ấy cứ xem em như con nít mới sinh ra mãi...
Lúc nào cũng không được tự do, đụng cái này lấy cái kia thì không cho, đi học về thì cần nghỉ ngơi một chút cũng không được...
Nói thật chứ em sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khổ cũng được, tưởng giàu có sung sướng gì. Chỉ xem như là kẻ bại liệt, không được tự tung tự tại...'

Ách Hân nghe đứa trẻ nói xong thì bật cười, đúng là con nít mới lớn thật hài hước.
'haha...'

'chị cười cái gì? Bộ em nói không đúng sao?'

'chỉ là em nghĩ vậy thôi! Không lẽ cha mẹ yêu thương con cái là sai sao?'

'con nhóc này! Em giận dỗi như vậy là sai rồi!' nàng gõ lên đầu cô.

'sai?'

'đúng vậy. Bây giờ thì đi ăn, lát nữa về xin lỗi họ đi! Tôi không thích thái độ đó của em khi nãy đâu nhé!' Ách Hân bật khoá rồi cho xe chạy đi.

Trần Thanh vẫn không hiểu mình sai điều gì cả! Đúng là hiểu được người khác khó thật.