Tình Yêu Bất Động

Chương 74: Có cần đi cùng nhau






Trương Tân Lực không ngờ sẽ gặp được Lương Tư ở đây. Điều không thể ngờ hơn là, Lương Tư lại ra mặt giúp một MC mới nổi.
Lúc Trương Tân Lực nhằm vào người mới, ông có cho người điều tra về họ.
Cô gái này không có vẻ gì là người có kẻ chống lưng, trừ việc lại một chiếc xe có thương hiệu nổi tiếng ra, ngoài việc lúc lên lớp học rất chăm chỉ ra, không có điều gì là nổi bật.
Hơn nữa, theo như Chu Ảnh nói, hình như chiếc xe đó là do Trịnh Viễn mua cho cô.
......Một người muốn dựa vào một lão già để sống qua ngày, thiết nghĩ cũng không có bối cảnh gì ghê gớm.
Không suy nghĩ gì nhiều, Trương Tân Lực mới ra tay đi làm những chuyện đó.
Sở dĩ không điều tra sâu hơn, cũng là vì Trương Tân Lực không xem một MC mới nổi ra trò trống gì.
Lương Tư có nói, MC này lúc mới bắt đầu là làm lễ tân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đúng là có người chống lưng, có thể làm những chuyện này?!
Ai mà biết được Lạc Thanh Ninh là một người không tin tưởng được.
Sau đó đi thành phố K, Trương Tân Lực bị dằn mặt một trận. Cũng không biết cảnh sát bên đó làm sao, đút lót không được. Lúc về muốn tìm người tính sổ, đúng là oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở đây.
Nhìn thấy người đàn ông đúng bên cạnh cô, Trương Tân Lực rất tức giận. Kiêng dè quyền lực của đối phương, ông đàng nén cơn giận vào lòng, khiến giọng nói của mình có vẻ bình thường một chút.
"Vẫn mong Liêu tổng đừng nhúng tay vào chuyện này." Ông nói, "Ân oán giữa tôi và cô ta, là lỗi lầm của cô ta. Lương Tư người đừng xen vào là tốt nhất."
Liêu Đình Ngạn nhếch nhếch môi, "Vậy sao. Để tôi xem sao, chuyện này từ đầu đến cuối, chuyện này một chút lợi thế ông cũng không có. Là đàn ông đừng làm những chuyện đổi trắng thay đen như vây. Sao, ông dám làm mà không dám nhận hả?"
Trương Tân Lực dù gì cũng là người hô mưa gọi gió ở ht, nguồn gốc thâm sau. Nhìn thấy đối phương không chịu nhượng bộ, ông ta vừa tức vừa giận.
Không dám nổi giận với Liêu Đình Ngạn, ông ta dồn hết lên người của Lê Vị.
"Cô đúng là không biết phân biệt." ông ta nhích nhích lông mày của mình, tay chỉ qua cũng đang run, "Trước đây không biết cô đã dùng cách gì, mà lại giành vị trí của người khác. Sau đó còn năm lần bảy lượt gây chuyện ở đài truyền hình, khiến không khí trong đài cũng u ám theo. Như vậy còn chưa đủ. Còn ép đồng nghiệp phải nghỉ việc. Vì cô làm những chuyện đó, bất kể người nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Ông ta nói như vậy giống như bản thân mình không quan tâm vậy, một chút cũng không liên quan đến chuyện này vậy, làm giống như ông ta vì chuyện này mà "dạy dỗ" một người mới vậy.
Lê Vị không nhìn được phì cười.
"Trương tổng cách ông nói chuyện đặc sắc thật đấy." Cô vỗ tay ba cái liên tục rồi nói tiếp: "Nếu như Chu Ảnh và Lạc Thanh Ninh cũng ở đây, các người có thể biểu diễn một vở kịch đặc sắc rồi đấy."
Dù gì Liêu Đình Ngạn cũng ở bên cạnh cô. Cô cũng không có gì phải sợ cả.
Lê Vị nghiêng người bước lên trước, nhìn có vẻ như đang nói nhỏ, nhưng giọng nói cô không hề nhỏ tí nào, cô lớn giọng nói: "Trương tổng. Lúc ông cho người hạ độc vào ly nước của tôi, có phải ông đang cảm thấy mình đang làm chuyện chính nghĩa hay không, trừ hại cho dân hả?"
Lời này vừa nói ra, tầng lầu đang ồn ào bỗng yên lặng hẳn.
Trương Tân Lực thẹn quá hóa điên, chỉ ngón tay vào mặc Lê Vị nói: "Cô ngậm máu phun người!"
Ông đẩy người đàn ông bên cạnh, "Cậu đi gọi bảo vệ đến đây, lôi cô ta đi!"
Người đàn ông bên cạnh vẫn chưa kịp động đậy, Liêu Đình Ngạn đã tiến lên trước, đưa Lê Vị về đứng sau lưng mình.
"Tôi muốn xem xem, "Liêu Đình Ngạn buông mi mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng càng quét hai người họ, "Ai dám động cô ấy trước tôi."
Trương Tân Lực với bộ dạng kiêng dè nhìn anh, nén cơn giận nói chuyện đàng hoàng nhìn anh: "Lương Tư, người như vậy cũng......"
Ông ta muốn nói, con người này thật không biết trời cao đất dày là gì.
Ai ngờ được Liêu Đình Ngạn bất ngờ cười nói: "Tôi thấy cô ấy làm rất tốt."
Thẳng thừng chặn lời nói của Trương Tân Lực.
Người bên cạnh Trương Tân Lực cười chế giễu nói: "Lần đầu gặp người nói chuyện không có chứng cứ mà mạnh miệng như vậy. Lương Tư, cậu làm như vậy có vẻ không chuyên nghiệp rồi đó."
Người này là trợ thủ của Trương Tân Lực, rất nhiều chuyện tăm tối của Trương Tân Lực điều có tay của hắn ta.
Liêu Đình Ngạn mỉm cười, "Trương Ninh. Cậu nói lời này, không cảm thấy trái với lòng sao. Nếu tôi không nhớ nhầm. Những viên thuốc đó không phải cậu nghĩ cách đưa đến sao."
Một câu ngắn gọn, khiến sắc mặt của Trương Tân Lực và Trương Ninh điều thay đổi.
Trong tầng có người nói chuyện riêng. Vì vậy, mấy câu sau cùng, người ở tầng một không nghe rõ.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Trương Tân Lực bị chỉ trích trước đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Những người trước đó hét lên, lại hét lên thêm lần nữa: "Chỉ thấy các người nói tới nói lui. Chứng cứ đâu chứ?"
Lê Vị đang định trả lời, mới giương mắt lên đã nhìn thấy cánh cửa chính của quán đã bị người ta mở ra.
Năm người mặt cảnh phục xông vào phòng khách.
Người đứng đầu, đã hơn bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng.
Người ở phòng nghỉ ngơi sau khi nhìn thấy người cầm đầu, nhanh chóng đứng dậy nói: " Đặng cục. Sao người lại đến đây."
Đặng cục trưởng nhìn anh ta hơi gật đầu, xem như là đã chào hỏi. Sau đó ông nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại ở tầng hai nơi Trương Tân Lực đang đứng.
Tay vừa phẩy, Đặng cục nghiêm nghị nói: "Đi. Bắt ông ta lại!"
Bốn vị cảnh sát hình sự xông lên, tóm Trương Tân Lực lại, trên mặt ông ta còn thể hiện sự tức giận.
Cánh tay bị giam giữ lại, Trương Tân Lực mới nhận ra chuyện vừa xảy ra, ông bắt đầu vùng vẫy.
"Các người buông tay tôi ra!" ông cố gắng thoát khỏi cánh tay bị trói lại, "Buông tôi ra!"
Một người cảnh sát hô to: "Trương Tân Lực, bị nghi ngờ là chủ mưu liên quan đến vụ án đầu độc, trốn thuế, đút lót....Bây giờ được đưa về để điều tra vụ án."
Những lời này vừa dứt, đừng nói là những người ở dưới lầu, đến Lê Vị còn ngây người ra.
Trước mắt bao người, Trương Tân Lực bị còng tay, cúi thấp người, mặt mày xám xịt đi xuống lầu, bị người đưa ra khỏi cửa, bước lên xe cảnh sát.
Trương Ninh cũng không thể chạy thoát, bởi vì hắn cũng là phạm nhân, cũng bị áp lên xe cảnh sát.
Đặng cục làm việc công bằng, trước giờ không làm việc tư cũng không hàm oan, càng không làm việc mà không có chứng cứ, hàm oan người khác. Làm một cảnh sát gương mẫu của ht.
Bây giờ ông đem người đến lùng bắt tội phạm, cho dù vẫn chưa lên tòa thì mọi người cũng biết, Trương Tân Lực phạm tội là thật.
Những người ở khu nghỉ ngơi, có rất nhiều người cảm thấy áy náy. Bởi vì lúc trước Lê Vị chỉ trích Trương Tân Lực, bọn họ cảm thấy Lê Vị không có chứng cứ là cô ngậm máu phun người. Bây giờ họ mới biết, đúng là có chuyện đó.
Lúc này có người nhớ đến một chuyện, mới nhỏ giọng nói: "Vị MC Lê đó, hình như là kẻ bị hại từ những việc làm của Trương tổng." dừng lại một chút, "Tôi có xem một chương trình của thành phố K. Chuyện liên quan đến MC Lê và Lạc Thanh Ninh, là live trực tiếp, trong đó nhắc đến những chuyện này."
Rất nhiều người hỏi chương trình đó là tiết lô bao nhiêu việc.
Người đó kể lại những gì mình xem được cho những người khác nghe.
.
Người ở dưới lầu bắt đầu bàn tán.
Trên tầng hai, Liêu Đình Ngạn nắm tay của Lê Vị, nhẹ nhàng trở về phòng.
Trải qua những chuyện vừa rồi, tâm trạng Lê Vị có chút não nề, đối diện với những món ăn mà mình thích, cô cũng không hứng thú.
Có điều, do Đặng cục có mặt kịp thời, lại rất nhanh đã dẫn Trương Tân Lực đem đi. Vì vậy, tâm trạng của cô vẫn được xem là ổn.
Liêu Đình Ngạn lặng lẽ bỏ những thức ăn ngon vào dĩa của cô.
Lấy đũa gạt gạt rau xanh đi, Lê Vị đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô hỏi Liêu Đình Ngạn: "Sao Đặng Cục lại xuất hiện đúng lúc như vậy chứ?"
Lúc nãy chưa nhận ra, bây giờ mới nhớ lại, thời gian Đặng Cục đến cũng qua trùng hợp.
Đến mức, giống như có người ở trong tối sắp đặt sẵn vậy.
"Ừ." Liêu Đình Ngạn thuận miệng trả lời cô: "Trước đó anh đi tìm em, thì nhìn thấy Trương Ninh từ ban công bước ra. Anh thấy em cũng ở đó, tìm người hỏi thăm một chút."
Sau đó, biết được Trương Tân Lực cũng đi ăn gần đây, nên Liêu Đình Ngạn hiểu được nguyên nhân vì sao Trương Ninh vội vã như vậy."
Nên liền gọi điện thoại cho Đặng Cục.
Lê Vị không ngờ được vẫn có chuyện sâu xa như vậy.
Nghĩ tới nghĩ nghĩ lui, cô nhẹ giọng nói: "Phải cảm ơn anh giúp em lưu tâm đ ến chuyện này rồi. Liên quan đến em, bên Trương Tân Lực sợ là không dễ giải quyết như vậy."
Mặc dù nói rằng cảnh sát đang nỗ lực tìm kiếm chứng cứ. Nhưng trên đời này có rất nhiều nội tình chúng ta không biết được, cũng không dễ chứng minh.
Nếu Liêu Đình Ngạn âm thầm giúp đỡ, e rằng cần nhiều thời gian để xử lý.
Lúc Lê Vị nhắc đến chuyện này, sắc mặt vẫn bình thường.
Bị cô nghi ngờ như vậy, trên mặt Liêu Đình Ngạn có nóng một chút, anh cười nói: "Không có gì. Chuyện của em cũng là chuyện của anh. Em khách sáo như vậy để làm gì."
Im lặng được một lúc, anh siết chặt đôi đũa trên tay, rồi nói: "Dù gì cũng làm người một nhà. Không cần phải kiêng dè như vậy."
Liêu Đình Ngạn còn tưởng Lê Vị sẽ phản đối.
Cô cũng rất chảnh. Những lời này, trên cơ bản sẽ không thừa nhận trước mặt anh đâu.
Ai ngờ được sau khi nghĩ kỹ, lại gật gật đầu, cô nói: "Chuyện này cũng đúng. Vậy em không cảm ơn anh nữa."
Sau khi nói xong, tâm trạng cô thả lỏng, cảm thấy đói một chút, cúi đầu ăn thức ăn.
Liêu Đình Ngạn lại bị những lời nói của cô làm cho hoảng hốt, khó tập trung một chút. Luôn muốn nhìn thấy cô, không muốn để ý đến đồ ăn nữa.
.
Sau khi ăn xong, Liêu Đình Ngạn cầm áo khoác của Lê Vị, cùng cô đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, Lê Vị kêu anh một tiếng, làm như thật hỏi anh: "Anh nói chuyện chưa làm xong, rốt cuộc là chuyện gì?"
Lúc đó Liêu Đình Ngạn xung động đi vào phòng cô, lại nói những lời như vậy, là bởi vì muốn làm như vậy. Chỉ có điều sau khi yên tĩnh lại, cảm thấy bản thân mình hơi vội vã. Ăn một bữa cơm xong, liền có chút ngập ngừng.
Thấy Lê Vị nhắc đến chuyện đó, ánh mắt Liêu Đình Ngạn bắt đầu né tránh.
"Chuyện gì vậy?" Anh giả vờ mình đang quan sát đường, rồi nói: "Sao anh lại không nhớ được vậy."
Trời đã chuyển về đêm. Đèn hai bên đường đã sáng, tô điểm cho con đường đã bắt đầu nhuộm màu đen.
Chiếu xe chạy vào khu náo nhiệt, xung quanh rực rỡ sắc màu.
"Thật không nhớ sao?" tâm trạng của Lê Vị tốt hơn, bỗng nhiên nghiên người ghé vào má anh, cô nhẹ nhàng nói: "Có cần em giúp anh nhớ lại không."
Hai người ở gần nhau như vậy.
Bỗng Liêu Đình Ngạn cảm thấy hít thở có chút khó khăn, lát sau mới nặn ra một chữ "ừ".
Nhân lúc anh không tập trung, tay của cô nhanh như chớp, đưa tay vào túi áo anh lấy ra một tấm card phòng.
"Minh Duyện phòng 1601." Lê Vị cầm thẻ phòng trong tay, cô vẩy vẩy trước mặt anh, "Theo như em biết, đây là phòng tình nhân."
Liêu Đình Ngạn không ngờ được anh lại tìm được đồ anh và chuẩn như vậy, anh vội vã nói: "Trả nó cho anh. Đừng làm loạn."
"Ai nói em làm loạn." Lê Vị liếc anh một cái, hừm một tiếng.
"Sao, " cô bỗng đến gần bên anh, ghé đến gần bên tai, nhẹ nhàng thổi một cái, nhỏ giọng nói, "Có cần qua đó ngay bây giờ không."