Tình Yêu Bất Động

Chương 52




Bây giờ Lạc Thanh Ninh không biết nên dùng biểu cảm như thế nào mới phù hợp.

Trợ lý của anh im lặng cúi mặt xuống.

Một lát sau, Lạc Thanh Ninh nhìn trợ lý đứng bên cạnh.

Trợ lý không còn cách nào khác, chỉ có thể cười bước lên trước, "Bà Doãn, thật ra Lạc Thanh Ninh anh ấy --"

"Con gái ngoan, để mẹ xem xem, có dẫm phải thứ gì bẩn thỉu không?" Doãn Thục Lan thân thiết cầm tay Lê Vị, nhìn từ trên xuống dưới, luôn tự cho mình là đúng. Luôn cảm thấy trái đất này chạy quanh anh ta, thế nên làm việc không cần dùng đầu. Có điều, điều này cũng không thể trách anh ta. Cuối cùng là quan hệ và kiến thức quá nông cạn."

Những lời nói này, mặc dù là nói với Lê Vị, nhưng từng chữ đều là đang nói đến Lạc Thanh Ninh. Không hề dùng một chữ thô tục nào, Lạc Thanh Ninh muốn nổi nóng cũng không thể.

Hơn nữa, hắn cũng không dám nổi nóng với bà Doãn.

Lạc Thanh Ninh cố nén cơn giận vào lòng.

Người quản lý của anh cảm thấy tình hình không được tốt, tươi cười nhìn Doãn Thục Lan rồi nói: Bà Doãn. Không nhận ra con gái bà là lỗi của tôi. Là tôi có mắt mà không thấy thái sơn."

Quản lý ở trước mặt mọi người, cầm lấy cái card trước đó quản lý khách sạn đưa, "Cái này tôi nhận rồi. Tôi đảm bảo, nếu sau này Lạc Thanh Ninh đến thành phố K, nhất định sẽ ở khách sạn của Doãn thị. Chuyện hôm nay là do tôi không đúng."

Mặc dù Doãn Thục Lan là người làm ăn, nhưng lại là người không thể nhẹ nhàng bỏ qua. Mặc dù đối phương đã nhượng bộ, nhưng bà không đưa ra bất cứ sự nhượng bộ nào.

"Người khách sáo rồi." Doãn Thục Lan hất môi lên, "Lời hứa này của Lạc Thanh Ninh khiến người được ưu đãi như tôi vừa mừng vừa lo. Chỉ là, chỉ sợ khách sạn tôi nhỏ, không đón được bồ tát lớn."

Quản lý ra hiệu cho Lạc Thanh Ninh.

Hai người là đối tác nhiều năm, một ánh mắt, một động tác cũng đủ khiến người ta hiểu.

Phát hiện ý đồ của quản lý, mới bắt đầu Lạc Thanh Ninh không can tâm. Nhưng vì, nhìn thấy Lạc Thanh Ninh định bước đi, anh lập tức đổi chủ ý, nhanh chóng bước lên trước ngăn người lại.

"Chuyện này là do tôi không đúng."Lạc Thanh Ninh nói với Doãn Thục Lan, dừng một lát, dựa theo ám thị của quản lý, chủ động bước đến trước, nói: "Xin lỗi, mong cô có thể tha lỗi cho tôi."

Lạc Thanh Ninh lặng lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, rất có chút kiêu ngạo. Mặc dù là ở trước mặt mọi người anh thể hiện ra là một người nho nhã lịch sự, nhưng trên thực tế, người trong giới điều biết anh không thích kết giao với người không có địa vị. Nếu là người thường thì lại càng không đáng nhắc đến.

Đến người bạn gái duy nhất mà anh từng công khai cũng là nữ minh tinh số một trong giới.

Sau khi nhìn thấy Doãn Thục Lan, Lạc Thanh Ninh lập tức cúi người xin lỗi cô, trong phút chốc mọi người thấy được quyền lực của Doãn Thục Lan. Cho dù người trong đài không biết đến Doãn Thục Lan, sau khi nhìn thấy sự việc này, cũng biết là mẹ của Lê Vị tuyệt đối không đơn giản. Ánh mắt nhìn Lê Vị cũng khác trước rất nhiều.

Chỉ là Lạc Thanh Ninh định lùi, nhưng Lê Vị thì lại không.

Lần trước anh ta vì Chu Ảnh mà cố tình vu oan cho cô. Đối với những người lòng dạ hiểm độc này, thì không có gì để nói.

Lê Vị lạnh nhạc nói: "Xin lỗi của anh, vốn không có lòng thành. Tôi không muốn tha thứ. Hơn nữa, "cô nhìn Lạc Thanh Ninh đột nhiên cười, "Anh và bạn gái cũ của anh làm nhiều chuyện sai như vậy. Chỉ nói một câu xin lỗi, có thấy ít không."

Nói xong những lời đó, Lê Vị lập tức rời đi.

Để lại những người trong hành lang ngơ ngác nhìn nhau.

- - Chu Ảnh?

Lạc Thanh Ninh có bạn gái cũ là tên là Chu Ảnh.

Không lẽ là cái người trong đài đó chứ......

Rất có khả năng.

Dù gì, Lê Vị nói đến là chuyện hai người làm sai. Mà Chu Ảnh, mới vừa phạm phải lỗi hình sự mới bị đem đi cục cảnh sát.

Chuyện của Chu Ảnh đã thành lập án để điều tra. Một năm sau sẽ mở phiên toà xét xử.

Việc này Lạc Thanh Ninh cũng biết.

Anh không ngờ rằng Lê Vị sẽ nói quan hệ giữa anh và Chu Ảnh trước mặt mọi người, phút chốc trong ánh mắt lại u ám, hiện lên sự giận dữ.

Nhưng mà, cảm xúc mãnh liệt đó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.

Còn lại là sự hoang mang và lo lắng.

Doãn thị là nơi mà anh không thể đắc tội được.

Cho dù Lê Vị có nói gì làm gì, anh cũng không thể làm gì.

Môi của Lạc Thanh Ninh run nhè nhẹ, hai tay nắm chặt vào nhau.

Mọi người mắt nhìn chăm chú, quản lý sợ anh nói ra điều gì không nên nói, nhìn trợ lý liếc mắt ra hiệu một cái, sau đó Lạc Thanh Ninh được hai người đưa đi.

Lúc rời đi, quản lý đánh không đánh được quở mắng: "Điều tại cậu. Cái tên họ Chu đó rõ ràng không có đầu óc, cậu lại muốn ở bên cạnh cô ta. Muốn cái gì? Muốn tươi trẻ kiếm ai không được chứ!"

Rõ ràng giọng nói rất nhỏ.

Không may là, bọn họ vừa bước qua một căn phòng cánh cửa vừa được mở ra, trong đó bước ra một người. Vừa hay người đó nghe thấy những lời đó.

Trợ lý muốn dọa những người đó, khiến người đó ngậm miệng lại.

Quản lý nhận ra người đó là đầu bếp Trịnh thường nhìn thấy trên tivi. Quản lý không muốn chọc tới những người và việc liên quan đến MC Lê, bà Doãn. Nên gọi trợ lý một tiếng, ám chỉ đừng kiếm chuyện nữa. Lúc này họ vội vàng bước đi.

Trịnh Viễn nhìn thấy họ hoang mang bước đi, Trịnh Viễn không bận tâm lắc lắc đầu, tiếp tục tiếp về phía trước để đi tìm Lê Vị.

Tìm tới tìm lui nhưng không thấy người đâu, ông gọi Doãn Thục Lan hỏi: "Lê Vị đâu?"

Doãn Thục Lan vẫn còn chìm đắm trong chuyện Doãn Thục Lan và và con gái, có chút chậm chạp, dừng một chặp mới nói: "Nó đi cùng với mẹ nó rồi." vừa nói vừa chỉ về phía cuối hành lang.

Trịnh Viễn nhìn về bên đó, nhìn thấy hai người nói chuyện bình thường, nên không tiến tới.

·

Ngày ghi hình chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》 là ngày hôm sau.

Buổi trưa, trước tiên là đi xem địa hình, sau đó sẽ đến xác định cụ thể phương án ghi hình, buổi chiều, Lê Vị nghe theo sắp đặt, Lê Vị lên đường đi đến địa điểm đầu tiên.

Nói đến cũng thật trùng hợp.

Địa điểm đầu tiên vừa hay là đại học C.

Lúc Lê Vị còn đi học, ở trong trường cũng là một nhân vật quan trọng. Người rất đẹp, thành tích rất tốt, đối xử với mọi người rất lương thiện. Thường xuyên làm người dẫn chương trình trong trường, thường xuyên là người sao trong trường. Quan trong là fan của cô ở trường đại học C rất nhiều.

Những fan này không giống như là fan điên cuồng theo đuổi thần tượng, họ sẽ lý trí hơn rất nhiều.

Nhìn thấy cô gặp khó khăn trong xã hội sẽ chủ động giúp cô, sau khi nhìn thấy cô, sẽ kích động sẽ xin chụp hình cùng cô. Sẽ không đi làm những chuyện lớn lao. Mọi người điều âm thầm theo dõi quan tâm cô.

Lần này đến ghi hình ở thành phố K, trước lúc Lê Vị bước lên máy bay đã đăng một status trên Weibo.

Nấu ăn cùng đầu bếp trịnh: Sắp đến thành phố K ghi hình rồi, vui mừng, lo lắng. Mong rằng mọi thứ sẽ được thuận lợi!

Sau đó thì cô không đi xem nữa.

Bình luận của Weibo đã lên đến hàng nghìn bình luận.

Mọi người điều đang thảo luận xem địa điểm cô ghi hình là ở đâu.

Do những người bạn và fan trong trường đại học C bắt đầu, trong thành phố K fan của chương trình 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》đã thành lập thành nhóm, thảo luận vài khả năng. Rồi đợi ở một số nói có khả năng đó.

Kết quả, buổi trưa ngày hôm sau, weibo hiện lên một status mới.

Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh: Trạm 1.

Ở dưới là một tấm ảnh, khuôn viên của trường đại học C.

Fan của thành phố K rất vui mừng, đợi ở trong trường, đợi tổ ghi hình đến.

Ngày ghi hình đầu tiên vừa hay cũng là ngày cuối tuần.

Sở dĩ có thể vào bên trong khuôn viên đại học, là do Doãn Thục Lan đích thân đi gặp lãnh đạo của trường đại học C, thỏa thuận một số điều, mới có thể để cho tổ ghi hình đi vào.

Trường học cũng có một số yêu cầu, chỉ có thể ghi hình ở một số nơi trong trường, không thể làm ảnh hưởng đến việc học của sinh viên trong trường.

《Ẩm Thực Tám Phương 》 địa điểm đầu tiên, sẽ là hồ vọng nguyệt ở trong trường. Ở đây phong cảnh rất đẹp, là nơi mà bình thường sinh viên rất thích đến. Chỉ có điều ở đây cách trường học có xa một chút, ở đây sẽ không ảnh hưởng đến việc học của sinh viên.

Gió nhẹ thổi qua. Dưới ánh mặt trời, hồ Vọng Nguyệt rất đẹp.

Tổ phụ trách chương trình vừa đến, Lê Vị nhìn thấy nhưng sinh viên đang đứng bên hồ.

"Sao lại đến đây?" Lê Vị vui mừng chào hỏi.

Bởi vì tổ chương trình có yêu cầu, ngoài những nhân viên của đài những người khác đều bị ngăn ở ngoài.

Có một cô gái dùng tay vẫy gọi Lê Vị, lớn tiếng gọi cô: "Lâu rồi không gặp, nhớ cậu đó!"

Như thế đã thể hiện ra một nụ cười hiền hậu.

Mặt của Lê Vị có hơi đỏ, mỉm cười nhìn mọi người.

Người đó tên là Khương Lâm, là bạn cùng phòng ký túc xá với Lê Vị. Bình thường quan hệ cũng rất tốt, vui vẻ cười đùa luôn đi cùng với nhau.

Tối hôm qua Khương Lâm có gọi điện thoại cho Lê Vị, biết được địa điểm ghi hình cụ thể. Vì vậy hôm nay lúc fan tập hợp, cô nói với mọi người là ở chỗ này.

Mặc dù là fan của chương trình 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》, nhưng mà, lòng yêu thương với Lê Vị là giống nhau. Cho dù là một chương trình khác,cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm mọi người dành cho cô.

Lúc ghi hình bọn họ cầm bảng tên cô, trong lúc ghi hình luôn im lặng chờ đợi. Không hề la hét, âm thầm cổ vũ.

Lê Vị không ngờ là ở đây mình cũng có fan, cảm động trước tình cảm của bọn họ, thời tiết lạnh như vậy mà cũng đến đây. Lợi dụng thời gian rảnh rỗi không làm gì, cô sẽ đến trò chuyện cùng với họ.

Đợi đến lúc ghi hình đến tổ thứ hai, lúc cô bước đến giữa fan của mình, đột nhiên phát hiện ở xa xa có một bóng dáng rất quen thuộc. Cô do dự ngẩng đầu đi xem, lúng ta lúng túng chẳng nói lên lời.

Khương Lâm củng hướng mắt nhìn qua, ngạc nghiêng mở to mắt.

"Trời ơi." Khương Lâm không dám tin nói: "Người đó không phải là Liêu Tổng của Hoa Thiên Thành sao? Mình thấy anh ta ở trên tạp chí. Đúng là rất đẹp trai! người thật còn đẹp hơn trên ảnh một trăm lần.

Lê Vị không nhịn được khóe môi khẽ cong lên.

Chỉ có điều, nghĩ đến đây là người đàn ông của mình, cô giả vờ khách sáo vài câu, liền nói: " Đâu, ở đâu. Trên tạp chí đẹp hơn."

Kết quả, bởi vì vui quá nên cô nói những lời đó hơi to nên bị người nào đó nghe thấy.

Liêu Đình Ngạn vốn dĩ định sau khi nhìn thấy cô sẽ đi qua chào hỏi.

Sau khi nghe những lời đó, bỗng quay người bước đi, bước qua một bên khác của hồ Vọng Nguyệt.

Lê Vị nhận thức được điều gì đó: "......"

Trong lòng cô nghĩ, không lẽ Đại Ngạn nghe thấy những lời đó nên mới bỏ đi?

Có lẽ...... Anh không nhỏ mọn như vậy đâu?!

- -----oOo------