Tình Yêu Bất Chợt Có Chút Ngọt Ngào

Chương 2




Khi anh chàng giao hàng gọi cho cô để cô biết thức ăn đã được giao đến, bảo cô xuống lầu lấy đồ ăn, có biết lúc đó cô có cảm giác gì không?

Trong lòng cô không kìm nén được sự hưng phấn, dường như trái tim cô sắp nhảy ra ngoài, đến nỗi cô muốn nhảy ra khỏi cửa sổ.

Mặc dù cô chỉ nghe thấy giọng nói, nhưng chỉ cần hai câu, cô đã biết đó là người đàn ông thuộc về cô.

Ôn Liễu hào hứng chạy ra cửa, đột nhiên phát hiện cô đang mặc quần áo ở nhà, nên liền quay lại thay váy, lúc chạy ra cửa, cô cảm thấy sắc mặt mình không được tốt lắm nên lại chạy vào phủ một lớp phấn, sau đó thay một đôi giày xăng đan hơi gợi cảm, lộ ra đầu ngón chân như ngọc tròn, nhìn qua, cô hài lòng hơn rất nhiều.

Ôn Liễu cảm thấy mình đã trì hoãn quá lâu, chạy ra khỏi cửa, trong mấy chục giây cô ở trong thang máy, cô tưởng tượng ra tất cả những cuộc gặp gỡ mà cô có thể nghĩ ra, bất kỳ cuộc gặp gỡ nào trong số đó đều rất đẹp.

Một nụ cười hạnh phúc vô thức xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Nhưng...Còn người kia thì sao?

Ôn Liễu bước ra khỏi cửa chung cư, không nhìn thấy người mà cô muốn gặp.

Đinh linh...

Điện thoại di động của Ôn Liễu vang lên, cô nhanh chóng cầm lên nhìn: "Xin lỗi, tôi có việc đi trước, đồ ăn để trên bàn đá."

Ôn Liễu: "..."

Cảm giác tràn đầy hy vọng rồi lại thất vọng là như thế này sao?

Ôn Liễu cảm thấy mình giống như một người sắp chết đuối sau khi rơi xuống nước, khốn kiếp, chưa đến mười phút mà cũng không chịu chờ cô!

Ôn Liễu không vui, rất không vui.

Sau khi suy nghĩ, cô đã gửi lại một tin nhắn cho đối phương: "Xin lỗi, anh phục vụ khách hàng như vậy sao? Ít nhất cũng phải tự tay giao đồ ăn cho khách rồi mới đi chứ. Bây giờ tôi ở đây chờ anh, trong vòng năm phút, nếu không thấy anh, tôi sẽ khiếu nại đó!"

Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh, chỉ có hai chữ: "Đừng nghịch."

Ha!

Ôn Liễu không khỏi cong khóe miệng, chẳng lẽ anh ấy thường dỗ dành con gái như vậy sao?

Qua màn hình, cô có thể tưởng tượng được giọng nói trầm ấm, em dịu và ngọt ngào của anh ấy khi nói hai từ "Đừng nghịch" này, nó mang đến sự dịu dàng lưu luyến, lay động lòng người.

Tai cô hơi đỏ.

Nhưng cô không định cứ như vậy nên gửi một tin nhắn khác: "Anh thật vô trách nhiệm, cứ đặt đồ ăn ở đó, lỡ như có người hạ độc tôi thì sao?"

Bên kia vẫn nhanh chóng trả lời: "Đừng lo, tôi đã quan sát tình hình rồi, sẽ không xuất hiện loại chuyện như vậy, Diêm Vương rất bận rộn, không phải tiểu quỷ nào cũng thu."

Người đàn ông này!

Không thể nói chuyện được.

Bữa cơm này, Ôn Liễu ăn rất vui vẻ, khóe miệng không ngừng cong lên, thậm chí có hai con côn trùng nhỏ trong đó, cô cũng không tức giận.

Tối hôm sau, cô lại đặt đồ ăn giống y như vậy.

Lần này cô đã may mắn gặp anh chàng giao đồ ăn như cô mong muốn.

Nói thế nào đây, đêm đó anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây tối màu quấn quanh dáng người rất đẹp, nhưng hôm nay anh lại mặc đồng phục của ngupwì giao hàng, nhìn có vẻ...nam tính hơn một chút.

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, đôi mắt đen láy, ánh mắt sắc bén, cô gái không tự chủ được mà bị thu hút, muốn đến gần hơn.

"Xin chào, tôi tên Ôn Liễu."

Ôn Liễu nói xong, thở phào nhẹ nhõm, phóng khoáng vươn tay ra, bắt chéo chân, nhìn người đàn ông đầy mong đợi, muốn bắt tay anh.

Người đàn ông dừng lại, khóe miệng đột nhiên cong lên thành một vòng cung, xinh đẹp, nhưng...

Ôn Lưu cảm thấy hơi lưu manh, k1ch thích trái tim nhỏ bé của cô đập mạnh, suýt chút nữa đã đứng không vững.

Người đàn ông không đưa tay ra với cô, nhưng lại lấy một tấm danh thiếp ra khỏi túi, đặt nó vào lòng bàn tay cô.

Ôn Liễu cảm thấy người đàn ông này nhất định là cao thủ tán tỉnh, bởi vì khi anh đặt danh thiếp lên, ngón tay anh cố ý ấn vào lòng bàn tay mềm mại của cô, mặc dù qua mảnh giấy, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ của anh.

Cô không kịp đề phòng, mặt nóng bừng lên.

Xấu xa!

Ôn Liễu cảm thấy mình đã hoàn toàn bị anh mê hoặc, cô không thèm nhìn danh thiếp, cho đến khi về nhà cô mới nhận ra tấm danh thiếp mà anh chàng đưa cho cô hóa ra là thông tin liên lạc của công ty.

Tên công ty, địa chỉ và số điện thoại, không cần phải nói cũng biết đó chắc chắn cũng là số điện thoại của công ty, là số mà người đàn ông đó dùng để gọi cho cô.

Và tên liên lạc duy nhất, vẫn là một số hiệu.

Người giao hàng: Số 32.

Cái rắm!

Ôn Liễu oán hận mắng.

Nhưng kể từ ngày đó, mỗi ngày Ôn Liễu đều phải gọi giao hàng ở đó, nhưng lần nào người đến giao hàng cũng không còn là người đàn ông mà cô mong đợi nữa.

Cô cũng kéo người giao hàng kia, hỏi, người trước đó đâu rồi?

Người đó dường như là một người mới, bối rối trước câu hỏi của cô, không đưa ra được manh mối hữu ích nào.

Cho nên kết quả của việc Ôn Liễu nghẹn ở nhà nửa tháng, sau đó, cô quyết định trực tiếp đến hang ổ của anh.

Cô không tin, tìm được công ty của anh, cũng không tìm được anh!

Nghe cô kể lại, Lâm Kiều chỉ nói hai chữ: "Có bệnh!"

Ôn Lưu hoàn toàn đồng ý, "Cậu nói mình đẹp vậy, xinh đạp hào phóng, đoan trang hiền thục, chưa kể mình đã có thể quen được một anh giàu có thế hệ thứ hai rồi, nhưng..."

Cô ưỡn ngực, vểnh mông, "Đã vậy, sao anh ấy lại có thể khẳng khái từ chối như vậy?"

Lâm Kiều bất lực nhìn cô: "Chị hai à, mình nói người có bệnh là cậu đó."

"Mình?"

Ôn Liễu không ngờ như vậy.

Lâm Kiều kéo cô phân tích: "Đừng nói về công việc của anh ấy, một người giao hàng sao có thể cho cậu cuộc sống chất lượng tốt, một năm lương của anh ấy có mua nổi một cái túi Chanel không?"

Ôn Liễu ngắt lời cô ấy: "Mình thích anh ấy, mình chấp nhận như vậy, mình có thể học, chỉ cần anh ấy bằng lòng, mình có thể mặc đồ hàng giả mấy chục đồng trên sạp hàng, cũng có thể không ngồi xe sang trọng, không ở nhà sang, cùng lắm là chịu vất vả chút thôi!"

"Chậc chậc chậc."

Lâm Kiều liếc nhìn cô, "Được rồi, cậu có thể chịu được mấy chuyện này, nhưng ba cậu có chịu được không?"

Dừng một chút, cô đưa tay ra hiệu: "Đường đường là ông Ôn của thành phố Ly, trong tay nắm giữ mạch máu kinh tế của cả thành phố, có thể nhìn con gái mình tìm...À, một người giao hàng cao cấp như vậy sao?"

Ôn Liễu không vui, bĩu môi trừng mắt nhìn cô ấy: "Là mình lấy chồng, không phải ông ấy lấy chồng, ông ấy quản mình sao!"

Nghĩ như vậy, Ôn Liễu lấy hết can đảm, sau đó tìm địa chỉ ghi trên danh thiếp.

Rất nhanh đã tìm được

Ôn Liễu hỏi người phụ trách ở cửa: "Xin hỏi, ở đây có số 32 Mễ Đoàn không?"

"Số 32 Mễ Đoàn..."

Người đàn ông hét vào phòng.

Trái tim số 32 Mễ Đoàn đã dâng lên cổ họng rồi, không cho cô biết tên, cô có thể tự mình tìm được, chuyện nhỏ này không thể làm khó cô được!

Nghe thấy tiếng đế giày trên mặt đất càng lúc càng gần, ngón tay Ôn Liễu siết chặt, cô không kiềm chế được sự hồi hộp, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô phải suy nghĩ một lúc, cô không thể giống như lần trước, không thu hoạch được gì, trở mắt nhìn anh chạy trốn trước mặt cô.

Kỳ vọng càng cao, sự căng thẳng trong lòng càng lớn, từ đó khiến cô càng lo lắng.

Cuối cùng, hai bàn tay nhỏ bé của Ôn Liễu nắm chặt, đặt chặt lên ngực mình, cúi đầu, không ngừng trấn an bản thân, chỉ hy vọng kết quả lần này sẽ không quá buồn.

"Cô tìm tôi?"

"Hả?"

Cho đến khi căng thẳng bị gián đoạn, Ôn Liễu ngẩng đầu lên, sự thất vọng trong lòng lập tức tràn ra.

Không phải anh.

Không phải anh.

Thật sự không phải anh.