Mộ Dung Kiệt bĩu môi, dừng xe ở ven đường, hôn lên trán cô rồi mới rời đi.
"Ngoan, chờ anh quay lại!" .
Gương mặt Ngải Tuyết ngớ ngẩn ngồi thừ người trong xe, đợi mãi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn thân thể trong chăn bắt đầu nhúc nhích!
"Thật chán, chán quá đi!"Trong lòng khẽ dâng lên một chút chua xót.
Tình cảnh bây giờ thật ngọt ngào! Ngọt ngào đến mức làm cho cô không muốn suy nghĩ đến việc rời đi nữa! Một chút cũng không có.
Chép chép miệng, nha đầu Giản Mộng kia, từ hôm đến thăm cô đến giờ, một cú điện thoại cũng không gọi cho cô.
Xem ra, chuyện mình nhờ quá khó khăn với cô ấy, đành phải tự nghĩ cách thôi!
"Bảo bối, mau thay đi!" Mộ Dung Kiệtđưa chiếc đầm màu vàng nhạttrong taycho Ngải Tuyết!
Ngải Tuyết bọc chăn, mắt híp lại lườm anh một cái"Anh đi ra ngoài!" .
Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Sao anh phải ra ngoài, thay quần áo còn phải thay sau lưng anh?" .
Ngải Tuyết chu mỏ"Đi ra ngoài không!" .
Mộ Dung Kiệt cảm thấy mất hứng, nhìn chằm chằm cô"Không đi, cơ thể của em từ trong ra ngoài có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua, không biết em còn xấu hổ cái gì?" .
Ngải Tuyết ngồi thừ ở trên ghế, bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra kính.
Được, anh là tên lưu manh, vô lại! ! ! Cô có chống đối cũng như công dã tràng thôi.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt như lửa đốt, Ngải Tuyết chậm rãi thay quần áo xong, hé miệng cười yếu ớt!
Mộ Dung Kiệt gõ vào trán cô, "Nha đầu ngốc, em thật là biết cách giày xéo!" .
Ngải Tuyết le lưỡi, cố ý không để câu nói kiavào tai!
Nghiêng đầu len lén nhìn Mộ Dung Kiệt lái xe. Mím môi.
Muốn rời đi! Thật sự không được! Không làm được!
Cố đè nén đau xót trong lòng, cười nhạt"Kiệt, nếu như có một ngày em không còn bên cạnh anh nữa, anh có nhớ tới em không dù chỉ một chút khồn?" .Mới vừa hỏi xong cô liền hối hận.
Có được câu trả lời thì thế nào?
Nếu như đáp án dĩ nhiên là ‘nhớ’, nếu như vậy thì sao? Miễn cưỡng rời đi, sẽ vui mừng sao?
Nếu như đáp án ngược lại, mình lại muốn như vậy? Nhất định sẽ thất vọng, sẽ đau lòng sao?
Mộ Dung Kiệt chợt đạp thắng xe, hai mắt kiên quyết nhìn chằm chằm cô.
"Rời đi? Em muốn rời khỏi anh?" .
Ngải Tuyết hận không thể cắn một phát thật mạnh vào lưỡi mình, vội vàng phủ nhận"Không, không phải, em chỉ tùy tiện hỏi một chút! Ha ha." .
Mộ Dung Kiệt cảnh giác quan sát Ngải Tuyết, khởi động xe lần nữa.
Có điều một đường sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Chợt, Mộ Dung Kiệt hung hăng nện một quyền vào tay lái, đáng chết, mới vừa rồi Ngải Tuyết hỏi như vậy là có ý gì.
Tim của anh trong tích tắc cứ như vậy mà thấp thỏm lo sợ, cô muốn rời đi?