Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 289: Cấm em ở trước mặt con nói xấu anh




"Bà xã –".

Ngải Tuyết còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, mơ thấy khuôn mặt Kiệt toàn nước mắt đứng bên cạnh mình, xoa xoa mắt"Ông xã? ? ?”

Tất cả hộ sĩ chạy vào can ngăn.

"Thiếu gia, cậu không thể vào đây.”

"Tôi chỉ muốn xem tình trạng cô ấy? Bà xã, vẫn khỏe chứ?”

"Thiếu gia, hiện tại cơ thể của thiếu phu nhân rất suy yếu, nếu vô tình bị lây nhiễm khuẩn thì làm sao?”

Nghe những lời này, Kiệt nhíu mày, sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, khoảnh khắc mở cửa, Kiệt nhìn thấy mình cùng ánh mắt của Ngải Tuyết nhìn nhau rất hạnh phúc, nước mắt mơ hồ biến mất, bảo bối của anh đã bình an, tốt quá.

********

Hậu sản ba tháng, Ngải Tuyết ôm hai đứa bé bú sữa, bé trai tên Mộ Dung Vũ Triết, bé gái tên Mộ Dung Yên Nhiên, Kiệt lấy tên gọi ở nhà cho hai bé là Tử Tử và Nha Nha!

Ngải Tuyết không hài lòng cảm thấy rất khó nghe, Kiệt nói, ai bảo anh hai cây yếu thế mà hành hạ cô đến chết đi sống lại?

Ngải Tuyết hạnh phúc cười to, cũng đành nghe theo ý anh.

"Bảo bối, em xem đi, con gái rất giống em rất xinh đẹp, còn con trai đẹp trai giống anh!” Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt luôn xuất hiện nụ cười mãn nguyện.

Ngải Tuyết chu mỏ"Còn nhiều nếp nhăn thế mà đẹp chỗ nào, xấu xí!”

"Nói bậy, hai cha con anh có bộ dạng khí phách như vậy, sao lại nói xấu?”Thiệt là, Mộ Dung Kiệt nghĩ vậy sao?

Buổi chiều, Tử Hiên Quý Hằng tới biệt thự Mộ Dung thăm Kiệt dù gì đã lâu không gặp, nghe tiếng khóc cười của hai đứa trẻ, ai nấy cười vui vẻ.

Hai người mỗi người ôm một đứa.

Tử Hiên trêu chọc Nha Nha nói: "Tiểu bảo bối, xem ba của con kìa, lúc sinh con ra cũng chẳng thèm ngó ngàng đến con, sau này đừng hôn ba con, biết không?”

Kiệt mặt đen: "Cấm em ở trước mặt con nói xấu anh, em không biết trẻ con cũng có thể nghe được sao?”

"Nào dám, có nhiều người ba ngay cả con mình vừa sinh ra đã không nhìn một cái, liền chạy thẳng tới phòng sinh nhìn người mẹ.”

"Bảo em im miệng!”

Lúc này, Ngải Tuyết cầm trái cây từ phòng bếp đi ra, tiếp lời: "Anh Tử Hiên, có người khóc rất thảm!”

"Ngải Tuyết!” Kiệt rống to.

Ngải Tuyết cũng chưa từng nhìn qua bộ dạng đó"Lúc đó em còn tưởng mình nằm mơ, thật hối hận khi bỏ lỡ chụp khoảnh khắc đó.”

Tử Hiên và Quý Hằng cười ha ha, Kiệt đen mặt.

"Tử Hiên, em nên về rồi đó.”

"Đại ca, em đến đây đâu phải thăm anh, em tới chủ yếu vì Nha Nha và Tử Tử, đúng không Nha Nha?” Tử Hiên không hề nao núng trước sự nổi giận của Kiệt, đem ngón tay vân vê môi của Nha Nha.