Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 287: Bảo bối, nghe lời, em phải nhịn thêm chút nữa




Kiệt chau mày, thật vất vả mới đem cô xuống: "Bảo bối, nghe lời, em phải nhịn thêm chút nữa.”

Ngải Tuyết quệt môi, trong lòng uất ức, Kiệt đã lâu không chạm qua mình.

"Không chịu, em muốn bây giờ, hay là anh chán ghét em?” Nếu không thì sao lại lâu như vậy.

Cô đã sớm thích nghi với sự mạnh mẽ đoạt lấy của anh, nay bất chợt thay đổi cô cảm thấy có chút không quen.

Ngải Tuyết đưa bàn tay nhỏ bé trực tiếp cầm vật cứng rắn của anh: "Anh nhìn kìa, chính anh cũng rất muốn, sao còn từ chối?”

Kiệt hít sâu một hơi, lá gan của cô càng ngày càng lớn, khiến anh phải chịu thua, thậm chí mình cũng nhịn khổ cực biết bao, cứ sợ tổn thương đến đứa bé là anh phải kìm nén cơn dục vọng bùng cháy đó.

Dứt khoát xoay người, đưa lưng đối diện với cô.

Lần này Ngải Tuyết thương tâm, giọng nói nghẹn ngào: "Ông xã. . .”

Kiệt không còn cách nào, buộc mình quay người lại, "Bà xã, chẳng phải lúc trước em không muốn à? Mấy ngày nay là sao?" Mỗi đêm trời tối liền quấn lấy mình muốn, bây giờ ngược lại biến thành mình bị uy hiếp.

"Muốn, em muốn, anh có cho hay không?” Nghe anh hỏi, bàn tay nhỏ bé của cô đã đi vào áo ngủ của anh.

Kiệt nhức đầu, tình cảm của cô gái nhỏ này một khi khởi xướng lại đáng sợ như vậy, tuy nhiên, bác sĩ có dặn dò, sau khi mang thai sáu tháng không nên ở cùng phòng, vì thành tử cung của Ngải Tuyết rất mỏng, nếu sơ sảy sẽ dễ dàng tổn thương đến đứa bé, có khi sẽ mất đứa bé lần nữa.

Kiệt lật người, dứt khoát chạy đến phòng tắm tự mình giải quyết, nói gì cũng chưa đến lúc chạm cô.

Ngải Tuyết đỏ mắt vì tức, ghê tởm, cứ gạt cô ra chẳng thà để mình anh khó chịunhư vậy.

Cô rất giận, lại buồn bực nên lấy chăn trùm kín người. Cô cắn môi, thở phì phò, hừ, sau này anh có muốn tôi cũng chả thèm.

Cô đúng là có cốt khí, mãi cho đến lúc lâm bồn, cô chưa từng nhắc qua thêm lần nào về việc này dù rất muốn. Điều này làm cho Kiệt thở phào nhẹ nhõm lại không khỏi buồn bực, chẳng lẽ cô gái nhỏ nghĩ thông suốt?

"A! A a!”

"Bà xã. . . . . . !”

Nghe âm thanh thống khổ của Ngải Tuyết trong phòng bệnh, Kiệt đứng ngồi không yên cứ đi đi lại lại miết.

" Kiệt, bình tĩnh một chút, trước hãy ngồi xuống đi.”

Kỳ Hạo vốn rất gấp, nhìn Kiệt như vậy càng thấy sốt ruột hơn.

Kiệt cứ theo tiếng khóc đó mà rống to: "Đã 8 tiếng đồng hồ, làm gì còn không ra nữa?”