Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 260: Tổn thương




Tử Hiên ngại ngùng nhìn Ngải Tuyết"Tiểu Tuyết, xin lỗi em, tối hôm qua anh…”

Ngải Tuyết níu lấy cổ anh"Thang Tiệp thích anh như vậy, rốt cuộc anh đã làm cái gì, làm hại cô ấy hay tổn thương cô ấy, anh nói mau?"

"Bảo bối bình tĩnh lại, ngoan!”

Tử Hiện trượt người ngồi trên đất, ảo não ôm đầu"Anh không chỉ nói lời tổn thương cô ấy, còn làm chuyện có lỗi với cô ấy.”

Ngải Tuyết càng nghe càng sốt ruột, từ trước đến giờ nha đầu đó rất hay nhạy cảm với mọi thứ.

Nghe Tử Hiện thừa nhận mình có lỗi, nhất thời cô lập tức muốn giương nanh múa vuốt với anh"Anh nói làm chuyện có lỗi cuối cùng là làm cái gì để Thang Tiệp phải rời đi như thế!”

Tử Hiên cắn răng dứt khoát nói"Tối hôm qua, anh làm cô ấy từ con gái trở thành phụ nữ của mình.”

"Cái gì?"Ngải Tuyết cả kinh trợn mắt.

"Hơn nữa, anh còn gọi tên người phụ nữ khác!”Nói đến đây Tử Hiên có chút không dám nhìn ánh mắt Kiệt, điều này cũng không thể trách vì sao người ta đau lòng bỏ đi là phải.

Sắc mặt từ từ lạnh lùng sát khí, nhưng anh đang lo lắng cho tâm trạng của bảo bối.

Lần này, Ngải Tuyết hoàn toàn không bình tĩnh được nữa.

Mất không chế níu áo anh từ trên đất đứng dậy, vung một quyền vào mặt anh"Tử Hiên, anh là thằng khốn!”

"Anh nói đi, sao anh lại làm như vậy?Thang Tiệp thật lòng thích anh, còn anh lại nhẫn tâm chà đạp tình cảm của cô ấy.”

Không thể hình dung được, khi Thang Tiệp lấy hết can đảm nằm ở trên giường không mảnh vải che thân để chuẩn bị chờ đón tình yêu từ người đàn ông mình yêu thương nhất, nhưng từ miệng người đàn ông đó lại phát ra tên một người con gái khác.

Khoảnh khắc đó Thang Tiệp phải dũng cảm đến chừng nào mới có thể chấp nhận sự thật đó. Khó trách tâm thư của cô lại nhất quyết như vậy, khó trách không đánh cô cũng không khai, tự động rời đi trong im lặng.

Thang Tiệp đang rất đau lòng!

Cô muốn đánh Tử Hiên thêm nữa, lại bị Kiệt ngăn chặn.

"Ngải Tuyết, em bình tĩnh đi, anh giúp em tìm ra Thang Tiệp? Đừng tức giận nữa.”

"Kiệt, anh ta là tên khốn.”Ngải Tuyết tức giận dậm chân đùng đùng.

Một bên là anh trai chăm sóc cô năm năm, một bên là chị em yêu thương cô suốt năm năm, thử đặt lên bàn cân đều như nhau, sao có thể tổn thương nhau đến vậy.

"Anh hiểu tâm trạng của em, Tiểu Tuyết ngoan, đừng giận nữa, anh giúp em tìm Thang Tiệp chịu không?"Kiệt nhức đầu, Ngải Tuyết không tức giận thì thôi, chứ nổi cơn lên anh cũng khó lòng mà can ngăn.

Nói gì thì nói vẫn không cách nào tha thứ được.

"Tối qua, anh có cho cô ta hai cơ hội, nhưng cô ta cứ quyết không hối hận, lúc mới bắt đầu anh chỉ muốn dọa để cô ta sợ rời đi nhưng sau đó….”

"Thang Tiệp đối với chuyện tình cảm rất cố chấp cứng đầu, nếu cô ấy đã thích anh, còn anh thì đối xử nhẫn tâm với cô ấy, không khác nào lấy dao đâm vào tim cô ấy.”

Bạn tốt suốt năm năm trời, tình cảm cô dành cho Thang Tiệp không chỉ là sự hiểu biết mà còn là sự cảm thông sẻ chia cùng cô ấy.