"Không phải đâu dì, chiếc xe thể thao sang trọng như vậy làm sao con không thích chứ, nhưng mà, có nhân dịp ngày lễ gì đâu mà tặng cho con?” 176Tkn
"Nghe thiếu gia nói, kỹ thuật lái xe của thiếu phu nhân rất giỏi, nếu không lái chiếc xe thể thao này thì hơi đáng tiếc, cho nên mới quyết định đem chiếc xe này làm quà tặng cho thiếu phu nhân.”
Khóe môi Ngải Tuyết nhếch lên, thông tin đến tai anh nhanh thiệt.
Cầm lấy chìa khóa, mở cửa xe chui vào hoạt động xe rồi chạy thử trong khuôn viên biệt thự.
"Ai, thiếu phu nhân, thiếu gia cấm cô đua xe, nguy hiểm lắm, thiếu phu nhân, dừng xe lại.” Dì Dư gấp đến độ chạy vòng vòng rượt theo, lời nói cứ ngắt quãng.1761998
Ngải Tuyết đâu để ý nhiều như vậy, dù sao có chiếc xe mới lại không chạy thử thì hơi uổng.
Đạp hết tốc độ, hãm phanh (thậm chí còn biểu diễn thành hình chữ S), chờ cô vận dụng hết kĩ thuật của một tay đua hạng nhất, mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt rất điên cuồng cứ như con báo đen săn mồi.
"Rất tuyệt, không chỉ đẹp người mà còn rất có cá tính!" Tử Mặc cầm tách cà phê đứng trước cửa sổ thưởng thức màn lái xe của cô, dường như chưa từng nhìn qua con gái chạy xe thần tốc đến vậy.
Trương Thiên cũng nhìn trơ mắt, sửng sốt không thôi, mặc dù đã từng chứng kiến qua, bất quá cũng đâu nghĩ đến mức này. 1761998
"Thì ra lời anh nói đều là sự thật.”Mắt Lãnh Băng không rời khỏi chiếc xe đang chạy như bão táp, dửng dưng nói một câu.
"Dĩ nhiên, hôm đó tôi cũng không ngờ là cô ta, bây giờ được nhìn tận mắt, sự thật đã phơi bày là tôi không có nói láo, các người phải trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Ngày đó, sau khi Trương Thiên hoành thành nhiệm vụ trở về đã kể cho anh em nghe chuyện biệt tài lái xe của Ngải Tuyết, nhưng ai cũng nghĩ anh bị điên nên mới thổi phồng sự việc, còn bị mọi người đội cho cái mũ ‘chúa nối dối’.
"Tôi phải đi thỉnh giáo cô ta mới được.”Hạ quyết tâm, Trương Thiên liền chạy đi như làn khói.
Tử Mặc bật cười đến ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn.1761998
"Khốc! !" Máu cả người Ngải Tuyết sôi trào sùng sục, quá đã, quá đỉnh, cảm giác cả người như được lướt bay trong gió.
"Thiếu phu nhân, sau này đừng như thế nữa, rất nguy hiểm, nếu thiếu gia biết sẽ phạt tôi." Dì Dư nơm nớp lo sợ, tim cũng bị treo lên đỉnh núi.
"Vâng, con biết rồi, sau này con sẽ chú ý hơn, Thang Tiệp thức dậy chưa? Gọi cô ấy xuống ăn điểm tâm.”
"Dạ, bác sĩ đang rửa vết thương cho Thang tiểu thư, sắp xong rồi.”
"Khi nào xong bảo cô ấy tới phòng ăn tìm con, làm phiền dì." 1761998
Ngải Tuyết rất lễ phép với người hầu, điều này làm cho bọn họ cảm giác vừa vui vừa sợ.
"Thiếu phu nhân đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi phải làm, không có gì là phiền cả.”