Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 24: Cô ấy bị anh làm hại còn chưa đủ thảm sao?




Quay đầu lại nói với Trương Thiên "Mang vào!"

Giản Mộng nhìn ba mẹ bị trói, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.

"Anh rốt cuộc là ai a! Anh thả ba mẹ tôi ra" Nhanh như vậy đã phát hiện mình lừa anh, thế lực của anh nhất định rất hùng hậu.

"Nếu cô không thành thật trả lời, tôi thề, Mộ Dung Kiệt tôi đây nhất định sẽ khiến bọn họ chết không toàn thây!" Anh hung ác cảnh cáo.

"Anh tên là Mộ Dung Kiệt?" Nghe được tên của anh làm Giản Mộng phải rùng mình, "Anh tìm Ngải Tuyết làm gì? Cô ấy bị anh làm hại còn chưa đủ thảm sao?".

"Cái gì bị tôi làm hại còn chưa đủ thảm? Cô nói vậy là có ý gì?" Nghe tới hai chữ ‘làm hại’, mí mắt Mộ Dung Kiệt liền chớp một cái"Có phải Ngải Tuyết xảy ra chuyện ? "

"Ba tháng trước, Ngải Tuyết biết mình mang thai, muốn phá nhưng không thể phá, mấy ngày trước vừa tốt nghiệp đã bay đến Mĩ! Nếu như anh có chút trách nhiệm, lập tức bay qua đó đem cô về chăm sóc thật tốt, nếu như anh chỉ muốn vui đùa với Ngải Tuyết, xin anh đừng làm phiền cô ấy nữa!"

Giản Mộng hung ác cảnh cáo anh, cô cũng không để anh uy hiếp!

Mộ Dung Kiệt nghe được Ngải Tuyết mang thai, đầu như nổ tung, vừa vui vừa sợ, anh đã lên chức ba.

Nhưng người phụ nữ kia cư nhiên không nói tiếng nào đã mang theo con của anh bay đến nước Mĩ xa xôi như vậy.

Cô muốn rời khỏi mình sao?

Tốt lắm, người phụ nữ này lại có gan lớn như vậy!

Anh tìm cô khắp nơi, còn cô lại chạy đến Mĩ!

Tại Los Angeles, Ngải Tuyết từ xa nhìn thấy Thủy Nhan đang vẫy tay với mình.

Thủy Nhan là một người bạn tốt của cô lúc nhỏ, mấy năm trước đã theo ba di cư đến Mĩ. Bây giờ cô ấy càng ngày càng đẹp hơn lúc trước.

"Ngải Tuyết, cuối cùng cũng gặp lại cậu, nhiều năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp động lòng người rồi!" Thủy Nhan nhìn thấy Ngải Tuyết không nhịn được thêm hưng phấn hơn.

"Cậu cũng thế, càng ngày càng khác hơn xưa,thiếu chút nữa tớ không nhận ra cậu rồi!" Hai người vừa nói vừa đi tới gara xe trong Thủy gia.

"Cái gì? Cậu mang thai được ba tháng!" Vẻ mặt Thủy Nhan không dám tin nhìn chăm chú vào cái bụng Ngải Tuyết.

"Đúng vậy, có thể phiền cậu lúc này đấy?" Ngải Tuyết khẽ than thở.

"Không sao, cò gì đâu mà phiền, tớ đây còn cảm thấy tò mò!" Nghĩ đến trong bụng Ngải Tuyết một tiểu bảo bảo, Thủy Nhan càng thêm háo hức, mong chờ.

"Tớ thấy cậu nên nói chuyện cái thai này cho Mộ Dung Kiệt, dù sao đây cũng là huyết thống của anh ta, anh ta được quyền biết sự tồn tại của đứa bé!" Thủy Nhan chạm vào bụng của Ngải Tuyết, muốn nghe động tĩnh của bảo bảo.

"Anh ấy từng nói không muốn gặp lại tớ, nên không cần thiết phải nói nữa!"

"Ôi, đừng nghe nữa..., mới ba tháng, bảo bảo làm sao biết đạp!" Ngải Tuyết buồn cười nhìn Thủy Nhan.

Tiếp đó hỏi Thủy Nhan, cũng giống như tự hỏi chính mình.

"Cậu nghĩ xem, ngày đó tại sao khi nói chuyện với tớ xong thì lập tức trở mặt như vậy! Tớ nói với anh ta đều là lời thật lòng!"

Thủy Nhan gõ đầu Ngải Tuyết một cái!