Lái xe vào cổng biệt thự, mọi người ai nấy cung kính đứng chào.
Mộ Dung Kiệt lạnh nhạt gật đầu, ném chìa khóa xe cho Tử Mặc rồi ôm lấy con mèo ngủ say chạy thẳng lên lầu.
Trương Thiên đi tới bên cạnh Lãnh Băng, hết sức khó hiểu"Lần trước đại ca nói không cần con nhỏ đó nữa, chẵng lẽ chúng ta nghe nhầm sao?” 1761998
"Chỉ có đầu heo nhà anh mới tin câu nói đó! !" Lãnh Băng châm chọc Trương Thiên.
"Thôi đi, bổn đại gia này không có ngốc đến mức đó.”
Mộ Dung Kiệt ôm Ngải Tuyết đi qua đại sảnh rồi lên thẳng phòng ngủ, dọc theo đường đi, hộ vệ và bảo mẫu cung kính cúi đầu, mặc dù cảm thấy tò mò đối với cô gái nằm trong lòng của đại ca.
Nhưng chả ai dám lên tiếng hỏi nhiều. Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên đại ca dẫn phụ nữ về nhà.
Đặt Ngải Tuyết lên giường, vuốt ve từng tấc da thịt của cô, anh tham lam cảm giác này, cái cảm giác độc chiếm cơ thể cô, không cần chạm cũng có thể nhìn thấy cô.
"Bảo bối, em xấu lắm, em trộm trái tim của anh đi rồi, nên em phải chịu trách nhiệm tới cùng, biết không? Hả?”
"Anh yêu em, thật lòng rất yêu em, bất kể sau này có chuyện gì, cấm em rời xa anh, mãi mãi bên cạnh anh.”
"Dù cho năm mươi năm, anh vẫn một lòng một dạ yêu em.” 1761998
"Anh không mong em sẽ thương anh, miễn là em làm bạn đời với anh kiếp này là được, cho nên đừng đối xử tàn nhẫn với anh nữa.”
"Em có biết không? Cuộc sống của anh là một màu ảm đạm chỉ thuộc thế giới màu đen, nhưng anh tình nguyện để em bước vào cuộc sống của anh."
"Nếu em cô đơn, anh luôn ở bên cạnh ôm em vào lòng; nếu em đau buồn, anh thay em lau đi giọt nước mắt; nếu em yêu anh, anh sẽ làm tất cả để thế giới này biết; nhưng em rời khỏi anh, anh nhất quyết không cho phép.”
Ngải Tuyết vẫn còn ngủ, nhưng bên tai cứ loáng thoáng nghe được tiếng ai nói rất thâm tình, rất ấm áp, khiến tim cô cũng trầm luân theo.
Tuy nhiên, lời tâm tình sao có phần ưu thương quá, khiến người nghe đau lòng biết dường nào.
Vào lúc đó, bao nhiêu uất ức giấu kín trong lòng nay càng thêm nặng nề hơn, khóe mắt lăn dài nhữnh giọt nước trong suốt, trong miệng cũng khô khốc. 1761998
"Bảo bối, đừng khóc, bảo bối, tỉnh dậy.”
Ngải Tuyết miễn cưỡng mở mắt, đầu đau dữ dội"Nước” khát quá.
Mộ Dung Kiệt lập tức rót cốc nước đem tới, đỡ cô ngồi dậy"Há miệng.”
Ngải Tuyết nghe lời uống cạn cốc, bất thình lình mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt cứng đơ, ngụm nước còn trong họng muốn nuốt xuống cũng không được cứ nằm ở cuống họng.