"Dừng xe!" Trương Thiên dụi dụi mắt, hình như là cô ta.
"Là anh ——”
"Là cô ——”
Ngải Tuyết và Trương Thiên không hẹn mà gặp khiến cả hai không thể tin được.
"Cô theo dõi tôi làm gì?" Hai mắt Trương Thiên hừng hực sát khí, anh đã cố kiềm chế không gặp cô đằng này cô còn tự chui đầu nộp mạng cho anh. 1761998
Ngải Tuyết cũng hồi hồn, khiển trách nói"Anh ở đây làm gì? Anh bắt người đó là ai?”
Trương Thiên cười lạnh"Ôi trời, cô lấy tư cách gì để hỏi tôi? Cô nên cút đi cho tôi, đừng tưởng rằng đại ca xem cô như bảo bối thì tôi không dám đụng tới cô? Nếu không cút, đừng trách tôi vô tình.”
Trương Thiên vuốt khẩu súng, thờ ơ nói nhưng hết sức lạnh lẽo.
"Tôi không có hỏi anh, tuy nhiên giữa ban ngày ban mặc anh ngang nhiên bắt người, tôi không cần biết tại sao anh bắt người ta? Nhưng chuyện này bị tôi nhìn thấy, tôi không thể bỏ mặc làm ngơ nên các người thả cô ấy ra cho tôi.”
Ngải Tuyết không hề nhượng bộ bởi sự tức giận của Trương Thiên, cho tới nay cô vẫn chưa thể tin được, ngay cả chuyện thất đức này Trương Thiên cũng dám làm. Mộ Dung Kiệt có biết chuyện này không, hay chính anh là người chỉ thị bọn họ làm.
Cô rất muốn gặp anh để hỏi rõ ràng mọi việc.
"Đừng có mơ!" Trương Thiên xoay người lên xe ra lệnh với Phục Vĩ "Lái xe!”
"Này, dừng xe, Trương Thiên, anh dừng lại cho tôi!" Ngải Tuyết đuổi theo phía sau, nhưng xe rẽ vào hai ngã tư liền biến mất. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Tiểu Tuyết, cậu, cậu còn muốn chạy nữa sao!” Thang Tiệp vừa nôn một bãi liền chạy theo Ngải Tuyết khiến cô mệt muốn đứt hơi.
Ngải Tuyết tức giận đá chân vào tường, lấy điện thoại ra nhấn vào danh bạ. Nhìn dãy số quen thuộc, do dự rất lâu cuối cùng cắn răng bấm nút gọi đi. 1761998
Mộ Dung Kiệt chán chường đứng trước cửa sổ nhìn về phía chân trời, điện thoại trong túi rung lên, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua mặc kệ nó rung.
Lúc này đối với anh cái gì cũng vô nghĩa, trong đầu đều là kí ức khi ở bên cạnh Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết nhìn điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy, sự tức giận từ từ trở thành sự ưu thương, anh gác máy điện thoại của mình.
Vào lúc đó, cảm giác mất mác như cuốn lấy toàn thân cô, nước mắt khẽ rơi xuống.
"Tiểu Tuyết, sao thế? Đứng khóc, đừng khóc mà." Thang Tiệp nhìn Ngải Tuyết khóc lập tức luống cuống tay chân, thiệt là, sao lại như vậy chứ.
Ngải Tuyết nắm chặt điện thoại che trái tim của mình, chậm rãi ngồi xổm xuống"Kiệt cúp điện thoại của tớ”
Cô còn tưởng rằng mình đủ kiên cường, dù không có anh, cô vẫn có thể tiếp tục sống, nhưng lúc này cô mới nhận ra rằng thật sự rất khó để trôi qua hết một ngày khi không có anh.
Anh gác điện thoại của mình, bản thân lại vô thức khó chịu đến vậy.