"A, thật ra thì tuổi thơ của tớ không khác gì cậu..., bọn họ đã ly hôn lúc tớ còn nhỏ, với lại không muốn tớ phải là con riêng của ai nên đã cam kết hàng năm mỗi người thay nhau chuyển tiền cho tớ sinh hoạt tự lớn lên!”
Thang Tiệp nhìn khuôn mặt Ngải Tuyết đông cứng, vội an ủi"Thật ra thì, không có bọn họ cũng tốt, tớ có thể tự do thoải mái, cậu xem, không bị ai quản lý, muốn làm gì thì làm, càng không bị gò bó hay ép buộc, lại có thêm số tiền lớn khỏi phải bỏ sức đi làm. Chuyện tốt như vậy, ít ai sướng được như tớ!”
Ngải Tuyết dùng sức nắm tay Thang Tiệp "So ra thì cậu lớn hơn tớ, nên bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là chị gái của tớ, chúng ta là người một nhà, có được hay không?”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, đôi con ngươi của Thang Tiệp đã đẫm hơi nước, từng giọt sương tí tách rơi xuống tay hai người.
"Em gái" Thang Tiệp ôm Ngải Tuyết, xúc động nói không nên lời.
"Chị”
"Nhìn cậu kìa, khóc cứ như con mèo nhỏ bị ai ức hiếp, nếu để anh Tử Hiên thấy được, chắc đáng yêu lắm!"Ngải Tuyết trêu ghẹo.
"Ghét, lại giễu tớ.”Thang Tiệp quở trách.
Đưa tay lau khóe mắt đẫm nước của cô"Nào dám, khai mau cậu và anh ta phát triển tới giai đoạn nào rồi?”
"Nào có?Có điều hình như anh ấy biết tớ thích anh ấy rồi, nhưng vẫn cố tình tránh mặt tớ.Tớ thấy vẻ mặt đó nhiều lần, cho nên tớ mới tức giận chạy về đây bỏ mặc tên đầu heo đó.”Nói đến đây Thang Tiệp liền uất ức.
"A, thì ra trở về nước thăm tớ là giả, thật ra thì đang tức giận người ta nên mới trốn nhà đi về đây.”Ngải Tuyết cố ý giương cao giọng, làm bộ không vui.
"Haha, tính cậu ngày càng xấu quá, tớ không thèm để ý tới cậu nữa!” Lúc này Thang Tiệp mới phát hiện mình bị nha đầu Ngải Tuyết nhìn thấu tâm tư.
Ha ha ——
Mấy ngày nay mọi phiền não và buồn rầu, cũng từ từ vơi đi bớt khi có Thang Tiệp bầu bạn ở bên cạnh.
Bên trong phòng khách Nhà Mộ Dung, ông cụ cầm xấp hình dày chọn qua chọn lại
"Tiểu Vương, cậu tới nhìn thử xem, tôi chọn mấy cô này có vừa mắt không? Eo nhỏ mông to, nhất định có thể sinh nhiều chắt cho tôi!”
"Dạ, ánh mắt của ông cụ rất tốt, tôi vừa nhìn liền biếtchắc chắn mấy cô gái này sẽ sinh được rất nhiều con, đến lúc đó sinh cho ông cụ tới mười mấy đứa quây quần khắp phòng.Ha ha!”
Quản gia Vương Bá ăn khớp nói theo. Cười híp mắt.
"Ừ, thiếu gia cần phải kết hôn sớm để ổn định cuộc sống, không thể để nó tự do ăn chơi hoài, tôi thấy đại tiểu thư của Ngải gia không tệ, nghe nói tình yêu của cô ta dành cho Kiệt rất sâu đậm, trước mắt cứ gọi điện báo cho Ngải gia biết, chuyện này cứ quyết định như vậy.”
Giọng điệu của ông cụ rất cứng rắn kiên quyết không để Kiệt có cơ hội trốn tránh.