Nhìn qua Ngải Tuyết là con cọp nhỏ, tuy nhiên ở trước mặt người yêu liền biến thành còn mèo.
Cô rất ít cáu kỉnh, một khi chọc tới cô cho dù là mèo cũng sẽ phát giận cắn người.
Pằng ~~
Kiệt bị Ngải Tuyết chọc tức điên lên, đã mất lí trí tát vào mặt cô.
"Ngải - Tuyết - cô - không - nên - khiêu - chiến – giới - hạn – của tôi!" Anh thét lên từng chữ một, con ngươi đều là sự phẫn nộ.
Cả người Ngải Tuyết phát run, chung thủy không dám tin anh lại đánh mình, vuốt bên má nóng hừng hực, một lúc sau mới có thể chấp nhận sự thật này. Cô cố gắng đè nén đau thương, miễn cưỡng nói"Anh, đi đi! ! !”
Vào giờ phút này, cô chả còn hơi sức đối mặt với cơn thịnh nộ của anh. Lúc anh một lòng cưng chiều cô, chính anh đã nói cô là Hoàng Hậu duy nhất trong lòng anh, lúc anh không còn cưng chiều cô, cho dù anh sai thì anh cũng đổ lên đầu cô.
Thay lòng đổi dạ, haha, thật khôi hài!
"Vi Vi, em làm sao vậy?" Khóe miệng Ngải Tuyết chảy máu tươi khiến mẹ Kỳ nhìn mà thấy đau lòng.
Đứng lên, tát vào mặt Kiệt một cái, con gái bảo bối của bà đến tột cùng đã bị bao nhiêu đau khổ như thế?
Kiệt cười lạnh, vỗ vỗ tay châm chọc, khàn giọng"Hay lắm, các người mới là người một nhà, Ngải Tuyết, cô sẽ phải hối hận!”
Một tay đẩy mẹ Kỳ té xuống đất, lạnh lùng xoay người rời đi!
"Mẹ Kỳ, bác không sao chớ!”
"Mẹ khó chịu" Mẹ Kỳ cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, càng lúc càng khó thở. Trước mắt liền biến thành một màu đen tối om.
"Mẹ"
"Mẹ Kỳ"
"Mau gọi bác sĩ, y tá! ! !” Ngải Tuyết gầm thét, trời ơi, cô đã làm ra chuyện gì đây? Nếu như mẹ Kỳ vì vậy mà mất đi, cô mãi mãi không tha thứ cho mình, không tha thứ cho hắn!
**********
Bên trong phòng bệnh, nhiều bác sĩ y tá đang tiến hành phẫu thuật khẩn cấp, Ngải Tuyết vô lực ngồi trên ghế, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Kỳ Hạo chán chường đứng một góc, hai tay ôm đầu, khóc không tiếng động.
Không bao lâu, toàn bộ bác sĩ đi ra, y tá đắp miếng vải trắng lên đầu mẹ Kỳ.
Ngải Tuyết và Kỳ Hạo nhìn bác sĩ ủ rũ cúi đầu"Xin nói cho tôi biết, đó không phải là thật, không phải đúng không!”
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ rất thấu hiểu nỗi lòng của người nhà bệnh nhân nhưng cũng bất đắc dĩ nói ra.
"Khốn kiếp, lũ bác sĩ vô dụng, các người chỉ biết một câu nói này thôi sao? Có thể nói câu khác không!” Ngải Tuyết gào thét, vô dụng tất cả chỉ là lũ bác sĩ vô dụng.