Trên bàn ăn, Ngải Tuyết gục đầu vào chén, không dám nhìn ông cụ một cái, trong lòng sợ muốn chết, lòng bàn tay ước đẫm mồ hôi!
Ông cụ lúng túng cười, đứng dậy múc mắt cá để vào trong chén Ngải Tuyết "Tiểu Tuyết, về nhà là tốt rồi, không cón việc gì nữa, ăn cơm đi!”
Ngải Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên, cứ tưởng đang hoa mắt nhìn chằm chằm ông cụ, há miệng to như quả trứng! Chuyện này? ? ?
Quay đầu, hoài nghi nhìn Mộ Dung Kiệt, anh chỉ mỉm cười gật đầu một cái, Ngải Tuyết lập tức hiểu ý!
Mắt cá là ông cụ múc cho cô sao?Ở trong lòng vừa vui mừng vừa xúc động hết nửa ngày mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ"Cám ơn!”
Múc một muỗng mắt cá bỏ vào miệng, trái tim trở nên ấm áp lạ thường, lần này, sẽ không còn vật cản nào giữa cô và Kiệt nữa chứ?
Sau khi ăn xong, Ngải Tuyết trở về phòng.
Ông cụ và Kiệt ở phòng khách nói chuyện!
"A, đúng rồi Kiệt, hai ngày sắp tới, cô hai và cô ba nói muốn tới Trung Quốc, đòi xem mắt nha đầu Tuyết nhi!”
"Hả! Thật sao?”
"Đúng vậy, chẳng qua là ông có chút bận tâm, không biết nha đầu đó có hài lòng mấy cô không???”
Mộ Dung Kiệt ngẫm nghĩ "Cháu sẽ dặn trước với cô ấy, mà họ ở lại bao lâu?”
"Cái này ông không rõ, chỉ khi tới rồi mới biết, nha đầu Tuyết Nhi có biết cắm hoa không?”
"Nhìn tính cách của cô ấy chắc làm được?”
Ông cụ suy nghĩ một chút"Đến ngày đó rồi nói sau.”
Mộ Dung Kiệt ngồi trên ghế muốn té xuống đất.
Cô hai và cô ba đã ngoài bốn mươi năm mươi, thỉnh thoảng mới gặp vài lần nhưng với Mộ Dung Kiệt bọn họ đều là những nhân vật rất đáng sợ.
Da đầu có chút tê dại, lại gặp hai người đều gã chồng Hàn Quốc được học giáo dục chính thống của người phụ nữ, nào lễ nghi, nào trà đạo, nào hoa sơn rồi các loại trà.
Hơn nữa còn quyết tâm cho rằng rèn luyện những thứ đó rất cần thiết cho người phụ nữ.
Mà những thứ đó đều phải học từng bước trải qua từng khóa học đào tạo ở trường học phái nữ Hàn Quốc, huống hồ cô gái Trung Hoa như Tiểu Tuyết một cái cũng không hiểu.
Cô có thể chịu được loại truyền thống cổ điển này sao? Mộ Dung Kiệt lắc đầu, thở dài một hơi!
Trà đạo hay hoa sơn? Tốt nhất vẫn nên để cô học, biết nhiều biết ít cũng đỡ hơn là không biết.
************************************************
"Sáng ngày mốt có ai tới?" Ngải Tuyết vẫn chăm chú chơi game không để ý lời anh nói.