Ngải Tuyết sợ tới mức vội quay lại, này, đây là thế nào?Sao đột nhiên phát giận dữ vậy?
‘Kiệt, anh không sao chớ?" Ngải Tuyết run rẩy hỏi.
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt phun lửa, nhấn ga một mạch chạy về nhà!
Đến nhà, mở cửa xe ra lập tức cõng Ngải Tuyết lên lưng, không quan tâm đến tiếng thét chói tai của cô và Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan kinh ngạc không biết chuyện gì đã xảy ra làm anh ta giận đùng đùng như vậy, kịp thời phản ứng chạy nhanh đuổi theo lên lầu!
Một tay ném cô lên giường như ném bao cát, vô cùng trịnh trọng nói cho cô biết"Ngải Tuyết, em nghe cho kỹ, từ nay hãy dẹp cái ý tưởng rời khỏi anh đi, không được nghĩ đến nữa, anh xem thử em dám bỏ đi không!" .
Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn lửa giận xông lên não của Mộ Dung Kiệt.
Rõ ràng anh nói chuyện rất bá đạo cứ như cưỡng bức cô đi vào khuôn phép, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, có khi lại đành lòng chấp nhận chịu anh cưỡng bức như vậy! Một nụ cười trên khóe miệng!
Mộ Dung Kiệt nhìn cô chằm chằm, đi tới đi lui trong phòng.
Đáng chết, cô còn dám cười?
"Ngải Tuyết, anh nói chuyện buồn cười lắm sao? Em dám cười một lần nữa coi?"Lúc này Mộ Dung Kiệt như muốn bóp chết cô.Cô thật biết hành hạ anh mà.
Vẻ mặt Ngải Tuyết nghiêm túc, chu mỏ"Anh cần gì phải nổi giận như thế? Người ta chỉ hỏi thử thôi chứ có bỏ đi đâu."
Mộ Dung Kiệt xụ mặt xuống bởi vì câu trả lời của cô"Em muốn bỏ đi lần nữa sao mà hỏi thử như thế? Ngải Tuyết, em không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!" .
"Em có gan làm thử xem, Mộ Dung Kiệt anh nhất định bắt được em dù cho chân trời góc biển, lúc đó mỗi ngày em nên cầu nguyện không bị anh tìm ra, nếu không, hậu quả em gánh không nổi đâu!"
Mộ Dung Kiệt nói rất nghiêm túc! Nghĩ đến một ngày Ngải Tuyết không còn tồn tại trong cuộc sống của mình, trong lòng rất khó chịu như mất đi mục tiêu sống, anh cảm thấy, anh nhất định sẽ nổi điên!
Sắc mặt Ngải Tuyết càng thay đổi, có chút ưu thương nhìn Mộ Dung Kiệt.
Hồi lâu"Em không thể sanh con nữa, anh cũng muốn giữ em bên cạnh sao?" .
Mộ Dung Kiệt ngẩn người, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ngải Tuyết"Đúng, anh muốn như thế, bất kể em có thể sinh con cho anh hay không, Mộ Dung Kiệt anh đời này kiếp này chỉ cần Ngải Tuyết!" ,
"Cho nên em không được suy nghĩ bỏ anh, một chút cũng không được, anh sẽ cắt đứt trong suy nghĩ của em, không để cho nó sinh trưởng!" .
"Làm phụ nữ của Mộ Dung Kiệt anh, em phải chuẩn bị một tâm lý thật tốt." .
"Em đã thành công làm phụ nữ của anh, em phải có nhận thức, nếu như không thể sanh con, đó cũng là do Mộ Dung Kiệt anh gây ra, cho dù có như thế nào cũng kề vai sát cánh bên cạnh anh, nếu có ngày anh không để ý đến em nữa, em cũng phải dính lấy anh, muốn rời đi cũng không được!"
Ngải Tuyết bĩu môi"Em không phải không biết xấu hổ! Ngay cả anh bỏ rơi em, em còn phải níu kéo lại sao. Đó là chuyện của những người mặt dày mới làm được!" .
Mộ Dung Kiệt tức muốn điên lên được, đầu của người phụ nữ này là khúc gỗ sao?
Nói nửa ngày cũng không vào trọng điểm!
Đầu anh cụng vào trán cô:"Nha đầu ngốc, ý của anh là bất kể em có thể sanh con hay không, em đều là người phụ nữ của riêng Mộ Dung Kiệt anh, em không được rời khỏi cuộc sống của anh vì vậy hãy chôn cái suy nghĩ đó đi!"
"Em nghe có hiểu lời anh nói không! ! !" Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Kiệt hắng giọng rống to!