“Tớ thích cậu.”
Vẫn ánh mắt lạnh lùng:”Vì sao? lý do?.”
Chiếc Taxi đổ tại một họp đêm lớn, ánh đèn xanh, đỏ, tím rọi xuống mặt đường trông khá bắt mắt. Một thiếu nữ ăn vận nhã nhặn nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về phía này.
Ni Ni cười hớn hở, chỉ tay về phía thiếu nữ hỏi: “Thinh Thinh, kia có phải Mai Hương không nhỉ?”
“Uk, maybe you right.”
Thiếu nữ ấy vẫn không thôi nhìn về phía này, rồi sải bước uyển chuyển tiến đến.
“Này không nhận ra tớ à?”
“Cậu là Mai Hương?”-Ni Ni vừa nói vừa nhìn đối phương với ánh mắt chờ đợi.
Nghe thế cô nàng mừng rỡ nắm chặt tay Ni Ni như tìm lại được một tri kỉ đã thất lạc lâu năm, sau đó thân thiện quay sang ôm lấy Thinh Thinh bảo:
“Thinh Thinh dạo này bồ xuất chúng quá, xém nữa là tớ không nhận ra nữa ấy.”
Thinh Thinh ngượng ngùng, mặt đỏ bừng trước sự thân thiện quá độ của cô bạn, e thẹn đáp: “Cậu vẫn như trước, cứ thích đùa, hyhy”
Ni Ni lại háo hức hùa thêm:”Thinh Thinh nhà tớ dưới sự quản giáo chặt chẽ của tớ nên giờ mới trở nên xinh đẹp, thục nữ thế này ấy chứ. hahaha.”
Ặc.>”< Ni Ni đáng ghét, ý cậu nói trước giờ tớ không thục nữ à, thế là cô nàng Ni Ni liền nhận ngay một cú nhéo đau điếng:” Ý gì đấy?”
Lúc này, Mai Hương không kìm nỗi cười tủm tỉm:” Thôi nào, chúng mình vào nhé, các cậu ấy đang đợi hai bồ đó.”
Quả thật vậy, vừa bước vào phòng đã thoáng nghe những tiếng xì xầm to nhỏ.
Chốt cửa vừa mở, mọi ánh mắt tò mò quay sang rồi bỗng im bặt. Trên mặt Ni Ni lại thấp thoáng đâu đó một nụ cười thỏa mãn khi thấy đôi mắt hoài nghi của mọi người ”Cô ấy có thật là Liêu Tâm Thinh?”.
Trước không khí im lặng bất thường, Hà Vĩ Phong bất giác cũng quay lại, nhưng đôi mắt ấy vẫn không có gì khác lạ, dường như đó chỉ là một lẽ đương nhiên, một điều rất đỗi tầm thường.
Thinh Thinh đưa mắt đảo quanh phòng.
Mọi người vẫn không có gì thay đổi. Tiêu Linh vẫn xinh đẹp, kiều diễm như trước…Thế Hạ Yên đâu nhỉ? Chắc mấy cái họp đêm này không đủ thu hút sự chú ý của cô ta, vậy Hà Vĩ Phong…Hà Vĩ Phong đến đây để làm gì??? Chẳng phải hắn nên sánh vai với cô ta sao?
Hắn vẫn thế, vẫn cái im lặng đó, vẫn lạnh lùng và cao ngạo.
Nhưng ánh mắt đó giờ đây đã không còn mang cho cô ấm áp và yên bình nữa.
Đã quá nhiều chuyện đã xảy ra,quá nhiều đau thương…
Nghĩ thế, lòng cô lại không ngừng dậy lên từng đợt sóng dữ dội.
Đúng như cái tên Vĩ Phong, hắn đến bên cô nhẹ nhàng như làn gió, cũng vụt bay nhẹ nhàng nhưng lại để lại nhiều dư âm.
Cô còn nhớ ngày hôm ấy………….
Ngày mà cô đã lấy hết can đảm và dũng khí để bày tỏ với hắn.
Đôi tay run run giơ cao hộp chocolate trước mặt ai kia, mắt nhắm nghiền:
“Tớ thích cậu.”
Hắn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén:”Vì sao? Lý do?”
Haizz…Hồi ấy tuổi trẻ bồng bột thật không biết xấu hổ là gì.
Giờ nghĩ lại thật muốn xuyên không tát cho bản thân mấy bạt tay để nhìn rõ con người này, con người đã khiến cô từ trên cao thiên đàng rơi xuống địa ngục, con người đã phá vỡ trái tim nhỏ bé, mỏng manh của cô ngày nào.
Thinh Thinh bối rối nhìn đối phương, hít thở thật sâu lấy hết dũng khí bộc bạch: “Vì..Vì..cậu rất ấm áp và an toàn.”
Nghe thế, ai đó bỗng nhếch mép “hừ..m” một tiếng rồi tiến sát lại gần, hai khuôn mặt chỉ cách nhau mỗi 10cm khiến tim cô loạn nhịp, hai má đỏ bừng cả lên, theo phản xạ lùi về phía sau áp vào tường.
Trái tim cô đập mỗi lúc một mạnh hơn, giờ đây nó như đang muốn nổ tung ra.
Chính từ giây phút đó trái tim Thinh Thinh đã không còn nghe lời chủ nó nữa, nó đã theo hắn mất rồi.
Hắn lại cười, một nụ cười nhạt nhẽo bảo:” Được thôi, tôi chấp nhận câu trả lời đó của cậu.”
Nhưng hắn đâu biết chỉ câu đấy của hắn thôi cũng làm cô vui đến thế nào, thật chất cô không biết hắn “chấp nhận” điều gì, chỉ biết là hắn đã chấp nhận…như thế là cô vui lắm rồi.
Cũng đúng, trong tình trạng như thế cô đâu còn đủ bình tĩnh để hiểu hắn nói những gì,….
Một chuỗi ngày hạnh phúc lặng lẽ trôi qua, hằng ngày hai người đều cùng chung đôi trên chiếc xe đạp tồi tàn mà hắn vẫn thường chở cô đi học, những ngày mưa hắn đã đến bên cô dịu dàng để xóa đi cái lạnh lẽo, buốt giá, những dòng tin nhắn ấp ủ biết bao yêu thương ngày nào,…những thứấy cứ như vừa mới đây thôi mà sao giờ bỗng trở nên quá xa vời…
Tất cả, tất cả như một trang nhật kí lần lượt lần lượt hiện ra trước mắt rồi bỗng phai nhòa, mờ dần, mờ dần…
Thế đấy, thế là mọi chuyện đã xảy ra như một lẽ đương nhiên.
Ba tháng, khoảng thời gian đấy nói ngắn không ngắn, nói dài không dài mà biết bao chuyện đã ập đến.