Ánh nắng rán chiều nhạt dần, hòa lẫn gợn lên một màu tim tím buồn.
Đã ba ngày rồi, ba ngày Nguyệt Hạ Nam không đến công ty.
Thinh Thinh lơ đảng ngoảnh về phía vùng trời bên ngoài.
“Tiểu sư muội, sao muội chưa về?”
Giọng nói ấy khiến cô như giật bắn mình, ngạc nhiên:”Tan sở rồi ạ?”
Thấy có điều gì đó bất ổn, Đức Minh hỏi han:”Tiểu sư muội, hôm nay muội không sao chứ? Sao thấy tinh thần lơ mơ thế, có chuyện gì à?”
Thinh Thinh vội lắc đầu, cười cười:”Không ạ, anh về trước đi lát em về sau.”
“Uk, không sao thì tốt. Vậy huynh về đây.”-vỗ vỗ vai Thinh Thinh rồi thẳng bước về phía cánh cổng.
Cánh cổng nhẹ nhàng khép lại dần, Thinh Thinh bất giác thững thờ.
Cũng khá trễ rồi, mọi người đã về hết cả rồi.
Cô lang thang trên con đường quen thuộc, đi qua những con phố, chẳng biết từ lúc nào đã đến quán kem mà Nguyệt Hạ Nam thường dắt cô đến, cứ thế đi tiếp…đi tiếp…chẳng biết điểm dừng ở đâu nhưng cứ đi như vậy có vẻ lại hay hay.
Bộp!!!!
“Úm.. ùm.. úm…”
Chưa kịp ngộ ra điều gì một giọng khản đặc đã vang lên, dí thẳng con dao về cổ cô:“Nếu không muốn chết thì im lặng.”
Tiếng Thinh Thinh nhỏ dần “ú.. ùm” rồi bầu trời bỗng sám xịt.
Một giờ, hai giờ, ba giờ, không biết cô đã ngủ từ lúc nào và bao lâu, chỉ biết là đầu óc choáng váng, tràn ngập một cảm giác lâng lâng. Cô khẽ lắc mình, định đưa tay xoa đầu thì cái gì đó đã ngăn cô lại.
Cô bị trói, tại sao bị trói?
Ở đây là đâu? Sao cô lại ở đây?
Người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi nép bên góc tường, thấy ai kia đã tỉnh chợt nở nụ cười đáng sợ:”Hahahahaha…”
Thinh Thinh cố giẫy giụa, hốt hoảng:” Ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
Hắn trả lời, chất giọng rất quen, pha lẫn một sự hung tợn, mỉa mai:“Cô Liêu, mới đây cô đã quên tôi rồi ư?”
Cô nhìn hắn, giọng lắp bắp:“Ông.. Ông là ông Mã, ông bắt tôi đến đây làm gì?”
Bàn tay thô bạo hắn túm lấy cô dậy, ánh mắt căm phẫn tột độ như muốn giết chết một ai đó:” Để làm gì ư?”
Bạt…Bạt..chát…
“Không phải trên thế gian có loại tiện nhân như tụi mày thì tao đâu ra nông nỗi này. Chính các người, chính loại tiện nhân như các người đã khiến tao bán gia bại sản mày biết không?”-Nói rồi hắn lôi cô về phía một vật thể nằm co ro ở tường, thẳng chân đạp thật mạnh.
“Á…á…á…”
Thinh Thinh cố khán cự:”Buông…buông tôi ra…Ông muốn cái gì?”
Hắn mỉm cười, giọng chua chát:”Muốn chúng bây đi chầu trời. Hahahaha.”-Thẳng chân đạp mạnh, cô theo đà lưng đập mạnh vào bức tường bám đầy rêu cũ kĩ, đau buốt.
Cái vật thể kia lại rên lên, yếu dần:” Á,..”
Nghe vậy hắn giơ tay định cho vật thể kia thêm một phát.
“Đừng, cô ấy sẽ chết mất.”
Chát…
Bạt tay của hắn khiến Thinh Thinh đau rát cả mặt, khóe miệng cô khẽ ứ một ít máu.
Hắn chỉ thẳng vào mặt cô như một con dã thú, gầm gừ:“Cái thứ tiện nhân như mày, chết đến nơi còn muốn lo cho người khác à?”
Thinh Thinh chẳng màn đến lời của hắn, khẽ đẩy người về phía bà Mã:”Bà Mã bà không sao chứ?”
Mặc dù giọng rất yếu ớt như bà vẫn cố gặng:”Bảo…Bảo.”
Lại một lần nữa hắn lôi cô dậy, lấy trong túi cô chiếc điện thoại, bảo:”Gọi. Gọi cho thằng Nguyệt Hạ Nam của mày, bảo nó đem một trăm triệu đến đây.”
“Không!!!”
Nghe vậy hắn trợn tròn mắt, nghiến răng:”Mày muốn cãi tao à.” -giơ cao chân về phía vật thể đông cứng kia:”Hay mày muốn con tiện nhân này chết trước.”
Thinh Thinh hốt hoảng:” Đừng…Anh ấy không có ở đây. Anh ấy đi công tác rồi.”
Hắn lại dúi cái điện thoại vào tai cô:”Mày gọi, sao tao biết được mày có nói dối hay không?”
Từ phía sân bay, một dáng người cao ráo, phong lưu bước ra từ vòng soát vé.
“Tít…Tít…Tít…Tít..”
Anh ngần ngừ cầm chiếc điện thoại trên tay, một lúc sau quyết định bắt máy.
“Alo.”
“Hạ Nam, anh…anh đừng…*bộp..bộp..*.”
“Chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia vang lại những âm thanh hỗn loạn:” Đưa đây cho tao…Không!!!......”
“Thinh Thinh.”
Giọng khẳn đặc ấy lại vang lên:“Nguyệt Hạ Nam, vẫn may là mày còn ở đây. Cô bạn gái mày đang trong tay tao, nếu muốn gặp lại nó thì mau đem một trăm triệu đến đây.”
Giọng lạnh tanh:”Thả cô ấy ra.”
“Mày đang ra lệnh cho tao đấy à.*Bộp*Á.. á…đừng…đừng đưa…im ngay.”
Tiếng kêu ấy khiến ruột gan anh đau như xé:“Đừng!!! Làm ơn, đừng làm hại cô ấy. Ông muốn tiền thôi chứ gì, tôi sẽ đưa ông.”
“Uk. Thế thì tốt. 9h hôm nay, tại 12XXX tao muốn thấy đủ tiền, chỉ có mình mày được đến đây thôi, tao sẽ âm thầm quan sát mày, nếu mày báo cảnh sát hoặc dẫn theo ai đến thì đừng hòng gặp được bạn gái mày thêm lần nào nữa.”-dứt lời hắn quay sang Thinh Thinh:”Hahaha.. rồi tao sẽ cho chúng bây đoàn tụ.Hahaha.”
Giọng hắn vang vọng khắp gian nhà, khiến gian nhà lụp xụp càng thêm ghê rợn. Hắn bước đến bên chiếc ghế dài, chẳng buồn ngoảnh đầu lại quan tâm đến vật thể cứng ngắt đang nằm co ro.
Thinh Thinh cố giãy giụa, nới lỏng sợi dây trên tay, thì thầm:“Bà Mã bà ráng chịu đựng đi,sẽ không sao đâu.”
Bà vẫn lắp bắp, co rúm:”Hắn..hắn bị điên rồi.”
“Và đây chính là tin thời sự hôm nay, trong mấy ngày gần đây công ty Hoằn Việt do Hà Vĩ Phong một tổng giám trẻ, phong độ lãnh đạo đã mở ra nhiều bước tiến mới cho sự phát triển của nền kinh tế trong nước…. Song bên cạnh đó công ty Mã Định đã bị phá sản, sau cuộc tranh chấp ly dị uy tín công ty đã suy sụp hoàn toàn. Có tin cho biết ông Mã Trịnh Sâm đã nợ ngân hàng đến..”
Xoảng!!!
Những mảnh thủy tinh rơi loảng choảng dưới thềm, miệng hắn không người chửi rủa:”Mẹ kiếp chúng mày. Chúng mày muốn tao chết à, tao sẽ để chúng mày chết,..cho chúng mày chết hết…”
“ I love you, loving you, as the mouse so love the rice. Even every day……”
“Gì đây? Hà Vĩ Phong, hình như cái tên này vừa được nhắc đến trên TV.”
Nghe đến đây Thinh Thinh chợt rống lên:”Không phải…Không phải người đó đâu.”