Tình Yêu À, Để Sau Nhé!

Chương 19




Cánh cổng mở toan, từ đằng xa một dáng người cao ráo khoác trên mình bộ âu phục sang trọng chậm rãi tiến đến.

“Bà Mã, sắp đến giờ bắt đầu phiên tòa rồi.”-Nói rồi Nguyệt Hạ Nam ra hiệu cho Thinh Thinh đưa bà về chỗ của mình.

Anh bỗng dừng lại đột ngột.

“Luật sư Nam, chúng ta lại gặp nhau rồi.”-phía sau đấy là một nụ cười đầy ẩn ý.

Nguyệt Hạ Nam nở nụ cười lạnh tanh, nụ cười nửa vời tưởng chừng như chưa hề động đậy khóe môi:” Ừ, rất vui được gặp lại. “

Vị luật sư đối diện có vẻ không hài lòng cho lắm, ánh mắt sắt bén phóng về phía anh, ngạo mạn, nhếch mép:”Sao vậy đại luật sư Nam, thật không giống với phong thái lúc trước của anh chút nào hahahaha…”

“ Đoàng!!!!!”

Thinh Thinh đơ ra, không hiểu nỗi hai người này rốt cuộc đang diễn trò gì, chỉ biết là hai người này trước đó chắc hẳn là có ân oán gì với nhau nên mới nhìn nhau ác cảm như vậy.

Thinh Thinh bất giác gợn sóng lưng, cảm giác dường như khắp nơi đây đều bao một mùi sát khí, đặc biệt là mùi thuốc nổ nồng nặc.

Không khí trong phòng bỗng im ắng lạ thường, một người đàn ông chững trạc choàng áo khoác đen, đầu đội tóc giả kiểu Châu Âu từ tốn bước vào mang theo một khí chất vời vợi chấn áp cả một không gian rộng lớn.

Mọi người ai nấy đều lặng lẽ vào vị trí của mình, kiểm soát công nhân viên tòa án lần lượt trình lên những chứng cớ và tài liệu sơ thẩm về vụ kiện.

Tiếp sau đó là những lời tuyên thề trước tòa.

Ngài chánh án đẩy gọng kính, đưa mắt nhìn Nguyệt Hạ Nam bảo:“Bên khống anh có thể bắt đầu.”

Nguyệt Hạ Nam hiên ngang đứng lên, cất từng lời dõng dạc, đanh thép:”Thưa ngài chánh án, thưa các vị bồi thẩm đoàn, theo khảo sát sơ bộ vụ án này đã rõ ràng là một vụ cố ý gây thương tích và những vết tích trên người thân chủ tôi chính là bằng chứng tốt nhất để ta thấy được sự tàn bạo và ghê gợn của quý ông đây.”

Viên chánh án bắt đầu nheo đôi đồng tử lại, đăm chiêu nhìn tắm hình trên tay:”Luật sư bên biện anh có thể bắt đầu.”

“Thưa ngài chánh án, để minh oan cho than chủ tôi bên biện muốn mời nhân chứng thứ nhất.”

“Xin hỏi cô có mối quan hệ thế nào với thân chủ của tôi và nguyên cáo?”

“Tôi…tôi chính là người giúp việc trong nhà của ông Mã.”-Giọng người phụ nữ bỗng run run pha chút tư lự.

“Vậy có lẽ cô là người tiếp xúc trực tiếp và nhiều nhất với nguyên cáo và bị cáo? Thế cô thấy tình cảm giữa hai người đó như thế nào?”

“Thật ra thì chuyện hai ông bà nhà tôi cũng không rõ cho lắm…Ban đầu lúc mới vào làm thì thấy tình cảm hai người cũng rất thắm thiết… nhưng từ khi công ty ông Mã xảy ra vấn đề thì hai người bắt đầu có xô xác, cãi cọ lẫn nhau. Có lần tôi còn nghe được bà Mã hét lên:”Li dị đi, sau khi chia tài sản tôi sẽ để anh được yên”,mỗi lần như vậy là hai người lại đóng sầm cửa lại, một lúc sau mới thấy ông Mã mặt hầm hầm bước ra. Tuy nhiên, chưa lần nào tôi thấy ông Mã có bất kì hành động bạo lực nào với bà chủ cả.”

Khuôn mặt bà Mã bỗng biến sắc nặng nề, thân hình mảnh mai bỗng run lên đầy xúc động:”Không!!!Không phải vậy!!! cô nói sai sự thật.Tại sao?”

Nghe vậy, ngài thẩm phán nghiêm mặt, gõ mạnh cạnh bàn:”Trật tự!!! Bên biện anh có thể tiếp tục.”

Thinh Thinh nhẹ nhàng rút trong túi chiếc khăn tay, vội trấn an tinh thần bà:”Bà Mã, bà bình tĩnh đã.”

Thấy vậy tên luật sư kia bắt đầu vênh váo, đánh vào tâm lí kích động của bà Mã: “Vậy có nghĩa là cô chỉ nghe được lời đề nghị li hôn và yêu cầu chia tài sản của bà Mã, như thế là tôi đã hiểu rồi. Vấn đề là ở đây, do thấy công ty ông Mã gặp khủng hoảng sẽ liên lụy đến tương lai và tiền đồ của mình nên bà đã đề nghị li hôn và chia tài sản. Nhưng sau nhiều lần bị từ chối bà đã đem lòng uất hận tìm đủ mọi cách ngụy tạo chứng cứ vu oan cho chồng mình.”

Bà Mã lần này lại kích động đứng phắt dậy, chồm về phía trước như người hét lên điên dại:”Không!!! Không phải như vậy!!!!Sao ông lại vu khống tôi…Tôi không có làm điều đó.”

“Phản đối!!!”-Thinh Thinh tức giận hét lên, câu nói của cô khiến cả phòng sửng sốt.

Ngài chánh án bực bội, một lần nữa thúc mạnh vào cạnh bàn:”Trật tự!!!Nếu bà không giữ được bình tĩnh thì tôi buộc phải cho phiên tòa tạm dừng.”-Nói rồi quay sang Nguyệt Hạ Nam:”Đề nghị luật sư bên nguyên coi lại trợ lí của mình.”

Nghe vậy bà Mã cố kìm chế tâm trạng của mình, vòng tay ôm chặt lấy con, ánh mắt sâu lắng, vô hồn, bất định nhìn về phía không trung. Vòng tay ấy ngày càng xiết chặt hơn, những giọt nước mắt khẽ ứ ra trên hang mi.

“Mẹ ơi!!!Mẹ ơi!!!con đau.”

Tiếng gọi non nớt của con như đánh thức bà trả lại tiềm thức, vòng tay ấy bắt đầu nới lỏng nhưng vẫn không rời đứa con bé bỏng.

Trước tình cảnh ấy, sóng mũi Thinh Thinh bất giác cay xè, có điều gí đó khá là nghẹn ngào.

Vị luật sư thoáng lộ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cố tỏ ra điềm đạm hỏi: “Thưa quý cô đây, cô muốn phản đối cái gì?”

“Tôi..Tôi…”-Thinh Thinh bất giác đứng hình trước câu hỏi của đối phương.

“rốt cuộc là cô muốn phản đối cái gì, thật ra mà nói cô cũng không biết vì sao mình lại hành động như vậy,chỉ là những lời vị luật sư trên vừa nói không tài nào nghe lọt tai cho nỗi…đời nào lại có cái lí ấy chứ.”

Lúc này đây Nguyệt Hạ Nam mới từ tốn đứng lên:”Tôi muốn phản đối luật sư bên biện tùy tiện đưa ra suy đoán thiếu xác thực, bôi nhọa danh dự của thân chủ tôi.Chỉ với những lời lẽ ấy thì chưa đủ căn cứ để chứng minh lòng thù hận, căm ghét của thân chủ tôi với bị cáo.”

“Phản đối có hiệu lực, đề nghị luật sư bên biện xem lại lời lẽ của mình.”

“Vâng.Thưa quý tòa tôi không còn gì để hỏi.”

Nguyệt Hạ Nam ung dung đứng dậy:”Thưa quý tòa, tôi xin mời nhân chứng thứ hai, đấy chính là bà Chung, người đã phát hiện tình trạng bạo hành của ông Mã trong ngày 10-6.”

“Cho hỏi ngày 10-6 này bà đã trông thấy cảnh gì?”

“Ngày 10-6 này, 7 giờ mấy trong khi tôi đang chuẩn bị bữa cơm cho gia đình thì bỗng nghe thấy tiếng hét thất thanh, liền tò mò chạy ra cửa xổ để xem chuyện gì xảy ra thì thấy tòa nhà đối diện một nam, một nữ đang xô xác,cãi cọ rất lớn. Người đàn ông túm lấy tóc người phụ nữ lôi mạnh về phía cửa xổ, thân hình người nữ ngã nhào nửa người ra không trung, dường như không còn sức lực nào nữa…Là phụ nữ tôi rất bất xúc trước hành động như vậy nên đã nhanh chóng báo cảnh sát.”

“Hiện người đàn ông đó có mặt ở đây không?”

Nghe vậy người phụ nữ nhanh tay chỉ về phía ông Mã:” Đấy, chính là hắn. Ban nãy hắn ta còn đăm đăm nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.”

“Cảm ơn cô. Thưa quý tòa, như tất cả mọi người đã nghe hành động bạo lực này rõ ràng là một hành động không thể tha thứ được, dù thế nào đi nữa thì bạo lực như thế với một người phụ nữ là hoàn toàn không đúng đắn. Huống hồ là giao một đứa bé ngây thơ chạt 5 tuổi cho một tên côn đồ, dã man như vậy.Thế thì là còn đâu là tương lai con nhỏ, là nền giáo dục hoàn thiện. Thưa quý tòa, tôi không còn gì để hỏi nữa.”

“Bị cáo anh còn nhân chứng hay lời biện hộ nào cho mình nữa không?”

Vẫn cái khuôn mặt máu lạnh như tờ, hắn đứng dậy, đưa ánh mắt sắc bén phóng về phía đối phương:”Thưa quý bà đây, bà có chắc là với độ cao và ánh sang len lỏi như vậy bà có thể nhìn bao quát hết sự việc hôm đó. Hay chỉ đơn giản là thấy cảnh xô xác?”

Bà Chung gật đầu: “Tôi chắc chắn.”

“Nhưng theo như lời thân chủ tôi thì hôm ấy chính bà Mã đã đòi li hôn và nhảy xổm ra cửa xổ đòi tự tử nếu thân chủ tôi không chia cho cô ấy 50% tài sản. Vì thế cảnh bà thấy chỉ là một phần của sự việc, lúc ấy thân chủ tôi đang cố lấy hết sức để níu lấy bà Mã đây chứ không phải là hành vi bạo lực như bà vừa nói.”

Nghe đến đây, bà Chung có phần hoang man, đưa mắt nhìn luật sư Nam, bà Mã, rồi lại quay sang nhìn đối phương ngập ngừng:”Tôi..Tôi...”

Chưa đợi bà nói hết hắn đã vội ngắt ngang:“Cảm ơn cô. Thưa quý tòa, tôi còn một nhân chứng quan trọng có ảnh hưởng sâu sắc đến quyền giao nuôi dưỡng cho ai?”

Không khí trong phòng giờ đây dường như không còn giữ được sự im lặng ban đầu, những tiếng xì xầm, những ánh mắt kì thị,tòm mò đảo quanh cả nguyên cáo và bị cáo.

“Cho hỏi anh có phải là bác sĩ tâm lí của bà Mã đây không?”

“Vâng.”

“Bà đây đã mắc bệnh gì mà phải đến khoa tâm lí?”

“Trước đây bà Mã từng mắc bệnh trầm cảm trong một thời gian dài, trong y học thường gọi là ”manic-depressive disorder”,đây là một trạng thái mất cân bằng tình cảm,dẫn đến nhiều hành động bất tự chủ.”

“Cho hỏi bà Mã đây đã hết chứng bệnh tâm thần này chưa, hoặc cơ hội tái phát của nó là bao nhiêu?”

Vị bác sĩ suy tư đôi phút, nói:“Sau một thời gian điều trị tình trạng bà Mã đã thuyên giảm nhiều, thật ra nếu uống thuốc điều độ, cố gắng cân bằng tâm lí thì tình trạng tái phát sẽ là không cao.”

“Vâng, xin cảm ơn ông. Như ông vừa nói tình trạng tái phát là không cao chứ không phải là không có khả năng xảy ra, đặc biệt là nếu nguyên cáo đây không hề uống thuốc điều độ. Nên tôi có cơ sở tin rằng, tâm trạng bất ổn của nguyên cáo hôm nay chính là do bệnh mà ra, vì thế nguyên cáo không thể chăm sóc cho con, về mặt tài chính của nguyên cáo cũng không đủ khả năng để chu cấp cho con nhỏ một môi trường tốt nhất vì thế quyền nuôi dưỡng nên thuộc về ông Mã.”

“Nguyên cáo anh còn gì muốn trình bày nữa không, nếu không còn phiên tòa hôm nay sẽ kết thúc.”

“Trước khi phiên tòa kết thúc, tôi có vài lời muốn trình bày. Người mẹ chính là người đã sinh dưỡng con, là người gắn bó mật thiết với con và con cái cũng chính là một phần máu thịt của mẹ, sẽ không ai tốt hơn có thể đem lại cho người con niềm hạnh phúc ấm êm,bình yên như khi ở bên mẹ. Dù cho khó nhọc, dù cho bệnh tật nhưng người mẹ vẫn sẽ cố gắng đem đến cho con những điều tốt đẹp nhất nên tôi tin bệnh tật ấy sẽ không ngăn nổi tình yêu thương bao la của người mẹ đối với con mình. Xin quy tòa hãy xét đến điều tốt nhất trong quyền nuôi dưỡng con nhỏ.”

Bà Mã bỗng òa khóc, xiết chặt con vào lòng như sợ đánh mất cả thế giới....

Dù bệnh tật,dù đau khổ,khó khăn mẹ vẫn mong con bình yên......Sẽ mong tất cả điều tốt đẹp nhất đến với con...

Vật đổi, sao dời....Tình yêu mẹ dành cho con sẽ không bao gờ thay đổi.