Tĩnh Xu

Chương 8: Bị hủy hôn (8)




Edit: Kỳ Vân

Một tháng sau, Nghi Thân Vương Tống Lẫm đại hôn.

Ngày thành thân ấy, một mảnh hồng lụa che khuất trời đô thành Nam Việt Quốc, đội ngũ đón dâu đi đầy con đường.

Sau khi tân nương vào cửa, Vương Xu cũng không đi tiền viện uống rượu chung với mọi người, mà lấy tư thái không biết xấu hổ vọt vào tân phòng, đứng bên cạnh tân nương chung với các vị Vương phi công chúa, hoan nghênh cô dâu vào cửa.

Con nối dỗi của Tiên hoàng rất ít, cộng thêm hoàng tử công chúa bất quá cũng chỉ có bảy tám vị, cho nên ở đây cũng không có nhiều người. Thừa dịp không ai chú ý, Vương Xu trộm lấy một khối điểm tâm cho Tề Dục Thục, ngày hôm nay xuất giá, nhóm tân nương vì không muốn có sai sót xảy ra, tất cả đều không ăn cơm, Vương Xu cũng đã suy nghĩ đến điểm này nên mới thuận tay lấy riêng một khối điểm tâm cho nàng.

Tề Dục Thục kinh ngạc nhìn điểm tâm trong tay Vương Xu.

Vương Xu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ăn lót dạ một chút đi.”

Tề Dục Thục lập tức nhỏ giọng nói cảm ơn, nương theo tay áo to rộng mà che dấu cái miệng nhỏ đang ăn điểm tâm.

Vương Xu cảm thấy giờ phút này, trong lòng cô dâng lên một cổ cảm giác thành tựu. Nhiệm vụ mà cô thích nhất, chính là có thể tận mắt nhìn thấy thời khắc này.

Vương Xu cũng không xa lạ gì mấy với Tề Dục Thục, lúc trước Vương Xu luôn ở trước mặt nàng xoát cảm giác tồn tại, Tề Dục Thục cũng cảm thấy rất thân thiết với người em này, bất quá ngại lễ nghĩa nên cũng không dám thân cận quá mức với hắn.

“Tẩu tử người cứ yên tâm, ca ca ta nhất định sẽ đối xử tốt với tẩu.”

Vương Xu thình lình nói ra những lời này, làm hại mặt Tề Dục Thục lập tức đỏ lên, những người khác nhìn thấy cũng nhịn không được nở nụ cười, trong phòng vang lên tiếng cười thiện ý, Vương Xu phá lệ nghiêm túc nhìn nàng nói: “Tam ca đệ rất hay giấu tâm sự ở trong lòng, tẩu không hỏi huynh ấy tuyệt đối sẽ không nói, cho nên sau này hai người có vấn đề gì xảy ra, nhất định không được giận nhau, nhất định phải nói ra, tẩu không nói ra thì người huynh đầu gỗ kia của đệ nhất định sẽ không biết lý do vì sao tẩu tức giận.”

Tề Dục Thục cười nhạt, nói: “Đa tạ Dật Vương gia chỉ điểm.”

“Không có gì, đây chỉ là một chút kinh nghiệm nhỏ ta truyền lại cho tẩu mà thôi.” Vương Xu chớp mắt vài cái nói với Tề Dục Thục: “Sau khi ở chung thì tẩu sẽ biết huynh ấy là người như thế nào.”

Sau này, tần suất Vương Xu chạy trốn càng lúc càng nhiều, thẳng đến khi Nghi Thân Vương phi phát hiện đã có thai, Tống Lẫm mới hạ tử lệnh cho Vương Xu, lần sau nếu không đi cửa chính mà còn trèo tường, hắn lập tức làm thêm một cây trượng trúc ở đầu tường của vương phủ, chuyên môn dùng để phòng hờ cô trèo tường.

Một tháng sau, dưới sự nỗ lực của Vương Xu, Tề Mẫn Thục cũng đã đính thân với Tạ Cừu An.

Sau đó, Vương Xu cảm giác được cục luân hồi đến triệu hồi mệnh lệnh, xem ra là nhiệm vụ đã hoàn thành. Trước khi chia tay cô phải đi gặp Tề Dục Thục một lần cuối cùng, nói cho nàng rất nhiều phương pháp an thai, dặn dò nàng nhất định không được tin tưởng một cái gọi là truyền thống.

Cô lại đi gặp mặt Tề Mẫn Thục.

Hiện giờ nàng ở Tề phủ đãi ngộ cũng có thể nói là hơn lúc trước rất nhiều, thái độ của Lưu thị cũng từ chủ mẫu và thứ nữ chậm rãi chuyển sang hướng có thể cùng ngồi cùng ăn. Lúc Vương Xu tìm nàng, nàng đang theo Lưu thị học tập xem trướng.

Sau khi hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Vương Xu nói cô dự định đi ngao du thiên hạ, khi nào trở về thì còn phải xem duyên phận.

Tề Mẫn Thục khiếp sợ, nàng sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Chẳng lẽ là Hoàng Thượng bức người đón dâu?” Trải qua thời gian dài tiếp xúc, những hiểu lầm của nàng với Dật Thân Vương cũng đã sớm tiêu tán.

Nói thật, nếu không phải bởi vì Dật Thân Vương là một người đoạn tụ, lại còn thúc đẩy hôn sự của nàng thì nàng thiếu chút nữa đã nghĩ là hắn đang coi trọng nàng.

“Hoàng huynh ta không nói gì về chuyện này.” Vương Xu nửa thật nửa đùa nói: “Chỉ là cảm thấy mỗi ngày ăn no chờ chết rất nhàm chán, một đám các người lại có gia đình hết, một mình ta cô đơn rất khổ sở, vẫn nên đi ra ngoài chơi mới tốt.”

Tề Mẫn Thục cắn cắn môi, giống như oán trách nói một câu: “Lúc trước ta đã nói, ta không ngại làm lá chắn cho ngươi…”

Không đợi nàng nói xong, Vương Xu đã liên tục xua tay: “Đừng, ta cũng không dám trêu chọc ngươi, ta ở đây cực khổ tìm phu quân cho ngươi, ngươi lại nói không cần, ta đây ít nhiều cũng cảm thấy rất tổn thương.”

Tề Mẫn Thục đã sớm đoán được phản ứng này của Vương Xu, nên cũng không tiếp tục nói về chuyện này nữa. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, cuối cùng Tề Mẫn Thục dặn dò Vương Xu thuận buồm xuôi gió rồi mới kết thúc.

Chờ đến lúc cô sắp đi ra khỏi cửa, Tề Mẫn Thục gọi cô lại.

“Làm sao vậy?” Vương Xu xoay người lại.

Cô thấy Tề Mẫn Thục do dự một lúc, mặt không được tự nhiên nói: “Cảm ơn ngươi… Lúc trước đã kéo ta lại.”

Khóe miệng Vương Xu hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tươi, không nói gì nhiều, chỉ dặn dò nàng: “Nhất định phải sống thật tốt.”

Cô bước ra khỏi cửa phòng, cảnh tượng bên người bỗng nhiên thay đổi, nháy mắt biến thành cảnh tượng màu trắng ở cục luân hồi. La Luân đang chờ cô ở phía trước, thấy cô đi tới liền đem hồ sơ của Tề Dục Thục đưa ra.

Nhân tiện khen cô một câu: “Nhiệm vụ này làm rất nhanh.”

“Cũng không có gì quá khó khăn.” Vương Xu kẹp hồ sơ của Tề Dục Thục vào sổ rồi đi qua phòng họp. Tuy rằng đã tự mình trải qua mọi chuyện, nhưng Tề Dục Thục vẫn có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra sau này với mình trên tường của cục luân hồi.

Lúc đi vào, Tề Dục Thục phát ngốc nhìn chằm chằm hình ảnh mình trên tường, rồi lại thở dài nhìn Vương Xu: “Lúc trước ta cảm thấy lời này của ngươi không có hàm nghĩa gì, lúc này xem như là ta đã tự mình thể nghiệm được rồi.”

Vương Xu đại khái đã đoán được là chuyện gì, vì thế cô hỏi: “Nhìn thấy gì?”

“Không có gì.” Tề Dục Thục lạnh nhạt nói: “Muội muội ta đem phủ của Tạ Cừu An quản lý gọn gàng như vậy, ngay cả những tiểu thiếp di nương trong phủ ở trước mặt nàng cũng phải quy quy củ củ.”

“Xem ra khúc mắc của tỷ vẫn còn ở trên người hắn, phần lớn lực chú ý của mọi người đều là ở trên bản thân mình, nhưng tỷ thì lại chỉ chú ý đến chồng trước.”

“Chồng trước?” Tề Dục Thục nghe xong, một lát sau mới hiểu được, không nhịn được nhắc mãi: “Chồng trước… Là một hình tượng từ.”

“Đúng vậy, là chồng trước, cũng không cần để ý. Vốn dĩ người và người quen biết nhau đều do duyên phận. Thành thân ở cổ đại không quá chắc chắn, tỷ lệ có thể kết hợp thành công một đôi thật sự quá ít, phần lớn cuộc sống của mọi người không phải là đều chắp vá lại sao?” Vương Xu đem hồ sơ đẩy qua: “Không biết tỷ có hài lòng với biểu hiện của ta hay không, nếu hài lòng thì phiền tỷ ký tên vào đây.”

Tề Dục Thục rất thoải mái ký tên vào, theo lời Vương Xu nói nàng không cam lòng, không phải bỏ lỡ hôn ước này với Tống Lẫm, mà là có cơ hội rất khá, nhưng lại đụng phải Tạ Cừu An, hơn nữa đối phương không phúc hậu, làm hại nàng mấy năm nay đều không được vui vẻ. Nàng thấy được cuộc sống của mình ở Nghi Vương phủ trên tường cục luân hồi, còn thấy được mình thuận lợi sinh hạ được một đứa nhỏ, khúc mắc ở trong lòng rốt cuộc cũng được giải ra.

“Tiếp theo, ta phải làm gì?”

“Tỷ sẽ được Luân Hồi Điện sắp xếp chuyển thế, chờ khi đi qua cầu Nại Hà, uống một chén canh Mạnh Bà, tất cả ký ức của tỷ sẽ bị xóa bỏ, tỷ lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới.” Vương Xu lộ ra nụ cười nghịch ngợm: “Nói không chừng về sau ta ở thế giới nào đó sẽ gặp lại tỷ.”

“Vậy… Ngươi có thể nhận ra ta không?”

“Đương nhiên là có thể, tuy rằng bề ngoài của mọi người không giống nhau, nhưng hồn phách thì rất giống, ta chỉ cần biết hồn phách của tỷ là được rồi.”

“Được, cảm ơn ngươi. Ta còn một vấn đề cuối cùng, không biết ngươi có thể giải đáp giúp ta hay không?”

“Tỷ hỏi đi.” Vương Xu làm ra một vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

“Ta muốn biết… Ta và Mẫn Thục không giống nhau ở điểm nào, vì sao kết quả của nàng và ta lại khác nhau như vậy?”

Vương Xu suy nghĩ, trả lời nàng: “Nếu thật sự suy nghĩ kĩ lại, đại khái là bởi vì tỷ rất tự do, còn nàng thì có rất nhiều cố kỵ.”

Tề Dục Thục nghe xong cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa, Vương Xu cũng không quấy rầy nàng, lén lút rời khỏi phòng.

Tề Dục Thục chính xác là hạnh phúc hơn nhiều so với Tề Mẫn Thục, bởi vì nàng không cần cả đời đeo chấp niệm phải sống như thế nào ở trên lưng. Nếu nàng thật sự thất vọng với trượng phu thì nàng sẽ vứt bỏ, không thèm nhìn lại, nhưng nếu đổi lại là Tề Mẫn Thục, chỉ sợ là chỉ nghĩ đến làm sao lấy lại tâm của trượng phu, làm củng cố thêm địa vị của mình, duy trì tôn nghiêm.

Vương Xu bỗng nhiên nhớ tới bạn tốt Lạc Tề Kỳ đã từng nói qua một câu, nếu quá mức để ý tôn nghiêm thì ngược lại sẽ càng thêm tự ti.

Vừa ra cửa, La Luân liền đi lên đón cô, trên mặt hắn mang theo nụ tươi ấm áp làm Vương Xu nháy mắt nhẹ nhàng hơn không ít.

La Luân hỏi: “Nên làm gì tiếp theo?”

Vương Xu cười hì hì quơ quơ lá trà sớm đã chuẩn bị tốt: “Đúng là lão quy củ, tôi đi trước đây!”

Đây cũng là một thói quen của Vương Xu, mỗi khi đến một thế giới làm nhiệm vụ, cô đều nghĩ cách sưu tập một loại trà tốt đem về hiếu kính với một người.

Đối tượng được tặng là Ngân Quang, là đại ân nhân, đồng thời cũng là người lãnh đạo trực tiếp của cô. Mỗi một người ở cục luân hồi đều là Ngân Quang tự mình lựa chọn đưa vào. Nếu nói như vậy thì tất cả công nhân đều là người trưởng thành, càng nhiều lịch làm nhiệm vụ, kinh nghiệm sống càng phong phú, sẽ càng dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Nhưng những người được Ngân Quang chọn lại vô cùng có duyên phận với hắn.

Lúc Vương Xu chết chỉ mới chín tuổi, bị Ngân Quang liếc mắt nhìn trúng nên mang về cục luân hồi. Ngân Quang thấy cô tuổi nhỏ chưa được đọc sách nên sắp xếp riêng cho cô đi vòng quanh thế giới học tập, hiểu biết nhiều văn hóa thời đại, chờ học xong bảy tám năm, Vương Xu từ từ trưởng thành, cô mới chính thức trở thành nhân viên cục luân hồi.

Đối với cô mà nói, Ngân Quang là người cô tôn kính nhất trong hai người. Cho nên cô luôn muốn có cơ hội báo đáp, nhưng Ngân Quang thân là cục trưởng cục luân hồi, không có yêu cầu đặc biệt gì với cô. Sau này Vương Xu có một thói quen, Ngân Quang thích uống trà, cô sẽ tìm lá trà ngon tới biếu cho Ngân Quang.

Nhưng lần này cô phải trở về tay không rồi vì Ngân Quang không có ở văn phòng, cô bỏ lá trà xuống rồi quay trở lại.

Vừa trở về, cô đã chạm mặt với La Luân, đối phương liếc mắt nhìn đôi tay trống rỗng của cô: “Tặng trà?”

“Ừ.”

“Muốn nghỉ ngơi một chút không?” La Luân quan tâm hỏi.

“Không cần đâu.” Vương Xu lắc đầu, đáp: “Tôi cũng không thể dừng lại được.”

La Luân tuy không nói gì, nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, hắn cũng biết mình không có khả năng thuyết phục được Vương Xu, điều hắn có thể làm là tận lực để Vương Xu nhận những nhiệm vụ nhẹ nhàng.

Hắn duỗi tay tới không trung trống rỗng, biến ra một hồ sơ rồi ngoắc tay với cô: “Nhiệm vụ này chắc chắn sẽ khiến cô cảm thấy hứng thú.”

Lòng hiếu kỳ của Vương Xu nháy mắt bị khơi gợi lên: “Nó ra sao?”

“Cô gái này bị bạn cùng phòng hãm hại bịa đặt nên buộc phải thôi học, tôi nhớ hình như cô luôn khao khát muốn sống trong ký túc xá đúng không?”

31/8/2019

Dân ra chương chậm trễ quass để mọi người đợi lâu rồi:<< yêu thương nhiều /~^0^/~♡