Hôm sau, sau khi đóng quân lúc sẩm tối, Lạc Tự Tỉnh thực sự phái người đi mời Tần Tả tướng quân.
Cử chỉ này của hắn khiến ngay cả thị vệ thân cận cũng thấy kỳ quái. Nhất cử nhất động của Tần Tả tướng quân lúc trước bọn họ đều thấy, trong lòng buồn bực đã lâu, lúc này lại không thể không theo lệnh.
Lạc Tự Tỉnh nhìn bọn họ mặt mày xanh xám nhận lệnh mà đi, đuôi mày khẽ động.
Hắn không phải là người thích bấm bụng chịu giận, thành ra thuộc hạ cũng ít nhiều lây tính. Tần Tả tướng quân ư? Cái loại mang thái độ không để ai vào mắt này, Thiên Ly, Cao Tướng quân cùng Trần Lạc cũng sớm bốc lửa ngầm rồi. Chung hàng ngũ với một nhân vật khó chơi như vậy không phải là chuyện tốt, nhưng cũng chưa là chuyện xấu.
Hắn tất nhiên có ghét chuyện lá mặt lá trái, hục hặc lẫn nhau, nhưng không phải không hiểu sự lợi hại của kiểu quan hệ đó.
Trong trướng, Chước Dung đang mài mực, liếc nhanh Lạc Tự Tỉnh một cái rồi thấp giọng nói: "Nội điện dường như có chút thay đổi."
Thiên Tốn lắc đầu, nở nụ cười điền đạm: "Đó vẫn là hắn."
Lạc Tự Tỉnh chưa bao giờ thay đổi, cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Ngàn mặt vạn mặt mới chính là Lạc Ngũ công tử.
Không lâu sau, những người tham gia nghị sự lần lượt đến.
Thiên Tốn ngồi ở trong góc, tai trái chấp bút, chữ viết ngay ngắn rất đẹp, chép lại những lời phê ngoáy của Lạc Tự Tỉnh.
Ở giữa trướng, Lạc Tự Tỉnh, Thiên Ly, Điền Sính, Cao Hữu tướng quân, Trần Lạc ngồi quanh tấm bản đồ trải trên mặt đất, tất cả im lặng không nói gì.
Trần Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, mày mỏng nhăn lại: "Nguyên soái có ký quan từ khi nào vậy?"
Hắn chưa nói xong, Thiên Ly cùng Điền Sính đã nhìn lại. Thiên Ly quan sát hồi lâu mới nói: "Gương mặt có chút quen thuộc." Điền Sính lại chỉ cười cười, vẫn không nói gì.
Lạc Tự Tỉnh uể oải bảo: "Tứ điện hạ có trí nhớ tốt, thủ hạ của ta là một văn quan các ngươi đều gặp rồi. Còn Trần Lạc, đã mấy tháng, ngay cả người của Vương Chủ bộ ngươi cũng không nhớ được sao?"
Trần Lạc đỏ mặt, hừ nói: "Ta không phải quan văn, nhớ nhiều như vậy làm gì? Nếu là người ngươi đã chọn thì cứ cho ở lại đây."
Té ra là bận tâm về thân phận của hắn. Biết nghĩ vậy thành ra lại tốt. Thiên Tốn cười thầm trong lòng, buông bút, hướng phía về bọn họ hành lễ.
"Trông ngươi rất chững chạc." Thiên Ly nhận xét. Nhấp ngụp trà thơm rồi, hắn nói như thật, "Bên người Nguyên soái đúng là thiếu những nhân tài như vậy."
Lạc Tự Tỉnh lật tay bắn ra miếng gỗ đánh dấu bản đồ, chậm rãi trả lời: "Đốc quân không cần phải hâm mộ quá. Người có thể bù đắp cho Đốc quân về sắc về tài sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện."
Miếng gỗ kia xẹt qua tai Thiên Ly, cắm vào bình phong phập một tiếng gọn ghẽ.
Người đầu tiên cười thành tiếng là Trần Lạc, rồi sau đó bốn người trẻ tuổi đều phá lên cười lớn, tùy tiện thoải mái. Chỉ có Cao Hữu tướng quân không nhịn được cười mà lại không dám mạo phạm, vẻ mặt rất khó xử.
Thiên Tốn nghe vậy, bỗng cảm thấy có chút không thoải mái. Hắn không biết Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Ly, Trần Lạc, Điền Sính đã giao hảo đến mức độ này. Người nào cũng không còn kiêng nể gì, giống như quen biết nhau đã nhiều năm. Khi ở trước mặt hắn, Lạc Tự Tỉnh cũng không che giấu, nhưng không sảng khoái như vậy. Ngược lại còn hiểu rất rõ hắn, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn.
Tiếng cười dần dứt, khi Tần Tả tướng quân vào trướng, bọn họ liền đồng loạt ngồi nghiêm.
Tuy là người quân phiệt, lại có nhiều điều bất mãn với Lạc Tự Tỉnh, nhưng dù sao cũng là nhân vật đã tung hoành nơi quan trường mấy nghìn năm, Tần Tả tướng quân dường như đã nhận ra vị Kinh Hồng nội điện này không dễ đối phó như trong tưởng tượng, theo vậy liền kiềm chế không ít. Không những thế, hắn còn khá nể mặt Thiên Ly, lại thêm nhìn thấy hai tiểu bối Trần Lạc và Điền Sính, vì vậy sắc mặt tốt hơn thường ngày một chút.
Mà Lạc Tự Tỉnh, Thiên Ly, Điền Sính cùng Trần Lạc đều trông như chẳng thèm để ý. Bốn người mang nét mặt không giống nhau – thiếu tập trung, thoải mái, phóng khoáng, vô hại, nhưng lại thành ra có phần ăn ý. Mà chính vẻ ăn ý này liền khiến ánh mắt của Tần Tả tướng quân càng tối.
Thiên Tốn lạnh nhạt bàng quan, đôi mắt hơi nhìn xuống chợt loé lên tia bạc.
Sau khi đã đại khái nói rõ tình thế hiện tại, Lạc Tự Tỉnh liếc nhìn bản đồ, vỗ tay xuống châu phủ của Hàn Châu: "Còn hai ba ngày nữa sẽ vào Hàn Châu. Các vị nghĩ thế nào?"
Không đợi những người khác trả lời, Tần Tả tướng quân đã cao giọng nói: "Nghịch tặc gian xảo, hành tung mập mờ. Chiến lược của đại quân hiện tại chưa chắc đã gây được áp lực cho bọn chúng. Hơn nữa kẻ địch xuất quỷ nhập thần, hiểu biết quá rõ địa thế Hàn Châu, như vậy bất lợi cho quân ta."
"Những lần trừ tặc trước kia đúng là như vậy." Cao Hữu tướng quân lập tức nói tiếp, "Phản tặc am hiểu nhất là đánh lén. Một khi đại quân đã hạ trại, bọn chúng sẽ dùng các loại thủ đoạn ti tiện. Hạ độc, đốt lương thảo hay doanh trại, kích động dân thường bố trí bẫy rập – khó có thể phòng bị."
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hai vị tích lũy kinh nghiệm đối chiến đã nhiều năm, đối với nghịch tặc vô cùng hiểu biết, không biết có thể nói chút kế sách đối phó không?" Lạc Tự Tỉnh mang vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, lời nói cũng nghiêm túc dị thường, bộ dạng hoàn toàn là của một vị thống soái tự biết mình, lòng dạ rộng rãi. Thiên Ly, Trần Lạc, Điền Sính đều hơi nghiêng đầu đi, không dám nhìn tiếp.
Thiên Tốn mỉm môi rất nhẹ, tiếp tục không nhanh không chậm ghi chép.
Nếu đã biết địch nhân sẽ làm gì, tự nhiên sẽ có đối sách. Còn có dùng hay không thì nói sau.
Tần Tả tướng quân trầm ngâm một hồi, nói: "Nguyên soái cần đề phòng bọn chúng phái ra những nhóm nhỏ để gây loạn. Địa thế của Hàn Châu quá mức phức tạp, chi bằng sai người dò đường, từ từ thu thập thông tin."
"Cần chặt chẽ giám sát lương thảo và nguồn nước. Nghe nói trong các thủ hạ của Nguyên soái có tinh binh thiện về linh lực, có người biết dùng thủy linh lực để dập lửa khi cần." Cao Hữu tướng quân nói.
Lạc Tự Tỉnh gật đầu,bảo: "Hai vị tướng quân nói phải. Có điều việc dò đường là không thể chậm trễ. Ta đã nhận được tin từ Ám hành sử, bọn họ đã bắt đầu vẽ lại bản đồ địa hình trong vòng hai trăm dặm quanh châu phủ, vài ngày nữa sẽ mang tới đây. Về lương thảo và nguồn nước liền chờ đến khi hạ trại sẽ chọn người."
Điền Sính hơi nhẹ nhàng cong môi: "Nghịch tặc sở trường về gây loạn, tập kích quấy rối đại quân. Mà quân đông điều động không kịp, khó tránh khỏi rơi vào thế hạ phong. Có điều hiện nay Nguyên soái đã phái ra các chiến tướng đắc lực, linh hoạt lưu động để tiêu diệt cứ điểm của bọn chúng. Không có gì bất ngờ, bọn họ đã sớm thâm nhập Hàn Châu, vừa tra rõ địa hình vừa ẩn nấp. Hiện giờ nếu phản tặc có bất kỳ ý định vây đánh đại quân nào thì đã không còn khả năng."
Tần Tả tướng quân mím chặt môi, râu dài khẽ động, buông mắt nhìn xuống.
"Bệ hã đã sớm hạ ý chỉ, nhưng châu quan của Hàn Châu vẫn chưa hồi đáp. Hỏng nhất là châu phủ của Hàn Châu đã bị nghịch tặc chiếm. Bởi vậy trước tiên phải chiếm lại châu phủ, không thể để kho lương trong thành cho nghịch tặc dùng."
"Quân số của nghịch tặc..." Trần Lạc hơi kinh ngạc, có chút nghi hoặc nhìn Thiên Ly. Thiên Ly thì vẫn thong thả như trước, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Lạc Tự Tỉnh và Điền Sính, lặng im không nói gì.
"Hôm qua nhận được tin của Ám hành ngự sử, báo rằng nhân số nghịch tặc đã vượt qua năm mươi vạn." Lạc Tự Tỉnh cười cười, nói tiếp, "E rằng đây đúng là nhân số thực."
Tần Tả tướng quân và Cao Hữu tướng quân tỏ vẻ căng thẳng, không đáp lời.
Xem hành động của Ám hành ngự sử, có thể thấy rõ lòng tín nhiệm của Hoàng đế đối với Kinh Hồng nội điện đã khó còn có thể dao động. Bọn họ chinh chiến nhiều năm vì bệ hạ, hố ngăn cách lại càng lúc càng sâu, lúc này khó tránh khỏi trào lên cảm giác khó chịu.
"Vốn là tám mươi vạn đánh năm mươi vạn, có nhiều phần thắng. Nhưng hiện giờ quân doanh chỉ có bốn mươi lăm vạn quân." Thiên Ly phá vỡ không khí tĩnh lặng khác thường, gật đầu về phía Tần Tả tướng quân: "Tần Tướng quân, phiền ngài."
Tần Tả tướng quân khẽ giật mình, liếc nhìn hắn và Lạc Tự Tỉnh một cái, thấp giọng nói: "Nguyên soái cùng điện hạ cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó."
"Tốt quá." Lạc Tự Tỉnh vỗ tay cười lớn, quả nhiên là người rộng rãi thoải mái, "Nếu lấy lại được châu phủ, xin nhớ kỹ công của Tần Tướng quân!"
Thế là mọi người rời khỏi đại trướng, mỗi người trong tâm đều có chút thay đổi.
Lạc Tự Tỉnh không lưu ai lại, nhìn bọn họ đi ra ngoài xong liền nằm xuống trên mặt bản đồ.
Hắn gác chân, nhàn nhã nhắm mắt, nhẹ nhàng mỉm cười, giống như đang biếng nhác nằm ngủ trên thảm cỏ mà thôi.
Thiên Tốn buông bút, đi đến cạnh hắn: "Tứ đệ rất giúp đỡ ngươi, ta có chút bất ngờ."
"Không có gì bất ngờ. Việc hai người chúng ta cùng phóng đãng đã lọt cả vào tai phụ hoàng. Nếu lúc này hắn không hợp tác, chẳng phải là để lại ấn tượng gian xảo với phụ hoàng?"
Phóng đãng? Thiên Tốn nhíu mày. "Phụ hoàng biết được chuyện của các ngươi từ khi nào?" Đây là việc tốt hay xấu? Không quản được nội điện, hắn càng có vẻ nhu nhược, cũng càng thêm đáng thương.
Nhớ tới lời răn đe của Ích Minh Đế lúc đó, Lạc Tự Tỉnh cứng đờ người, cố tỏ vẻ không quan tâm: "Không vấn đề gì, phụ hoàng cũng không suy xét nhiều nữa. Mà Thiên Ly vốn chưa có quân công, rất cần một trận thắng."
Chính vì Thiên Ly rất cần quân công nên hắn mới lo y sẽ gây rối, chiếm vào phần công lao của Lạc Tự Tỉnh. "Ngươi cẩn thận một chút vẫn hơn."
"Nếu trận này có ai phải hi sinh cái gì." Lạc Tự Tỉnh nheo mắt, "Thì cũng tuyệt đối không phải là ta."
Bộ dáng tự tin ranh mãnh, giống như bảo kiếm vung lên, khiến người ta không thể rời mắt. Thiên Tốn ngẩn ra, nhìn hắn hồi lâu rồi nở nụ cười thản nhiên.
Trung tuần tháng năm, sau khi xuất chinh hơn một tháng, đại quân thảo phạt nghịch tặc vượt qua đường núi hiểm trở với nhuệ khí không gì cản nổi, tiến thẳng vào Hàn Châu, áp sát châu phủ.
Châu phủ của Hàn Châu trước là núi sau là nước, bình nguyên nhỏ hẹp, không thuận lợi để hạ trại tác chiến. Viễn chinh Nguyên soái Lạc Tự Tỉnh đi theo lối tắt, công phá các trại địch rải rác, sau đó đóng quân ở vùng núi cao cách châu phủ mười dặm về phía tây bắc.
Núi này cao vạn nhẫn, khi lập trạm gác tại đỉnh núi, trong tầm nhìn trải rộng có thể thấy không sót gì trong châu phủ; ba mặt là vách đá dựng đứng, dễ thủ khó công, gió núi lồng lộng, người có phong linh lực cũng khó mà bám vào leo lên được; rừng sâu rậm rạp, doanh trại phân bố trong rừng theo trận pháp nên đối thủ khó dò xét, việc nhóm lửa nấu cơm cũng dễ làm giả; nguồn suối dồi dào, tinh khiết thơm ngọt, về nguồn nước không có gì phải băn khoăn. Hơn nữa trong núi các suối nhập lại thành một dòng, cuối cùng nhập vào chính Hàn Giang. Kiểm soát được nguồn nước của kẻ địch, không nghi ngờ gì chính là nắm cổ họng của địch trong tay.
Bởi vậy, tuy Tần Tả tướng quân và Cao Hữu tướng quân lo nghịch tặc có thể dùng hỏa công, Lạc Tự Tỉnh vẫn cương quyết đóng quân trên núi, còn bày ra thủy trận, dùng những thân binh xuất chúng về thủy linh lực để bảo vệ cho mắt trận, đề phòng lửa.
Trong một đêm, ngàn vạn quân trướng dựng lên, bốn mươi lăm vạn đại quân nghiêm chỉnh phân bố trạm gác, nhanh mà chắc.
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, Nguyên soái cầm Lạc gia cung trèo lên đài quan sát trên đỉnh núi, nhìn xuống thành của châu phủ. Phóng tầm mắt, liền thấy trong thành cờ bay phấp phới, có binh lính canh giữ, trên đường không một bóng người.
Hai mươi vạn phản tặc chiếm được châu phủ, hẳn đã thu được lương thảo trữ trong thành cùng tài sản của các gia tộc lớn. Nếu không một đám ô hợp như thế sao dám coi thường đại quân mang danh "tám mươi vạn" của triều đình? Huống hồ còn có dân chúng để dùng làm con tin, thật sự là không có gì phải sợ.
"Hôm qua thu được một lượng lớn lương thảo từ trại địch. Xem vậy chứng tỏ bọn họ còn rất nhiều chưa vận chuyển đi. Ngươi nghĩ thế nào?"
Người ký quan gầy yếu lau mồ hôi, nở nụ cười tao nhã hoàn toàn bất đồng với khí chất của mình: "Nguyên soái đã có tính toán, cần gì phải hỏi thuộc hạ?"
Lạc Tự Tỉnh liếc xéo hắn, bỗng nhiên rút từ bao đựng tên bên cạnh ra một mũi tên ba thước (1 m), ung dung giương cung.
Thiên Tốn lập tức lấy một tờ hịch và thư chiêu hàng đã viết sẵn buộc lên tên.
Thấy hai người làm vậy, các thị vệ đồng loạt trố mắt. Nơi này cách thành của châu phủ ít nhất mười dặm (5 km), cung tên làm sao có thể bắn xa được như vậy?
"Bọn họ đều ngây người rồi kìa. Ngươi nghĩ có thể bắn được tới không?"
"Tên này không phải là Nguyên soái bắn thì không thể được."
Lời này đúng là bình thường hồ ly tuyệt đối sẽ không chịu nói. Lạc Tự Tỉnh có chút khoan khái, mặt mày vênh hết cả lên: "Các huynh đệ! Nhìn cho kỹ đi!"
Ngưng thần tĩnh khí, tên phá trời cao.
Không lâu sau, liền thấy tầng trên của châu phủ thành xôn xao lên một trận. Cho dù đứng nhìn từ xa cũng có thể được sự hoảng loạn sợ hãi của bọn chúng.
Lạc Tự Tỉnh cười ha hả, giương cung lần thứ hai.
Ngày đó, châu phủ thành hứng một trận mưa tên, mang theo hịch và thư chiêu hàng, công phá sự phòng vệ sâm nghiêm của thành, bắn trúng tầng trên, gây kinh hoàng cho phản tặc mà không ngờ lại không thương tổn đến bình dân bách tính.
Thế là ư, dân chúng loan tin rất nhanh, kinh hỉ khó nén, chờ đợi thần tới.
––––––––––––––––––––
Trống trận như sấm, vang tận mây xanh, lay động sơn hà. Thêm tiếng hành quân vang xa không dứt, càng thêm hào hùng tráng lệ.
Mặc cho tiếng trống rung trời, chiến ý trào dâng, khích bác giễu cợt ròng rã ba ngày, trong châu phủ thành không hề có phản ứng. Cho dù bọn họ muốn chờ quân địch bình yên xin hàng, ba ngày cũng đã là giới hạn.
Lạc Tự Tỉnh cũng không ngờ chúng có thể chịu nổi những lời lẽ khinh bỉ miệt thị hồ ly soạn ra để chế nhạo. Nếu đổi lại là hắn, nghe một canh giờ đã là cực hạn, nhưng hai mươi vạn người trong thành châu phủ thì dường như chẳng biết phản ứng gì, quả là cổ quái. "Suy nghĩ của nghịch tặc thật đúng là kỳ lạ."
Trần Lạc đứng bên người hắn, trông về tòa thành phía xa, một lúc lâu sau mới nói lại: "Bọn chúng không ứng chiến, rõ ràng là phải trực tiếp công thành."
Tuy đã có Điền Sính cùng Cao Hữu tướng quân chia thành hai cánh tả hữu hành quân ra ngoài, sớm có ý định vây đánh thành, nhưng Lạc Tự Tỉnh thực có chút thất vọng. Nếu có thể đấu tướng trước trận đánh thì sẽ cực kỳ kích thích ý chí của quân sĩ, mà hắn cũng muốn làm thế từ lâu rồi. Xưa nay, bất luận là đánh bại bao nhiêu địch thủ cũng không sánh được với uy phong chém địch đoạt thủ cấp trước mặt thiên quân vạn mã. Hiện giờ hóa ra lại không có cơ hội đó, làm sao hắn không uất ức?
Thiên Tốn cúi đầu đứng cách hai người mấy bước, khóe mắt liếc nhìn Tần Tả tướng quân đang mang bộ mặt nặng nề đứng chỉ huy dưới tháp quan sát, tia bạc lạnh lẽo ẩn trong hai mắt.
Đột nhiên mắt Lạc Tự Tỉnh sáng lên, tinh thần vô cùng phấn chấn, môi không nén được mà cong lên: "Cuối cùng cũng không nhịn được. Ta còn đang nghĩ bọn chúng không còn chí khí kia!"
Thiên Tốn ngước nhìn, mờ mờ có thể thấy trên cửa thành đã giương chiến kỳ, bụi mù do binh mã nổi lên từng đợt.
Gương mặt Trần Lạc cũng hào hứng hơn nhiều: "Như nguyện vọng của ngài rồi, Nguyên soái, bọn họ xuất thành bày trận. Nhìn qua ước chừng có năm vạn người." Hắn quay đầu nhìn quanh, hạ giọng nói tiếp: "Trận đầu này, ngươi định giao cho ai?"
Hiển nhiên là không thể cho Tần Tả tướng quân lấy quân uy, nhưng cũng phải làm để hắn không thể nói gì được.
Lạc Tự Tỉnh liếc liếc Trần Lạc, hừ nói: "Ngoài ngươi ra thì còn ai?" Tuy rằng cũng chỉ là một Tham tướng ngây ngô, nhưng thân phận là con trai của Trưởng công chúa sẽ đủ để Tả tướng quân phải nén lòng bất bình.
Trần Lạc mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin: "Nguyên soái không phải đã đợi ngày này từ lâu sao?"
Lạc Tự Tỉnh im lặng đồng ý với lời hắn, nhìn kẻ địch bày trận phía xa, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: "Ta là Nguyên soái, sao có thể làm tiên phong tiêu diệt kẻ địch, tự hạ thấp thân phận của mình?"
Trần Lạc vẫn có chút kinh ngạc, nhướn mày thăm dò: "Có thể chỉ được một cơ hội thế này thôi đấy."
"Trận này có thể chỉ được một cơ hội thế thôi, từ nay về sau ư...." Tuy rằng cả người chộn rộn, chiến ý bừng bừng, giọng Lạc Tự Tỉnh lại bình thản như thường.
Có lẽ là hiểu được sự không cam lòng của hắn, Trần Lạc cười ha hả, rút trường đao, hiên ngang đi xuống.
Trần Tả tướng quân đang muốn đi lên đài quan sát, nghe thấy động tĩnh, nhìn Trần Lạc mặt mày hớn hở liền sầm mặt dừng bước.
Sau đó, Thiên Tốn nhìn thấy rất rõ ràng, Lạc Tự Tỉnh lộ ra một nụ cười đầy giảo hoạt.
Lạc Ngũ công tử so với loại võ tướng chính trực hào sảng đơn thuần này thì khác xa.
Trần Lạc quả không làm nhục sứ mệnh, cùng địch giao chiến ba bốn trăm chiêu liền chém đối phương ngã ngựa. Thế nhưng, ngay lúc tướng sĩ đang reo hò, từ trận địa địch thình lình bắn mưa tên nhằm về phía ta. Trần Lạc ở quá gần, không kịp phòng bị, cánh tay trái trúng một mũi tên, máu chảy thành dòng.
Lạc Tự Tỉnh thầm mắng bọn kia hèn hạ không biết nhục, mày cau chặt.
Các tướng sĩ từ hoảng loạng dần dần trấn tĩnh, mang Trần Lạc cũng những người bị thương khác hồi doanh. Nghịch tặc bởi vậy mà tinh thần dâng trào, vài tên địch lớn tiếng chế giếu thân hình mảnh khảnh của Trần Lạc, lời nói bẩn thỉu khó nghe.
Nghe qua nghe lại, Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng xoay người, làm như không nhìn thấy chiến ý tỏa ra từ Tần Tả tướng quân, nhảy khỏi đài quan sát. Trần Lạc sắc mặt tái nhợt, nửa quỳ bẩm báo, hắn lẳng lặng nghe xong, đột nhiên huýt sáo một tiếng lanh lảnh.
Một con bảo mã đỏ thẫm tung vó chạy tới, Lạc Tự Tỉnh cầm ngân thương lưỡi đỏ thị vệ mang lên, phi thân lên ngựa, tư thế hiên ngang oai hùng.
Thời khắc này, ai nấy đều thấy rõ, Nguyên soái bên ngoài thì bất động thanh sắc nhưng trong tâm thì cuồng nộ, không gì ngăn được.
"Chuẩn bị lá chắn lớn." Ném lại một lệnh ngắn gọn đanh thép, Lạc Tự Tỉnh toàn thân mặc giáp sắt đen sì mà chói mắt dị thường, thúc ngựa lao qua cổng doanh trại, các tướng sĩ bên ta lập tức nổi tiếng xôn xao.
Giáp đen thương bạc ngựa đỏ, chớp mắt đã đến giữa chiến trường, sừng sững đứng nghiêm.
"Ta là Uy Vũ Tướng quân, Kinh Hồng nội điện Lạc Tự Tỉnh. Ai dám đấu?"
Lạnh lùng đảo mắt nhìn những kẻ đứng đầu phe địch, Lạc Tự Tỉnh chủ động khiêu chiến.
Lời hắn còn chưa dứt, từ trong trận địa địch đã vang lên tiếng cười buông thả.
"Hóa ra là vị Kinh Hồng nội điện vì phu báo thù."
"Phu"? Lạc Tự Tỉnh giương đuôi mày, khóe miệng giật giật. Đấy đúng là cái chữ hắn ghét nhất.
Một đại hán râu quai nón cầm hai chùy xuất trận, ý khinh thường tỏ rõ.
Lạc Tự Tỉnh đưa mắt nhìn khắp người hắn: "Nghịch tặc, hãy xưng tên ra."
"Ha ha, ta đây chẳng qua chỉ là kẻ bình dân vô học, tên họ đê tiện, không nỡ làm bẩn tai nội điện. Có điều, tuy so ra thì kém Tam hoàng tử điện hạ về vinh hoa phú quý, nếu nói về làm tướng công, ta vẫn là hơn! Ha ha!"
Lạc Tự Tỉnh nhíu mày, sắc mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, cây thương trong tay khẽ rung lên: "Vẫn nói trước. Bệ hạ nhân từ, các ngươi bây giờ quay đầu chưa muộn. Nếu mở thành quy hàng, bổn soái đảm bảo các ngươi không phải lo về tính mạng."
"Lạc Ngũ công tử thật đúng là rộng lượng. Đáng tiếc–"
Một đôi chùy lớn ầm ầm giáng xuống.
Lạc Tự Tỉnh thần thái thoải mái, chỉ cầm thương bằng một tay đón đánh. Khoảnh khắc thân thương và chùy lớn giao nhau, chùy nặng thế nhưng vỡ vụn!
Đại hán kinh hãi, trong nháy mắt mặt toát đầy mồ hôi lạnh.
Lạc Tự Tỉnh không đợi hắn kịp phản ứng, mũi thương nhoáng lên, rành mạch lột đầu hắn xuống.
Hai quân nhất thời lặng như tờ, yên tĩnh quỷ dị. Mấy vạn mắt thấy cỗ thi thể lập tức phun máu cao vài thước, lung lay đổ gục xuống đất, phát ra một tiếng thịch nặng nề. Chiến mã mất người liền hoảng loạn chạy quanh trân địa.
Đầu thương cắm một cái đầu đầm đìa máu, giáp đen lại không nhiễm một hạt bụi, từ đầu chí cuối cũng mới động tay phải. Uy Vũ Tướng quân kinh sợ cả địch lẫn ta, cười lớn phá vỡ sự tĩnh lặng: "Thế nào? Quy hàng hay không, sinh tử hay không, tùy ý bọn ngươi!"
Doanh trại địch tràn ra không khí sợ hãi rối ren, như để đáp lại lời hắn, mưa tên một lần nữa bay ngập trời.
"Chắn!"
Quân tiên phong dựng lên tầng tầng lá chắn lớn. Lạc Tự Tỉnh liền trở thành bia ngắm sống duy nhất.
Nhưng hắn cùng tuấn mã đều lừng lững bất động, tên phóng tới lại như bị một sức mạnh vô hình làm xoay hướng, phóng ngược trở về. Quân địch không kịp tránh né, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, cho đến khi địch đánh chiêng thu binh, hốt hoảng trốn vào trong thành.
Nguyên soái lần đầu xuất chiến, địch chết đếm ra hơn nghìn.
Chiến tích huy hoàng như vậy, uy tín của hắn càng tăng, quân doanh từ cao đến thấp không ai không bội phục.
Buổi tối, vì Đốc quân Duệ Vương điện hạ kiên trì thuyết phục, ở trướng Nguyên soái liền mở tiệc mừng nhỏ. Các vị tướng quân nhẹ nhàng dùng tiệc, ăn mừng Nguyên soái và Trần Tham tướng.
Lạc Tự Tỉnh đã lâu chưa vui chơi, bưng vò rượu nốc vô cùng thống khoái. Thiên Ly, Điền Sính cũng đẩy chén nâng cốc, thực sự khoái hoạt. Chỉ có Trần Lạc bị thương, đành trừng đôi mắt tròn, mắt thèm rượu ngon, mồm ngoác rộng cắn thịt nướng cho hả giận.
"Tư thế oai hùng của Nguyên soái, nếu cho những lão ngoan cố trong kinh được nhìn, hẳn cũng chỉ có thể á khẩu không nên lời." Trong lúc say sưa thỏa thích, Thiên Ly khẽ híp mắt cười nói.
Điền Sính ngửa đầu uống rượu, một hơi cạn sạch, gật đầu đồng ý: "Nguyên soái mưu lược võ công đều xuất chúng, sau này báo quân công xong, chắc bọn họ cũng không dám miệng lưỡi gì nữa."
Nhắc tới hai chữ "quân công", không khí trong trướng thoáng hơi trầm xuống. Lạc Tự Tỉnh đang hứng chí liền làm bộ như không để ý, cười lớn nói: "Chẳng phải Trần Lạc chủ chiến cũng xuất sắc không kém sao? Ta nghĩ cũng đủ để bệ hạ phong Hầu cho ngươi."
Thiên Ly có chút bất ngờ, tiếp lời: "Bệ hạ cực kỳ sủng ái hai vị ngoại tôn, phong Hầu còn cần lý do làm gì? Trần Phi khi sinh ra đã được phong Công chúa."
Trần Lạc tức giận trả lời: "Muốn ngăn lời nhàn rỗi thì dĩ nhiên cần có lý do."
“Vậy để ngươi dưới trướng Nguyên soái thế này cũng tốt, dù sao cũng là cậu cháu."
"Phải. Có điều nếu phong Hầu thật thì không thể lại ở lại Hồng Uy quân nữa."
"Hồng Uy quân không thiếu người như ngươi."
"Sao Nguyên soái nói vậy, hôm nay dù gì ta cũng là tướng tiên phong, lẽ nào lại đối đãi với ta như thế?"
"Sự thật mà thôi."
Ba vị hoàng tộc thoải mái cười đùa, chẳng mảy may để ý tới tin tức vừa lộ ra trong lời nói. Những người còn lại trong trướng im lặng mà nghe, sắc mặt không đồng đều.
Điền Sính vẫn tươi cười, tuy không nói nhiều nhưng hiển nhiên là không hề bị ảnh hưởng. Cao Hữu tướng quân cũng có vẻ không để ý tới chuyện công trạng, chỉ nghiêng đầu nghĩ gì đó. Còn biểu hiện của Tần Tả tướng quân thì không có gì thay đổi, thỉnh thoảng cũng cười một cái, vài vị tướng dưới quyền hắn thì sắc mặt lại dần dần xấu đi.
Bên kia ngầm âm ỷ, bên này lại vui vẻ như cũ.
Thiên Ly làm động tác khoa trương, hướng về phía Lạc Tự Tỉnh kính rượu, mỉm cười nói: "Bị một trận như vậy, nghịch tặc chắc cũng không dám mở cửa thành ứng chiến lần nữa. Nguyên soái có tính toán gì không?"
"Dĩ nhiên là chỉ có thể công thành." Lạc Tự Tỉnh ôm vò rượu, hơi ngà ngà nhìn xung quanh, "Các vị tướng quân, cách chặt đứt đường vận lương của nghịch tặc cũng không dùng được lâu, địch ở ngoài thành sẽ tiếp viện. Châu phủ thành đã bị vây kín, bọn chúng chỉ có thể dùng đường thủy vào thành. Đến lúc đó, Điền Tướng quân ở cánh trái phải đuổi theo bọn chúng, xâm nhập vào thành. Cao Hữu tướng quân dẫn đại quân cánh phải đóng ở phía đông, nếu thấy điều gì khác thường liền công thành. Nếu hai vị có thể phá thành, đó là một công lớn."
"Nguyên soái cao kiến."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Hai cánh trải phái đều được nhắc tới, lại lần lữa chưa nói đến trung quân. Người có ngu đần đến mấy cũng đã hiểu, Nguyên soái với Duệ Vương và Điền tiểu Hầu gia có giao tình sâu nặng, tự nhiên là muốn cùng hưởng công trạng. Còn những người khác chỉ có thể mơ tưởng lập công dựng nghiệp từ chiến sự lần này.
Không khí yên lặng trở lại, Lạc Tự Tỉnh lung lay lảo đảo đứng lên, nhấc vò rượu uống một hơi dài, sau đó lau miệng cười nói: "Về trung quân, sau đó sẽ tấn công mạnh vào cổng thành."
Trần Lạc liếc liếc vài tên thuộc hạ mặt mày sa sầm dưới trướng Tần Tả tướng quân, nói: "Nguyên soái vẫn tự mình dẫn quân?"
"Đó là chuyện tất nhiên." Lạc Tự Tỉnh đáp lại không do dự, lườm về hướng Tần Tả tướng quân, "Sao vậy, Tả tướng quân có gì muốn nói?"
Tần Tả tướng quân rời mắt đi chỗ khác, thường thường trả lời: "Không dám."
"Vậy sao? Hừm, bổn soái hình như... có chút quá chén, tiệc rượu liền dừng ở đây đi."
"Vậy Nguyên soái nên sớm đi nghỉ. Tại hạ xin cáo từ."
Các vị tướng quân lần lượt từ biệt, Lạc Tự Tỉnh mông lung trong men say, híp mắt, tiếp tục ôm vò rượu mà nốc.
Trần Lạc ở lại đến cuối mới đứng dậy, tiến tới đỡ hắn, thấp giọng nói: "Nội điện, tuy không thể cứ để Tả tướng quân kiêu ngạo mãi, nhưng hai mươi vạn trung quân đều là của hắn, chỉ sợ..."
Lạc Tự Tỉnh đặt vò rượu xuống, đẩy hắn ra ngồi xuống khoanh chân: "Vừa rồi sao ngươi không khuyên ta? Bây giờ nói cũng không ích gì."
"Tình hình lúc đó cũng chỉ có thể nói câu kia. Ngươi ngàn vạn lần phải để tâm."
Lạc Tự Tỉnh cười ha hả, quơ quơ đầu, tựa như đang miễn cưỡng tự hỏi với chính mình: "Hai mươi vạn, năm vạn... Hồng Uy quân có lợi hại đến mấy cũng không chống cự nổi với hắn."
Trần Lạc tái mặt: "Ngũ công tử!"
"Ngày mai ta sẽ lại triệu kiến hắn. Ngươi hiện nay đuổi theo trấn an hắn vài câu cũng còn kịp."
"Ta đi trấn an hắn? Thế còn không phải lửa cháy đổ thêm dầu? Ta là người được ngươi thiên vị, là cái đinh trong mắt hắn!"
"Vậy cứ để thế thôi. Chắc hắn cũng không dám động thủ ngay tối nay." Lạc Tự Tỉnh thờ ơ khoát tay, bắt đầu tự rót rượu uống.
Trần Lạc nhìn hắn một lúc lâu, thở dài: "Sao Lục công tử lại không ở đây..."
"Tiểu Lục ở đây cũng vô dụng. Ngươi ở trong này lo nghĩ, không bằng cứ dưỡng thương cho tốt."
Thật sự là hết cách khuyên bảo, Trần Lạc đành thở dài lui đi.
Thế là, trong trướng chỉ còn lại Lạc Tự Tỉnh đang dựa vào án uống rượu, cùng Thiên Tốn ngồi trong góc nhấm rượu ngon.
"Hồ ly, ngươi cũng thấy không ổn sao?"
"Không. Tần Tả tướng quân quả thực không đến nỗi trong một đêm liền trở mặt."
"Đúng vậy. Nếu ta rộng rãi mà để hắn lập công thì mới kỳ quái. Chèn ép như vậy mới là tác phong của loại công tử trẻ tuổi bốc đồng."
Thiên Tốn nở nụ cười. Người không thực sự hiểu biết Lạc Ngũ công tử sẽ cảm thấy hắn cậy tài khinh người, lòng dạ trẻ con, còn chưa biết hòa hảo. Cho nên Thiên Ly, Điền Sính cùng Trần lạc đều cảm thấy biểu hiện của hắn là theo lẽ thường. Còn bản thân Tần Tả tướng quân, biết giữa Tích Vương và hai người bọn họ có quan hệ không tốt, cũng sẽ không cho rằng phản ứng kiểu này là lạ. Đương nhiên, hắn chưa chắc đã nhịn được.
Lạc Tự Tỉnh thích ý duỗi người, trên mặt nào còn có vẻ say: "Ta chỉ dựa vào tư cách của một tên hoàng thất được sủng ái mà hoàn toàn không cho hắn cơ hội lập công, hắn còn dám làm thế nào? Cho dù có Tích Vương ở đây, hẳn hắn cũng không dám quang minh chính đại đối địch với ta."
Thiên Tốn gật đầu, khẽ cười nói: "Đúng vậy, dù sao ngươi cũng không sợ bị người lấy cớ nói."
"Lấy cớ? Ta không tin, nếu đổi thành hắn làm Nguyên soái, ta sao có thể được khá ngày nào." Nghiêng người, Lạc Tự Tỉnh lười biếng lắc lắc vò rượu, "Có điều, hắn không dám tự mình đối địch với ta, hẳn là đã rất nóng nảy, sẽ sai bọn kia gây phiền cho ta." Đám nghịch tặc ám sát Hoàng đế cùng Thiên Tốn lúc trước có quan hệ sâu xa với Hoàng hậu và Tích Vương, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên chờ chết. Tích Vương cùng Hoàng hậu đương nhiên cũng sẽ không chống mắt nhìn quân cờ liên quan đến lợi ích của mình bị hủy mất.
"Chậc chậc, người này đúng là nhìn thế nào cũng không vừa mắt được."
"Nếu ngươi mà thèm để ý đến những kẻ muốn mệnh ngươi thì mới là lạ, phải không?"
"Hồ ly, ngươi cho rằng trận này như thế nào thì tính là đại thắng? Là đánh cho bọn chúng mảnh giáp không còn? Hay là hủy quân cờ của kẻ nào đó?"
"Đúng. Nếu có thể tiêu diệt nghịch tặc, lấy lại Hàn Châu, nhất định là công lớn."
Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, ném vò rượu không về phía con hồ ly hai mắt đang lóe ánh bạc, trúng lưng hắn. "Khỏi vờ vĩnh. Đó chẳng qua là mong muốn của bệ hạ."
Thiên Tốn hơi nhìn xuống, thuận theo lời hắn, chậm rãi nói: "Quả thật, đó tuy là công lớn, đối với ngươi ta thì chỉ là thắng lợi nhỏ. Mà đại thắng, dĩ nhiên là quân ta không tổn hại, còn hắn thắng mà lại thua."
"Muốn đại thắng, còn phải xem cơ hội."
"Không sao, đoán thiên ý, tận sức người mà thôi."
"Sức người... sao..."
Hai người nhìn nhau, sao đó cùng nhếch miệng mỉm cười mà rời mắt đi.
Thời khắc này, bọn họ đã nhất trí về quyết định. Không cần nói ra lời vẫn có thể ăn ý, bọn họ đã rất quen với việc đó, thậm chí chưa từng phát hiện ra những lúc như thế ẩn chứa bao nhiêu thân mật cùng ám muội.
Trong đại trướng yên tĩnh, Thiên Tốn lơ đãng nhìn về phía Lạc Tự Tỉnh, bỗng nhiên nhận ra, con người đang dang rộng hai tay hai chân nằm trên mặt đất một cách không chút tao nhã này, bất kể là lúc động hay lúc tĩnh, bất kể là làm bộ hay làm thật, đều lôi kéo ánh mắt cùng tâm tư của hắn, thậm chí là cả cảm xúc.
Phải, y rất thú vị. Ngay cả những hành vi, lời nói hay cảm xúc vô cùng tầm thường cũng trở nên thú vị.
Vì sao người này có thể vui sống được như vậy? Vì sao người này có thể càng lúc càng vui sống? Thiên Tốn dần dần bần thần, giật mình tựa như đạt được một câu trả lời, sắp nghĩ ra thì lại vuột mất. Mà sâu trong cảm xúc của bản thân hắn, một điều gì đó bắt đầu nổi lên, càng ngày càng kịch liệt, tựa như muốn lập tức tuôn trào ra ngoài.
"Báo cáo! Nguyên soái! Phản tặc đột kích!" Tiếng quân báo vang vọng, phá tan sự yên tĩnh.
"Gan lắm!" Lạc Tự Tỉnh bật dậy, đeo cung lấy tên, biến mất trong giây lát.
Thiên Tốn lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, nhè nhẹ bật cười.
Quân viễn chinh giằng co với phản tặc hơn một tháng, Nguyên soái Hồng Uy Tướng quân chồng chất chiến công. Trong ngoài châu phủ thành, nghịch tặc dùng bao nhiêu kiểu đột kích đều thất bại, cuối cùng cũng không trụ nổi. Thế là, đến khi cánh trái của Điền tiểu Hầu gia đột kích, trận công thành cuối cùng cũng bắt đầu.
Hai cánh trái phải đều hừng hực khí thế, Tần Tả tướng quân dẫn trung quân không thể nhịn được nữa, tự mình xin được tham chiến. Trước mắt nhiều người, Nguyên soái chỉ có thể đồng ý. Thế nhưng, chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, ngay khi sắp thắng, Tần Tả tướng quân lại bị một mũi tên của địch bắn thủng đầu, bỏ mình trên sa trường. Trung quân đau xót, chiến ý ngút trời, theo Nguyên soái tiêu diệt toàn bộ những kẻ địch bỏ chạy.
Trong chiến sự lần này, hai quân tả hữu của quân viễn chinh tổn thất nhẹ, trung quân thiệt hại nặng nề, nghịch tặc chết hơn mười vạn, tù binh gần mười vạn. Nghe báo một trận oanh liệt mà thảm thiết như thế, Hoàng đế tỏ ý thương tiếc, truy phong Tần Tả tướng quân tước Hầu, an ủi gia quyến của người đã chết, lấy làm gương khen thưởng.