Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 92: Quang Minh Đạo




Tới gần sáng, trăng sao đã thưa, không có âm thanh nào vang lên, không gian rất yên tĩnh, giống như những mãnh thú săn mồi về đêm đã mệt mỏi rồi.

Sàn sạt, sàn sạt. . . Từng tiếng lá xào xạc truyền đến.

Cơ Trường Không mở mắt, tinh quang loé lên tức thì rồi biến mất.

Hắn hít một hơi, khí tức toàn thân đều biến mất. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không thể nào phát hiện trên nhánh cây có một người ngồi đấy.

Âm thanh xào xạc càng ngày càng gần, sau một lúc thì xuất hiện một thân ảnh lén lút ở ngay cây đại thụ mà Cơ Trường Không đang ngồi.

"Là y, nửa đêm không nghỉ ngơi còn chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn ra tay với ta?" Cơ Trường Không nhíu mày, trong lòng quyết định nếu Lý Thành này thật sự muốn làm vậy thì hắn cũng sẽ không lưu tình nữa.

Đến lúc đó thì cùng lắm là đưa cho Thuỷ gia mấy vạn linh thạch rồi rời đi là được. Với tu vi của hắn, căn bản không cần Thuỷ gia chiếu cố nữa. Thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, sở dĩ hắn vẫn còn ở lại chỗ này chính là vì hắn nghĩ đến việc 'có ơn tất báo'.

"Cô cô, cô cô, cô cô cô..."

Cách Cơ Trường Không không xa là một ngọn núi nhỏ, nơi đó bỗng truyền đến tiếng kêu kỳ quái, hai ngắn một dài, sau đó là tiếng kêu liên tiếp không ngừng.

Xoát!

Vừa nghe thấy âm thanh này, Lý Thành lập tức vui mừng, nhìn xung quanh một lúc rồi nhắm một hướng mà lao đi, xa xa đó là sườn.

"Sao giờ mới đến." Khi y đến sườn núi thì một thân ảnh thấp lùn liền xuất hiện từ phía sau núi, phàn nàn với y.

"Mẹ kiếp, đều do tên phế vật kia. Nếu không phải vì tìm hắn thì lão tử đã đến sớm rồi." Lý Thành mắng.

"Phế vật gì?" Người đối diện kinh ngạc hỏi.

"Được rồi, không có gì, chỉ là một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi. Một chút tu vi cũng không có mà lại dám đi vào rừng ban đêm, có lẽ bây giờ đã hoá thành bộ xương khô rồi cũng nên. Không cần nhắc đến hắn nữa." Lý Thành lắc đầu, khinh thường nói.

"Không ảnh hưởng đến kế hoạch là được rồi. Chuẩn bị sao rồi?" Ngươi lùn kia nghe đến 'không có tu vi' thì không thèm để ý nữa.

"Yên tâm đi, đêm mai hành động. Đến lúc đó sẽ nghĩ cách hạ dược bọn họ. Tuy ta không dám cam đoan sẽ hạ gục được toàn bộ nhưng một nửa cũng không thành vấn đề." Lý Thành chắc chắn mười phần nói.

"Vậy là tốt. Sau khi chuyện này thành công, gia chủ chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi?" Người lùn thoả mãn gật đầu.

"Đa tạ Chu đại ca. Cái khác ta không biết nhưng chỉ cần tặng ta hai nữ nhân kia là được rồi. Một nữa nhân xấu xí mà cũng không tự biết thân biết phận, còn ra vẻ thanh cao với lão tử, nhìn xem lúc đó lão tử sẽ chỉnh đốn ngươi như thế nào." Lý Thành cười âm hiểm, lộ ra vẻ dâm tà.

Hai người thương lượng chi tiết một lúc rồi mới chia tay. Đợi đến lúc Lý Thành đi rồi, cái tên lùn họ Chu gì đó mới khinh thường nói: "Không biết trời cao đất rộng, đợi thành công mỹ mãn rồi cũng chính là lúc ngươi bỏ mạng. Còn muốn nữ nhân sao? Đại đương gia chúng ta không chỉ muốn món hàng hoá kia không thôi..."

Sau đó tên lùn cũng đi ra, bốn phía lại trở về trạng thái yên tĩnh như cũ. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Nhưng chẳng ai ngờ được trên đỉnh đầu bọn họ có một người đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ. Mà cái người này chính là cái tên phế vật mà Lý Thành đã nhắc đến.

"Thì ra là như vậy, còn tưởng chuẩn bị ra tay với ta chứ, nhưng Thuỷ gia lại đang gặp nguy rồi." Đợi cho hai người đó đi thật lâu, Cơ Trường Không mới ung dung thở dài. Hắn cứ nghĩ Lý Thành vì muốn đối phó với mình nhưng lại không ngờ trong lúc vô tình lại phát hiện ra âm mưu như vậy.

Đây là cái loại 'ngoài là trộm trong là nội ứng' rồi. Lý Thành cùng với Quang Minh Đạo kia liên thủ, một bên cần hàng hoá, một bên cần nữ nhân, song phương ăn nhịp với nhau.

Chỉ tiếc Lý Thành kia không biết Quang Minh Đạo này dã tâm bừng bừng, sẽ không bao giờ hoàn toàn hợp tác với y.

Mà thôi, giúp bọn họ đuổi những người này đi rồi chia tay bọn họ luôn cho tiện. Cơ Trường Không hạ quyết tâm.

...

Hôm sau, sáng sớm Cơ Trường Không vừa ngáp vừa đi tới nơi trú quân nhưng những người nhìn bộ dạng này của hắn lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ quái dị. Giống như Cơ Trường Không làm chuyện gì đáng bị người oán trách hay thiếu tiền bọn họ mà không trả vậy.

Không chỉ như vậy, những người này còn hữu ý vô ý vây Cơ Trường Không vào giữa, bày ra cái bộ dạng muốn ra tay.

Chuyện gì vậy? Sao lại có cái bộ dạng này đây? Cơ Trường Không nhíu mày.

"Đứng lại, ngươi, chính là ngươi đó. Bà nó, ngươi nhớ kỹ cho lão tử, tránh xa đại tiểu thư một chút, nếu không thì..." Rốt cuộc có một đại hán cường tráng chỉ vào Cơ Trường Không nói lời uy hiếp.

Y là đội phó đội săn bắt. Cơ Trường Không đã từn gặp y mấy lần.

"Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, đại tiểu thư không phải người mà phế vật như ngươi có thể với tới, thức thời nên cút nhanh đi..."

"Đúng vậy, mẹ nó, ngươi là cái thá gì, đại tiểu thư sao lại thích ngươi được..."

"Con bà nó, cút nhanh đi, nếu không lão tử sẽ cắt cái chân thứ ba của ngươi..."

...

Quần chúng càng ngày càng xúc động, hơn một phần ba đội săn bắn vây lại đây, từng người đều nhìn Cơ Trường Không với ánh mắt rực lửa.

Chuyện gì vậy cà? Cơ Trường Không thật không hiểu nổi.

Mặc cho nhiều người vây quanh hắn chửi mắng liên hồi nhưng cả buổi sau hắn mới hiểu rõ tình huống.

Thì ra tối hôm qua sau khi hắn một mình đi vào rừng thì Thuỷ Tâm Nguyệt đã cho người đi tìm hắn, nhưng mọi người đều không muốn đi cho nên nàng ta đã tức giận.

Thật ra nếu chỉ như vậy cũng sẽ không có gì, mà điểm mấu chốt chính là sau đó Lý Thành đã nói cho mọi người biết một bí mật, cũng là lý do mà đại tiểu thư tức giận, đó là nàng ưa thích Cơ Trường Không. Đúng là thật sự chọc tổ ong rồi!

Thuỷ Tâm Nguyệt đối nhân xử thế rất tốt, lại xinh đẹp ôn nhu, thận phận cao quý cho nên mọi người chỉ có thể thầm thương trộm nhớ, không dám mở miệng nói ra. Nhưng không ai ngờ Cơ Trường Không cứ thế vượt mặt bọn họ, chỉ là mộ tên phế vật, hơn nữa lại từ người từ tận đâu tới nhưng lại được đại tiểu thư yêu thích. Bọn họ thấy thật khó chịu trong lòng, giống như hít phải rắm của hắn.

Ta... Cơ Trường Không im lặng, đến cùng là chuyện gì đây?

Những người này cũng dũng cảm thật, còn cái tên Lý Thành kia cũng quá nhiều chuyện đi.

"Các ngươi đang làm gì đó? Còn không mau tranh thủ làm việc đi?" Ngay khi Cơ Trường Không chuẩn bị mở miệng giải thích thì một tiếng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến từ bên ngoài đám người này.

"A, là đại tiểu thư, không có gì không có gì, chỉ là tiểu tử này đã trở về, chúng ta đến hỏi han một chút..."

"Không sai không sai, chính là quan tâm..."

"Đúng rồi, Cơ huynh đệ đi một đêm không về, chúng ta cũng rất lo lắng..."

...

Các thợ săn thấy Thuỷ Tâm Nguyệt đến thì lập tức thay đổi thái độ, ai cũng thân thiết tràn đầy tình thương người, hận không thể kết bái cùng Cơ Trường Không.

Chỉ là sau lưng bọn họ không ngừng lén lút trợn mắt nhìn hắn, uy hiếp hắn. Nếu hắn dám nói ra sự thật thì... Thậm chí còn có mấy 'hộ hoa sứ giả' còn giơ tay múa chân với hắn. (KìNgộ: Xin hãy đến bachngocsach.com để ủng hộ tại hạ.)

"Đa tạ các vị huynh đệ đã quan tâm, ta không sao. Ngày hôm qua cũng không có đi xa, ngủ trên một nhánh cây, không ngờ lại ngủ say như chết nên không chú ý trước sau, thật có lỗi rồi." Cơ Trường Không với vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra từ trong đám người, nhìn và mọi người cười nói.

"Làm ta lo muốn chết, ta còn tưởng ngươi bị Yêu thú ăn mất rồi. Lần sau hãy chú ý một chút, đừng để mọi người lo lắng, nơi đây vào ban đêm rất nguy hiểm." Thuỷ Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn nói.

"Được rồi, lần sau sẽ chú ý." Cơ Trường Không gật gật đầu.

Nhìn thấy nữ thần trong lòng quan tâm Cơ Trường Không như vậy, ai cũng quăng một đôi mắt đỏ ngầu cho hắn, nhìn chằm chằm vào hắn. Dù cách xa họ nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi chua phảng phất.

"Tất cả giải tán đi, đi hỗ trợ mọi người, lập tức lên đường." Với tư cách chủ sự, Thuỷ Tâm Nguyệt cũng rất bận rộn, chuyện cần nàng quan tâm rất nhiều. Nhìn thấy nơi đây không có chuyện gì, Cơ Trường Không cũng bình an trở về nên liền ra lệnh cho mọi người tiếp tục công việc.

Cơ Trường Không trở lại xe ngựa, vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện giữa Lý Thành và Quang Minh Đạo, không biết có nên nói cho Thuỷ Tâm Nguyệt một tiếng không.

Được rồi, vẫn nên nói một tiếng thì tốt hơn, có tin hay không thì tuỳ nàng ta. Cơ Trường Không cười khổ.

Dù sao hắn cũng là người ngoài, lại có bộ dạng như một phế nhân, còn Lý Thành là một người luôn kề bên Thuỷ gia, chỉ với dăm ba câu của mình mà muốn nàng ta tin tưởng thì đúng là không có khả năng. Ngay cả nếu như hắn là nàng ta, hắn cũng khó lòng mà tin được.

Khả năng làm việc của độ săn bắt đúng là không tồi, mặt trời mọc không bao lâu thì đã tiếp tục lên đường, nhân cơ hội này Cơ Trường Không cũng chuẩn bị tìm Thuỷ Tâm Nguyệt nói về chuyện này.

Chỉ có điều hắn vừa đi ra khỏi xe ngựa thì gặp ngay người mình không vừa mắt, Thuỷ Kiều Kiều.

"Ngươi không ở trên xe ngựa ủ ấm mà lại ra ngoài làm chi? Cẩn thận kẻo lão ưng trên trời gắp ngươi đi." Thuỷ Kiều Kiều vẫn không quên châm chọc hắn.

"Tỷ tỷ ngươi có ở đây không? Ta tìm nàng có chút việc." Cơ Trường Không cũng không thèm để ý, liền hỏi nàng.

"Ơ, ngươi đúng là mơ tưởng rồi, bỏ cái ý nghĩa ấy đi. Tỷ tỷ của ta không thể nào thích ngươi đâu!" Thuỷ Kiều Kiều khinh thường nói.

"Ta tìm nàng có việc, rất trọng yếu!" Cơ Trường Không không có lòng kiên nhẫn với nàng thật.

"Hừ, không phải cáo trạng sao, chả lẽ ta sợ ngươi." Ánh mắt Thuỷ Kiều Kiều lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng.

Phù!

"Ta thật sự tìm nàng có chuyện quan trọng." Cơ Trường Không khống chế lửa giận, thành thật nói.

"Chuyện gì? Nói với ta cũng giống như nói với tỷ ấy. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội tiếp cận tỷ ấy, con cóc phải có tính tự giác của con cóc. Đừng nghĩ tỷ tỷ của ta tốt với ngươi một chút thì ngươi liền cho rằng nàng ấy thích ngươi. Ngươi với tỷ tỷ giống như mặt đất với bầu trời." Thuỷ Kiều Kiều đắc ý nói, tự cho rằng bản thân đã biết tỏng lòng hắn.

"Ta nói lại lần nữa, ta thật sự có chuyện rất quan trọng, đừng làm trễ nãi, ngươi không thừa nhận nổi hậu quả đâu!" Kiên nhẫn của hắn đã bay sạch theo gió.

"Còn muốn gạt ta nữa sao? Nói cho ngươi biết, đừng mơ, có chuyện gì thì nói với ta, ta sẽ nói cho tỷ tỷ biết." Thuỷ Kiều Kiều càng tin phán đoán của mình.

"Tốt, vậy ngươi nghe cho kỹ, Lý Thành cấu kết với Quang Minh Đạo, sẽ hành động vào đêm nay. Nói tỷ tỷ ngươi cẩn thận một chút." Cơ Trường Không nói xong liền quay người bước đi. Hắn thật sự không muốn cùng tiểu cô nương này nói chuyện nữa, để nàng ta tự quyết định sống chết.

"Ha ha ha ha, đúng là chuyện quá buồn cười, ngươi biện lý do cũng phải biện một cái lý do tốt vào chứ. Đúng là, cười chết ta..." Thuỷ Kiều Kiều vốn là sững sờ khi nghe lời hắn nói, nhưng sau đó lại 'phốc' một cái rồi ôm bụng cười.

"Tin hay không tuỳ ngươi." Cơ Trường Không trả lời tuỳ tiện, bước vào xe ngựa.

"Nhị tiểu thư, có chuyện gì mà vui vậy?" Cũng ngay vào lúc này, Lý Thành từ phía sau đi tới.

"À, Lý Thành sao, để ta nói cho ngươi biết, vừa rồi con cóc kia nói ngươi cấu kết với Quang Minh Đạo chuẩn bị tập kích chúng ta vào đêm nay. Đúng là quá buồn cười mà." Thuỷ Kiều Kiều cười ra nước mắt.

"Ờ, đúng... đúng vậy, đúng là buồn, buồn vười thật." Lý Thành nghe xong câu đầu liền cứng cả người, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

"Hắn nghĩ ta không biết sao, không phải muốn lấy cái lý do này tiếp cận tỷ tỷ ta sao? Đúng là một cái lý do tồi." Thuỷ Kiều Kiều ngạo nghễ phán.

"Nhị tiểu thư đúng là có hoả nhãn kim tinh, tiểu tử kia gặp phải người, đúng là hết sống." Nghe xong câu phán của nàng ta, Thuỷ Tâm Nguyệt thức thời mở miệng chêm vào, khoé mắt lộ ra sát ý, càng ngày càng cường thịnh.

"Chẳng những ban đêm đi vào rừng không chết, còn biết được bí mật của ta. Tiểu tử này, nhất định phải chết." Lý Thành lén liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa của Cơ Trường Không, âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.