Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 67: Xích sắt cắt ngang sông




Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, sống chết chỉ trong nháy mắt!

Rầm rầm, rầm rầm. . .

Trong khi phần lớn tu giả gần như tuyệt vọng, tưởng tượng đến hình ảnh máu thịt bay tán loạn sẽ đến thì trong ko trung bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng khoá sắt va chạm vào nhau.

Đùng!

Một âm thanh nhỏ vang lên. Mặt mũi Thiên Bằng vẫn còn đang tràn đầy vẻ tàn nhẫn và khoái ý thì bị một cái dây xích sắt đánh bay đi. Cả người chìm xuống dưới Thiên Trì, làm nước văng tung toé cả lên, mà cái xích sắt kia thì loé lên rồi lại lần nữa trở về không trung.

Xích sắt vắt ngang trời, cứu người nọ và đánh bay Thiên Bằng chỉ trong nháy mắt, vô cùng nhanh, làm cho nhiều người cũng ko kịp phản ứng.

"Là ai?" Ý cười trên mặt Yêu công tử đọng lại.

"Lăn ra đây! Cút ra đây chiến với ta một trận." Thiên Bằng chật vật lao ra từ trong nước, nhìn về bốn phía mà gào thét.

"Đối phó ngươi, cũng ko cần nhiều." Một giọng nói vang lên trong đám người, chợt trái chợt phải, ko thể xác định được nơi phát ra tiếng nói. Nhưng khi tiếng nói vẫn đang vang vọng thì cái xích sắt kia lại một lần nữa chui ra, hung hăng đánh vào lưng Thiên Bằng.

Phanh!

Thiên Bằng lại bay đi như một bóng ma một lần nữa, rất thê thảm.

Mà đến lúc này, phần lớn tu giả mới kịp phản ứng từ trong biến cố. Từng tiếng hoan hô vang lên như sám, hưng phấn ko biết vì sao.

''Thiết Tỏa Hoành Giang, là ngươi!" Bỗng nhiên Yêu công tử đứng dậy từ chỗ ngồi, vẻ mặt khiếp sợ.

"Lại là y." Cơ Trường Không cũng rất là kinh ngạc!

"Đại thúc! Ai vậy? Rõ ràng người này có thể trốn kỹ hơn cả đại thúc." Tiểu nha đầu kéo ống tay áo của hắn, kinh ngạc nói. Cho dù tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất thì nàng cũng đã có chút hứng thú với người được gọi là Thiết Tỏa Hoành Giang này, thế nên nàng đã quên bản thân mình cũng như y.

Cái gì mà 'còn có thể trốn kỹ hơn cả đại thúc', Cơ Trường Không dở khóc dở cười nhưng vì tiểu nha đầu nên cũng giới thiệu sơ qua về Thiết Tỏa Hoành Giang: "Y là một trong mười đại nhân kiệt của Vô Tận Sơn Mạch, rất mạnh, chưa chắc đã yếu hơn Sở Bình Nguyên."

Phía đông Vô Tận Sơn Mạch có thập đại nhân kiệt, Sở Bình Nguyên xếp ở vị trí đầu, thứ hai là Nhị công tử Liễu gia, còn Thiết Tỏa Hoành Giang xếp ở vị trí thứ ba. So với nhóm người Liễu Chiến thì y mạnh hơn rất nhiều.

Và phải biết rằng, bốn người Liễu Chiến chỉ xếp chót mà thôi, ko thể so sánh được.

Thiết Tỏa Hoành Giang, cắt ngang* sông này không phải bình thường, vì đó là thiên hà trong truyền thuyết!
*Hoành: cắt ngang; Giang là sông. Nên ý nói là y là người mạnh, khó vượt qua.-KìNgộ

Cổ có thiên hà lật tung, tàn sát cả thiên hạ, nước thiên hà quét sạch bốn phương. Lúc ấy Thánh Nhân ko ra tay nên ko người có thể chống lại, sinh linh thiên hạ đồ thán, xác chết rãi đầy kéo dài vạn dặm.

Sau đó Tôn tổ đã ra tay, đúc thành chín chín tám mươi mốt cái Thiết Toả Hoành Giang, rồi lấy Thiết Tỏa Hoành Giang này để chặn Thiên Hà, là người có công lớn.

Danh tiếng Thiết Tỏa Hoành Giang cũng lan rộng từ đó. Nhưng mà nhất mạch của nó qua mỗi đời cũng chỉ có một người xuất thế, trừ khi truyền nhân hiện tại chết đi nếu không thì nhất mạch này cũng không xuất hiện thêm người mới. Từ trước đến nay bọn họ luôn thần bí, ai cũng ko biết được Tông môn của họ ở đâu trên cái mặt đất này.

Từ xưa đến nay, hơn trăm Thánh nhân ra đời, nhưng lưu lại truyền thừa rất ít bởi vì nhiều Thánh nhân ko để truyền thừa, một trong những nguyên nhân đó là vì họ 'độc nhất vô nhị đường*'. Mà Thiết Tỏa Hoành Giang, đương nhiên ko cần suy nghĩ cũng biết được y là đệ tử Thánh nhân.
*Độc nhất vô nhị đường: ý nói đến việc chỉ có 1 truyền nhân.

Ba năm trước, Thiết Tỏa Hoành Giang xuất thế, nhưng y lại rất ít lần xuất hiện trước mắt mọi người. Y luôn chọn Vô Tận Sơn Mạch là nơi sống để săn giết Yêu tộc, tiện cho việc tu hành. Bình thường y luôn mặc kệ sự đời, những người tổ chức và cả những người tham gia tiệc trà lần này đều nghĩ chắc y sẽ ko đến.

Nếu ko thì với địa vị và tu vi của y, chắc chắc y sẽ có một vị trí trên đảo nhỏ. Nhưng mà nhìn tính cách của y thì có vẻ như y không thích náo nhiệt và thích làm việc náo động.

Còn về việc Yêu công tử gì đó có thể nhận ra y, đó là bởi vì với tư cách là người* kiệt xuất trong thế hiện trẻ của Yêu tộc Vô Tận Sơn Mạch nên đã giao thủ với Thiết Tỏa Hoành Giang nhiều lần. Nếu ko như vậy thì y cũng ko kinh ngạc như thế.
*KìNgộ: Yêu tộc nào mà đã hoá hình thì ta sẽ gọi họ là 'người'.

Chỉ trong 1 thời gian ngắn, Thiên Bằng đã bị đánh bay đi bảy lần. Vô số tu giả ở phía dưới đều mừng rỡ khôn xiết.

"A, ta muốn giết ngươi..." Thiên Bằng hét lớn, toàn thân bắt đầu hội tụ hào quang, rồi sau đó một đôi cánh chim màu vàng rộng đến bốn năm trượng xuất hiện trước mặt mọi người.

"Chỉ là một kẻ mang lông đội sừng, muốn chết." Thiết Tỏa Hoành Giang ẩn núp trong bóng tối lạnh lùng cười cười.

Bốn năm cái xích sắt giống như có sinh mạng, xuyên qua hư không vô thanh vô tức, rồi sau đó hàn quang thoáng hiện. Con chim lớn màu vàng không lồ căn bản ko kịp phản kháng liền bị trói thành một cục. Xích sắt kia như ẩn chứa lực lượng kỳ dị, một khi bị quấn thì mặc cho ngươi có thần thông cái thế gì đều không thể thoát được, chỉ có thể giãy dụa ko ngừng.

"Đã đủ rồi!"

Rốt cuộc thì Yêu công tử nhìn ko được nữ, y thét lớn một tiếng, cả người nhảy lên một cái đã đi xa mấy trăm mét trên mặt nước, bay thẳng đến chỗ Thiên Bằng.

Nhưng ngay khi sắp đến gần Thiên Bằng thì lập tức có một chữ cực kỳ lớn ngăn cản trước mặt y. Cái chữ kia giống như tường đồng vách sắt, ko thể vượt qua.

"Người dám." Yêu công tử gầm lên, nhìn thấy xích sắt càng ngày càng siết chặt làm cho Thiên Bằng kêu thảm thiết liên tục, y ko thể nào ko vội được.

Nên biết rằng, nghiêm chỉnh mà nói thì hôm nay năm người này cũng ko phải thủ hạ của y bởi vì y cũng chỉ là Yêu tộc có huyết mạch Vương Giả mà thôi. Nhưng vì huyết mạch của y có hy vọng tiến giai đến Hoàng huyết nên mọi người mới cho y chỉ huy.

Nếu Thiên Bằng chết trận, chính bản thân y cũng chỉ sợ sẽ ko chịu được đại giới!

Két, rặc rặc...

Thiên Bằng cố gắng xòe đôi cánh khổng lồ đến mấy trượng đang càng ngày càng bị siết lại, huyết nhục lẫn lộn thành một đoàn, lông vũ vàng tán loạn, toàn thân vang lên tiếng cót két rất thê thảm.

Khóa sắt liên tục quấn chặt y, chỉ trong chớp mắt đã trói y thành một trái cầu, thê thảm vô cùng.

Oanh!

Lại thêm một xích sắt thò ra từ không trung, nhẹ nhàng điểm lên trái cầu một cái.

Bành!

Trái cầu bọc Thiên Bằng ầm ầm nện xuống ao, phát ra tiếng nổ mạnh, rồi sau đó là một cơn sóng động trời xuất hiện.

"Tốt." Bây giờ, Cơ Trường Không ko nhịn được mà hô một tiếng.

Một kích này ẩn chứa lực lượng huyền ảo và cả cách sử dụng, Cơ Trường Không tự nhận ko làm được như vậy. Không hổ là đệ tử Thánh đạo, chém giết với Yêu tộc nhiều năm như vậy nên quả thực đã có phương thức khống chế lực lượng đến trình độ tuyệt diệu không tệ chút nào.

Tu giả coi trọng năng lực phá chính diện. Đối với vũ trụ trời đất mà nói, tu giả chỉ là một điểm nhưng tu giả có thể đánh vỡ điểm này.

Lực lượng của vũ trụ trời đất thì ko ai sánh được, dù là Thánh nhân cũng ko bì được, kém quá xa, nhưng Thánh nhân có thể siêu thoát trời đất, ngao du Thái hư. Đây chính là việc lấy bản thân để dựa vào nó và đánh vỡ 1 điểm của vũ trụ, và việc này hiện đang được tái hiện trước mắt.

Cái này gọi một hòn đá đánh vỡ bầu trời trên mặt nước, phá vỡ ko phải trời mà là nước nhưng bây giờ Thiết Tỏa Hoành Giang rõ ràng có thể tạm thời dồn nén chấn động của nước, thật là kinh người!

"Xuất hiện đi, chiến một trận với bổn toạ." Nghiền nát cái chữ ngăn cản, sắc mặt Yêu công tử cực kỳ chăm chú nhìn vào một chỗ trong không trung.

"Tốt!"

Một chữ đơn giãn vô cùng, đại biểu cho dũng khí, ko sợ khiêu chiến, chỉ có ta vô địch, có khí phách không biết sợ gì, làm người ta phải khâm phục.

Theo tiếng nói truyền đến, phần lớn tu giả ở góc Đông Nam nhao nhao tránh ra một con đường, cuối cùng để lộ ra một người đang mặc quần áo vải bố. Y là một thiếu niên bình thường. Nếu như không lưu ý ánh mắt của y, không khách khí mà nói thì giả như thả y vào trong đám người thì tuyệt đối đối y sẽ không làm cho ai chú ý đến.

Một đầu tóc xám, thân cao bảy thước, vị đệ tử Thánh nhân này mang người đối diện cảm giác già dặn.

"Thiết Tỏa Hoành Giang - Thiết Hoành Giang, không ngờ ngươi đã đến." Ánh mắt Yêu công tử tập trung lên vào Thiết Hoành Giang, sát ý ngập trời, hận ko thể đem Thiết Hoành Giang băm vằm xé xác.

Thiết Hoành Giang không phải tên của y nhưng lại là tên của y. Các truyền nhân tu thành Thiết Tỏa Hoành Giang chỉ có một cái tên giống nhau, chính là Thiết Hoành Giang, từ trước đến nay ko có ngoại lệ, đời đời truyền cho nhau.

"Ngươi giết mấy nghìn Yêu tộc của ta. Hôm nay bổn công tử chiến một trận của ngươi, ko tính đến sống chết, ngươi có dám tiếp không." Yêu công tử bỗng nhiên hét to.

Quần áo toàn thân y cứ liên tiếp phát nổ vụn, lộ ra áo giáp màu đen, đồng thời tóc trên đầu bay tứ tung, quạt xếp trong tay cũng hoá thành 49 chiếc lông vũ lơ lửng phía sau y, hiện ra năm màu sắc.

Yêu công tử bây giờ đã ko còn tao nhã như trước, hoàn toàn là một hung thú thô bạo, điên cuồng.

"Thật là tệ, ko đáng nhắc tới." Thiếu niên áo vải quát lạnh.

Mặt thiếu niên ko có biểu tình gì, thần sắc lãnh khốc. Thiếu niên một cước bước ra, đại địa giống như rút gắn lại, rồi đánh một quyền vào Yêu công tử. Hung hãn mà đơn giản!

Đông!

Tay phải Yêu công tử vung ra đối chiến. Từ một bàn tay người biến thành một móng vuốt màu vàng, rõ ràng ko phân trên dưới với Thiết Hoành Giang. Lực lượng va chạm kia quét ngang bốn phía, tu giả xung quanh vị một vòng tròn sóng xung kích quét bay ngược ra sau mấy chục thước.

"Tốt, tốt! Thiên Môn cửu trọng Đại viên mãn. Ta đã xem thường ngươi rồi, nhưng mà với thân thể Nhân tộc suy nhược, chỉ có vậy mà bị đẩy lùi, xấu hổ. Cho dù ngươi có đột phá tần chín đi nữa thì cũng chết." Yêu công tử cười dữ tợn, khí tức toàn thân bỗng nhiên tăng vọt, chỉ trong chớp mắt đã phát tan cảnh giới tầng tám, trở thành cường giả tầng chính viên mãn.

Tu giả cùng cảnh giới! Trong nhất thời, tu giả Nhân tộc bốn phía vốn đang căm tức vì bị chửi nhưng bỗng nhiên nín lặng.

Long tranh hổ đấu, màn trình diễn sắp bắt đầu. Tuyệt đỉnh thiên tài hai tộc nhân-yêu sắp chiến với nhau!