Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 59: Đấu giá trước thời hạn




Một là Cơ Trường Không, cũng chính là người may mắn nhất có được bốn phôi thai Thiên binh, chuẩn bị công khai đấu giá trước tiệc trà một ngày.

Thứ hai chính là có một vị đại nhân vật nào đó đã hàng lâm Đông Vương thành, đồng thời một thiên kiêu chi tử Đông Vương thành cũng theo đến, chuẩn bị tham gia tiệc trà. Nhưng mà so sánh với nhau thì hội đấu giá phôi thai Thiên binh của Cơ Trường Không lại thu hút ánh mắt của mọi người hơn.

Tụ Tiên các, trong gian phòng Cơ Trường Không, nhóm người Liễu Chiến tề tụ!

"Ta nói huynh đệ, ko phải chứ, vì cái gì mà vội vã như vậy?" Vương Đấu vừa uống trà, vừa vội hỏi.

"Ko có cách nào khác, ta cần linh thạch. Hơn nữa, ta mang chúng trong người có hại ko lợi, cũng bất tiện cho việc chạy trốn." Cơ Trường Không cười khổ nói.

Trên thực tế, hắn cũng muốn nhanh chóng làm xong chuyện này nhưng lại ko biết làm thế nào.

Hắn ko cho rằng, sau tiệc trà mình có thể ngây ngốc tiếp tục ở Yêu Huyết thành. Đây gọi là phòng ngừa chu đáo. Bây giờ nhanh chóng bán đồ vật đi, linh thạch tới tay thì mọi chuyện đều sẽ tốt.

"Được rồi, ko biết tiểu tử ngươi đến cùng có tâm địa gian xảo gì, tới lúc đó rồi nói tiếp, trước tiên cứ xử lý như vậy. Bây giờ Yêu Huyết thành náo nhiệt như thế này, cường giả đông vô số, nói không chừng còn có thể bán với giá cao đấy chứ?" Liễu Chiến cười đáp.

"Ngừng, đại thúc đừng sợ a, có ta ở đây bảo vệ ngươi, sẽ ko có chuyện đâu." Hoàng Tiểu Vũ ở một bên nói.

"Tiểu nha đầu, ngươi ăn hồ lô đường đi. Ngươi ko gây chuyện thì ta liền A Di Đà Phật rồi." Cơ Trường Không bất đắc dĩ nhìn nàng. Hiện tại nha đầu này căn bản ko tập trung, nàng đang chiến đấu hăng say với cây hồ lô đường trên tay.

"Được rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ tới cổ động. Hơn nữa, chúng ta giúp ngươi tác động đến những người khác, nhất là những công tử có tiền gì gì đó. Yên tâm đi, với năng lực của huynh đệ chúng ta, ít chuyện nhỏ này chỉ cần một câu." Tống Thiên cười to nói.

"Chính là như vậy, ai ko đến chúng ta liền đánh đến tận cửa." Hồ Địa ồm ồm nói.

. . .

Thời gian hai ngày trôi qua tức thì. Hôm nay, đại đường tầng một Tụ Tiên các tiếng người huyên náo, chưa bao giờ náo nhiệt như thế này.

Thật ra vốn dĩ Cơ Trường Không có ý muốn đến nơi khác để đấu giá nhưng Liễu Tinh Hằng cố ý tìm hắn nói nếu như đấu giá ở chỗ này thì có thể giúp Tụ Tiên các 'khai hỏa danh khí'. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể chọn địa điểm đấu giá ở đây.

Nhưng mà như vậy thì tuyệt đại đa số người đến không thể tiến vào. Dù sao đại đường Tụ Tiên các chỉ dung nạp được tối đa ngàn người mà người đến tham gia đấu giá đều có thân phận lớn. Vì vậy, toàn bộ nơi đấu giá này chỉ còn có 800 chỗ ngồi mà thôi.

Vì nằm gần Vô Tận Sơn Mạch nên Phòng đấu giá ở Yêu Huyết thành có rất nhiều. Nên nơi đây bảo vật rất phong phú, nhu cầu bảo vật cao kéo theo nhiều bảo vật cũng xuất hiện.

Mà những buổi đấu giá gần như đều nằm trong tay tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành. Cơ Trường Không cũng ko muốn chỉ vì một buổi đấu giá mà xảy ra chuyện gì với bọn họ.

"Phí vào trong là một trăm miếng linh thạch, tới trước có trước, chỗ ngồi có hạn." Một người hầu bàn ngồi trước cửa Tụ Tiên các đang thét thật lớn. Bây giờ Tụ Tiên ko còn giống tửu lâu mà ngược lại, giống cái rạp hát hơn.

Không thể không nói, Liễu Tinh Hằng chính là người buôn bán tài giỏi. Đầu tiên là mời hai đội khoảng hai mươi thị nữ xinh đẹp đứng ở trước cửa ra vào Tụ Tiên các chào đón mọi người, rồi lại bố trí người giữ vững cửa ra vào, muốn đi vào phải đưa phí là một trăm miếng linh thạch.

Mà trong hành lang cũng bố trí mấy trăm cái bàn lớn, mỗi một cái đều có đầy nước trà linh quả...

Theo cách nói của Liễu Tinh Hằng, gần đến giờ kết thúc thì những thứ trên bàn này cũng phải trả tiền, ko có miễn phí đâu. Tuy phương pháp này có chút gian xảo nhưng ko hề nghi ngờ, với thân phận của y thì những người khác chỉ có thể nhắm mắt trả tiền.

Mà chuyện càng làm cho người ta ko nói được lời nào chính là Liễu Tinh Hằng rõ ràng còn làm một chuyện vô sỉ hơn, đó là chỉ cần trả mười miếng linh thạch là có thể đứng ở khoảng cách gần xem phôi thai Thiên binh một lần.

Đối với chuyện này, Cơ Trường Không từ chối cho ý kiến!

Dù sao thì ở Yêu Huyết thành, cho dù phôi thai Thiên binh đang nằm trước mắt mọi người cũng ko ai dám từ miệng Liễu gia mà cướp lấy, vì vậy, thích như thế nào sẽ được đáp ứng như thế đấy.

Nhưng mà làm hắn ko nghĩ tới chính là, chỉ một điểm nho nhỏ như vậy nhưng rõ ràng giúp Liễu Tinh Hằng kiếm lợi lớn. Đối với phần lớn tán tu, phôi thai Thiên binh quả thực là đồ vật trong truyền thuyết, mười miếng linh thạch cũng ko nhiều lắm, lại có thể dùng nó để được tận mắt nhìn một lần thì cũng coi như đáng giá.

Tán tu ở Yêu Huyết thành có biết bao nhiêu người, có thể mấy ngàn vạn đấy! Coi như chỉ một phần mười, thậm chí chỉ một phần trăm trong số đó nguyện ý được tận mắt nhìn thấy một lần thôi cũng giúp y kiếm đầy bồn đầy bát.

Ba người con của Liễu gia đều tài giỏi, lão đại có thiên tư hơn người, tu vi kinh người, chính là thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong của Yêu Huyết thành; mà lão nhị thuỷ chung chưa được gặp mặt lại là 'trong một vạn mới tìm một người', là một Đạo văn sư, thành tựu không thể hạn lượng.

Còn về phần lão yêu Liễu Tinh Hằng, tuy rằng thiên phú tu hành tệ nhưng lại am hiểu kinh doanh, có thể bảo vệ sản nghiệp gia tộc không mất, thậm chí phát triển không ngừng.

Một đời trẻ tuổi Liễu gia có được ba người này, có thể nói là một đời quật khởi!

Có lẽ Tụ Tiên các chưa bao giờ náo nhiệu như vậy. Trong hành lang có hơn tám trăm gia tộc lớn nhỏ, trên lầu thì có vô số thực khách, ko còn chỗ ngồi, càng làm cho người ta ko nói được lời nào chính là mọi đường đi đều bị chặn đứng chặt chẽ bởi từng lớp người, vô cùng tấp nập!

Đến gần trưa, buổi đấu giá vạn chúng đều quan tâm rốt cuộc đã bắt đầu!

"Đấu giá bắt đầu, bốn kiện phôi thai Thiên binh. Kiện thứ nhất, bảo tháp được rèn luyện từ 'hỏa trung kim', giá bắt đầu là một nghìn vạn linh thạch." Một đấu giá sư gì nua ở trên đài cao hừ nhẹ.

''Ồ, tiểu tử ngươi đúng là vẫn còn đáng tin cậy, đấu giá sư này ko tệ." Trong một gian ở cao tầng, Cơ Trường Không cười nói.

"Đó là đương nhiên. Y là đấu gia sư của một gia tộc bài danh trước ba, một chuyện nhỏ nhoi này ko phải là dễ như trở bàn tay sao, so với tình cảnh lớn này cũng ko biết y đã gặp qua bao nhiêu lần!" Liễu Tinh Hằng ở một bên dương dương đắc ý nói.

Hai người nói như vậy cũng không phải là không có đạo lý. Thật sự đấu giá sư này rất là khôn khéo, sự khống chế đối với buổi đấu giá này vượt quá tưởng tượng.

Y đem một trong bốn kiện phôi thai Thiên binh trân quý nhất là bảo tháp được rèn luyện từ 'hoả trong kim' làm vật đấu giá đầu tiên, đây là biện pháp tốt nhất. Ít nhất thì được Cơ Trường Không và Liễu Tinh Hằng nhìn đến chính là đạt được lợi ích lớn.

Phải biết rằng, rất nhiều gia tộc đến nơi này, nhưng kỳ thật đều là tiểu gia tộc mà thôi.

Thành trì bốn phía Vô Tận Sơn Mạch cũng coi như có một ít, đại gia tộc chính thức cũng có ko ít, có thể tới đầy thì ko có một gia tộc nào mà ko có sức ảnh hưởng ít nhiều.

Tài nguyên trong tay bọn họ có hạn, linh thạch có hạn. Nếu như ko mang đồ tốt nhất ra trước tiên thì có thể những gia tộc này vì tranh đoạt rồi cuối cùng sợ đầu sợ đuôi, không dám buông tay buông chân tranh giành bảo tháp.

Mà bảo tháp mang ra đầu tiên thì sẽ làm cho họ buông tay buông chân đấu giá, lại thêm linh thạch trong tay vẫn còn nguyên, ko nghi ngờ đây chính là kế tốt nhất, thu hoạch tất nhiên sẽ vượt cả tưởng tượng.

"1100 vạn linh thạch, ta ra 1100 vạn linh thạch. . ."

"1150 vạn..."

"Ngã vương gia ra 1180 vạn..."

...

Ko khí náo nhiệt hẳn lên, đa số gia tộc đều đua nhau ra giá, từng người tranh giành nhau.

Với bọn họ, Thiên binh đủ để trở thành nội tình gia tộc, cùng với việc tế luyện phôi thai thành Thiên binh chân chính, tay cầm Thiên binh, gia tộc sẽ đi lên một nấc thang mới.

Bình thường sẽ ko có cơ hội như vậy. Dù là Thiên nhân đại năng cuối cùng đến hết đời cũng chưa hẳn có thể tìm được bảo vật thích hợp chế tạo ra Thiên binh cho chính mình.

"Ta thấy 'hoả trong kim' này ít nhất cũng ba nghìn linh thạch trở lên, có khi nhiều hơn rất nhiều." Liễu Chiến nhìn tràng cảnh tranh giành nhau phía dưới, vui vẻ ra mặt, vì huynh đệ của mình mà cao hứng.

"Có lẽ hơn." Liễu Tinh Hằng ở một bên nói.

"Chẳng phải chỉ là ba nghìn vạn linh thạch, thật sự là keo kiệt." Tiểu nha đầu ở một bên dội một gáo nước lạnh.

"Được được, tiểu nha đầu ngươi ko coi linh thạch là bảo bối, ta đây là người nghèo đó." Cơ Trường Không bất đắc dĩ nói.

"Đại thúc keo kiệt." Hoàng Tiểu Vũ hơi chu miệng, vẻ mặt bất mãn. Đối với tiểu nha đầu, mấy nghìn linh thạch đúng là ko đáng để trong lòng, quyển trục lúc trước đoán chừng phải trên mười ức (một ức là trăm triệu), hơn nữa còn là loại có tiền mà ko mua được. Nhưng mà nhờ sự 'giáo dục' chăm chỉ của Cơ Trường Không nên nàng cũng ko tiếp tục gây phiền nữa.

Chỉ trong chốc lát, 'hoả trong kim' đã từ 1000 vạn nhảy lên đến một 1900 vạn, với lại nó vẫn còn đang có xu thế tăng nữa. Xem ra đột phát 3000 vạn sẽ nhẹ nhàng thôi, 4000 vạn, thậm chí 5000 vạn cũng chưa hẳn là ko thể.

"Chiến Hồn điện, 2000 vạn!"

Nhưng ngay khi Cơ Trường Không đang kích động vì đợt thu hoạch này thì một tiếng nói trêu tức nhưng lạnh như băng đột nhiên truyền tới từ một cái góc nhỏ phía dưới. Trong nhất thời, toàn bộ phòng đấu giá huynh náo cả lên!

Cơ Trường Không nhướng mày, phiền toái đã đến rồi!