Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 109: Không kiêng nể ai




"Cơ huynh đệ, vẫn là ngươi thôi. Ngươi xem, nhân số của bên ta nhiều hơn bên ngươi." Quang Minh Đạo Tặc lại cố nuốt cục tức, nói.

Cơ Trường Không nhún nhín vai, rất tin tưởng vào quyết định của mình: "Không sao, biểu quyết đi, rất công bằng."

"Tốt, vậy thì biểu quyết đi." Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc thầm hận.

"Ta đồng ý để Cơ huynh đi..."

"Đồng ý."

"Đồng ý."

"Không có vấn đề gì, hắn đi là hợp nhất."

"Ngoài hắn ra, không ai còn có tư cách này, ta nghĩ không có ai hợp hơn."

Năm giọng nói vừa nói lên, họ có chút hả hê thì phải. Ai cũng nhìn Cơ Trường Không với ánh mắt như nhìn người chết. Đặc biệt là lão tổ Chu gia và lão tổ Lý gia, hai người này rất đắc ý. Hai người bọn họ bị Cơ Trường Không đánh không nương tay trước mặt mọi người, vì thế bọn họ rất hận hắn.

"Ngươi xem đi, mệnh người khó đổi, Cơ huynh hãy đi đi." Gương mặt mang vết sẹo của Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc hiện lên chút nhẹ nhàng.

"Đợi một chút, vẫn chưa quyết định được ai đi mà Đại thủ lĩnh đã vội vã như vậy rồi, chẳng lẽ có ẩn tình gì bên trong?" Cơ Trường Không kinh ngạc hỏi.

'Mẹ kiếp, ngươi còn muốn nói cái gì nữa đây? Bên phía các ngươi chỉ có bốn Lão Ma Đầu ủng hộ ngươi, ta mở to mắt xem ngươi còn có thủ đoạn gì để lật bàn nữa đây?' Quang Minh Đạo Tặc và mấy người Thuỷ Tâm Ngân thầm hận trong lòng, hận không thể xông lên ngay lập tức chém chết hắn.

"Cơ huynh không nhìn thấy rõ sao? Tổng là chín người mà đã có năm người đồng ý, chẳng lẽ Cơ huynh không thấy rõ?" Ánh mắt Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc loé lên, y cũng thấy rất kinh ngạc trước vẻ trấn định của Cơ Trường Không.

"Như vậy cũng không thể, nói không chừng sẽ có biến, vạn nhất có người thay đổi cũng nên." Cơ Trường Không trịnh trọng, giống như điều hắn nói có thể xảy ra vậy.

"Cũng tốt, đã như vậy thì Cơ huynh cứ tỏ thái độ đi." Đại thủ lĩnh âm lãnh nói.

Y lạnh lùng nhìn Cơ Trường Không, muốn xem hắn rốt cuộc dựa vào đâu mà lại nói như vậy, tiếc là không có thu hoạch được gì. 'Chẳng lẽ hắn muốn kéo thời gian?' Đại thủ lĩnh bổng nhíu mày, thầm nói: 'Phô trương thanh thế, kéo dài thời gian, bổn tọa chống mắt lên xem ngươi có thể kéo dài đến lúc nào.'

Nhưng rồi vừa rồi bản thân y lại bị một tiểu bối hù doạ thì y lại có cảm giác nghèn nghẹn.

"Không đi..."

"Ba huynh đệ chúng ta đều nghĩ là hắn không cần đi..."

Bốn Lão Ma Đầu hơi cân nhắc một chút rồi quyết định phản đối. Dù sao thì bọn họ có phản đối cũng không thay đổi được sự thật phải đi, còn bây giờ nếu không phản đối thì chọc tiểu tử này nổi điên rồi chắc sẽ mất mạng.

"Năm so với bốn, Cơ huynh không phản đối kết quả này chứ?" Đại thủ lĩnh cười lạnh.

"Thật tiếc quá, cũng không thể nói như vậy được." Cơ Trường Không bày ra bộ dáng vô cùng tiếc hận.

"Thế nào, Cơ huynh nói rồi lại không giữ lời? Chúng ta có nhiều người như vậy, tất cả đều đã nghe rất rõ ràng." Đại thủ lĩnh nghe Cơ Trường Không nói xong liền lập tức thay đổi giọng nói, đâu đó có chút uy hiếp.

"Đúng đấy, ngươi muốn đổi ý? Chỉ sợ sẽ không dễ thế đâu." Lão tổ Chu gia hùng hổ nói.

Ngay một khắc sau đó, thân hình của hắn chuyển động, một đạo đao ảnh hiên lên, sau đó là một tiếng bụp thật lớp và cảnh thịt nát bay đầy trời.

"Chúng ta lại biểu quyết lần nữa đi." Dưới mà mưa máu thịt, một thiếu niên mở miệng nói tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cái hình hảnh tàn nhẫn mà bình thản đó thật là người khác hít thở không thông.

"Ngươi, ngươi muốn gì?" Người phản ứng đầu tiên chính là Đại thủ lĩnh.

"Không gì cả. Ngươi không thấy lão tổ Chu gia quá đáng ghét, để lão tham dự thì, ân, nói thế nào đây, chính là thấy rất khó chịu. Nếu như thấy khó chịu thì cứ giết đi, rồi giờ sẽ có thể vui vẻ biểu quyết lần nữa." Mặt mũi hắn hiện vẻ vô tội cất bước tránh thịt nát, rất cả diệu.

Khiếp sợ, chấn động!

Không niêng nể ai cả, đúng là một tên điên. Rõ ràng hắn lại dám ra tay giết người dưới tình huống này, dùng vẻn vẹn chỉ một quyền giết chết lão tổ Chu gia thành bãi thịt nát, không chỉ như thế mà hắn còn nói cái lý do ra làm cho người ta không biết nói gì. Đúng là ác ma.

"Ngươi dám, thật to gan." Lão tổ Lý gia đứng một bên bị máu tươi thịt tươi văng lên mặt nhưng không hề né tránh, lão thì thào không thôi, mặt mũi ngốc trệ.

Ngay lúc vừa rồi, Cơ Trường Không dùng tốc độ cực nhanh đánh ra một quyền kia, lão thậm chí còn không kịp phản ứng. Nghĩ lại, nếu mục tiêu lúc đó là lão thì kết quả sẽ như thế nào đây?

Đúng là quá điên cuồng, không thể lý giải theo lẽ thường!

Kết quả không hài lòng thì trực tiếp ra tay giết người. Bây giờ nhân số song phương đã bằng nhau rồi.

Thế nhưng chẳng lẽ hắn không biết tình hình hiện tại sao? Tuỳ ý ra tay sẽ dẫn tới đại chiến, dựa vào đâu mà hắn lại hành động như vậy?

Tất cả mọi người đều lạnh lòng. Cho tới bây giờ bọn họ mới phát hiện bản thân đã xem thường cái người thiên tài này. Nếu đổi là một người bình thường thì dưới tình huống này chỉ sợ đã nhanh chóng mở miệng van xin ngoan ngoãn tuân lệnh rồi, nhưng hắn lại ra tay giết người.

Nếu mọi người cảnh giác, Cơ Trường Không muốn một chiêu đắc thủ thì tuyệt đối không thể nào.

Trong đội hình sáu vị cường giả Đạp Hư đang đứng ở đây, lão tổ Chu gia và Lý gia đứng đầu, nếu hắn nhắm những người khác thì nào có dễ dàng như vậy.

Mấu chốt chính là không ai nghĩ hắn sẽ ra tay giết người, cho dù là cái vị Đại thủ lĩnh lật tay tạo mây, trở tay tạo gió cũng không ngờ tới. Đây là điều ngoài dự đoán của mọi người, quả thật là thủ bút của thần!

"Cơ huynh muốn đổi ý rồi." Thật lâu sau Đại thủ lĩnh mới mở miệng nói, giọng nói trầm trọng mà kiên định, giống như đã quyết định việc gì đó rồi.

Khí tức quanh Cơ Trường Không cũng bắt đầu lắng đọng, không hề bận tâm cái khác, giống như đang thu lại hết thảy chiến ý và lực lượng nhưng mà mọi người đều biết đây là cảnh yên bình trước giống bão mà thôi, một khi ra tay chắc chắn long trời lở đất.

Trong sân rộng cổ xưa, hai phe đã bắt đầu giằng co!

Thủy Tâm Ngân và Quang Minh Đạo Tặc một lòng muốn để Cơ Trường Không ra tay phá giải tám tấm bia đá kia, mà Cơ Trường Không thì càn quấy, không chú ý xung quanh, cố sống cố chết không đồng ý nên trong nhất thời, song phương đều không có biện pháp nào.

Vừa rồi Cơ Trường Không lớn lối bá đại như vậy xem như đã vạch mặt nhau rồi, nhưng xét cho cùng thì Chu gia cũng không quan hệ mật thiết với bọn họ, nên cũng không tính hắn và bọn họ đã trở mặt. Chỉ là từ chuyện vừa rồi, bọn họ đã hiểu muốn Cơ Trường Không ngoan ngoãn tuân lệnh thì sợ còn khó hơn lên trời!

Tinh Thần Đại Liệt Cốc quỷ dị, Quang Minh Vương cung quỷ dị, những tấm bia đá quỷ dị, ... những thứ nơi đây đều quỷ dị kì lạ hết sức. Đặc biệt là Cơ Trường Không biết mục tiêu của Quang Minh Đạo Tặc rất có thể là Tinh đồ trên người mình cho nên hắn rất cảnh giác.

Sắc mặt Thuỷ Kiều Kiều dần dần âm lãnh, ba vị thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc cũng dần toả ra sát ý không thèm che dấu.

Bọn họ tin chắc với biểu hiện như vậy của họ, chỉ cần Cơ Trường Không không ngốc sẽ lập tức thoả hiệp.

Thiên tài trẻ tuổi thì thế nào? Thiên Môn có thể chiến Đạp Hư thì như thế nào? Trước thực lực tuyệt đối, tất cả hư vinh đều vô dụng, tiềm lực chỉ là tiềm lực, dang thể hoá thành sức mạnh ngay lập tức. Hắn, không đáng nhắc tới!

Đúng vậy, bọn họ tự tin như vậy, tới chừ vẫn luôn vậy!

Tiếc là bọn họ không phải Cơ Trường Không!

Có người khúm núm, nguyện đánh mất tôn nghiêm để giữ được mạng sống, tham sống sợ chết...

Có người, chỉ vì muốn khí phách mà nguyện lấy đao kiếm gia thân, dám kêu ngạo chín tầng trời, vĩnh viễn không khuất phục...

Cơ Trường Không chính là người như vậy, cực khổ cũng là một loại của cải. Hắn có thể tiêu diệt một người, cũng có thể giúp một người thoát thai hoán cốt. Sau biết bao chuyện, tâm hắn đã không gợn sóng sợ hãi.

Một tia khí tức mạnh kinh khủng tràn ra, đây là khí tức do cường giả tầng chín Đạp Hư phóng thích, một chút thôi cũng bày ra được lực lượng đáng sợ của họ.

Toàn thân Cơ Trường Không căng thẳng, hắn cảm nhận được cổ khí tức này, Đạp Hư tầng chính, mà không chỉ một người mà có đến hai người. Không những vậy, ngoại trừ hai người này ra còn có hai tu giả Đạp Hư tầng năm.

Đội hình như vậy mang đến cho hắn áp lực rất lớn. Hắn có liều mạng thì cũng chỉ có thể giết được mấy tu giả Đạp Hư tầng bốn tầng năm, còn tầng chính thì hoàn toàn các xa hắn, muốn sống thì chỉ còn cách chạy trốn.

Ẩn giấu thực lực sao? Thủy gia, Quang Minh Đạo Tặc quả nhiên là một cái bẫy. Cơ Trường Không cười lạnh từ đáy lòng.

Cường giả Đạp Hư tầng chính, toàn bộ Tinh Thần Tử Địa cũng không có một người, ít nhất bên ngoài sẽ không có. Ở đây thiếu thốn tài nguyên, muốn đột phá đến gian đoan cuối của Đạp Hư là chuyện quả thực rất khó khắn. Tu giả bình thường nếu đã đạt chân đến Đạp Hư đều rời khỏi Tinh Thần Tử Địa để tìm kiếm cơ hội đột phá.

Vậy mà bây giờ lại có đến hai Đạp Hư tầng chín cực mạnh cùng xuất hiện ở cùng một nơi, cùng một lúc. Một người hoá ra một Quang Minh Đạo Tặc bị người phỉ nhổ, một người lại hoá thành một gia chủ Thuỷ gia nho nhỏ mặc người chèn ép. Rốt cuộc bọn họ vì cái gì?

Sự xuất hiện của mình tuyệt đối là ngoài ý muốn của bọn họ. Bọn họ tạm thời nảy sinh lòng tham nên đã tính kế với hắn sau đó đem hắn đưa vào tròng. Vậy vốn dĩ bọn họ muốn cái gì?

Nói thật thì ngẫn lại những gì lúc trước, Cơ Trường Không có chút xấu hỏi.

Mọi chuyện lúc trước quá dễ dàng, trước tiên là mình bị người cưỡng ép nên buộc phải đi vào rừng rậm rồi sau đó lại tình cờ biết tin Quang Minh Đạo sẽ tập kích. Kế tiếp là cứ nhẹ nhàng có được tin tức của Dược Vương, và bị tin tức này mê hoặc nên cũng không chú ý mấy chuyện về sau.

Đường đường là Quang Minh Đạo Tặc, đã huy động rất nhiều nhân lực nhưng sao lại không phá được một cái trận pháp bảo vệ thành, còn nữa, hắn chỉ cần ra tay một cái thì mọi chuyện liền êm đẹp. Quan trọng nhất là dựa vào cái gì mà Thủy gia và Quang Minh Đạo Tặc lại tin tưởng hắn như vậy?

Tất cả đều bị dàn xếp, nhưng lại có đầy sơ hở. Tuy rằng lúc ấy hắn cũng biết mình bị lừa, bọn họ có thủ đoạn, nhưng lại không có hành động gì. Từ chút điểm này cũng có thể thấy được hắn không có kinh nghiệm dày dặn!

May mắn, tất cả vẫn còn chưa muộn!