Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 107: Cung điện Quang Minh Vương




Cung điện này mênh mông rộng lớn, kéo dài trăm vạn dặm. Thật khó có thể tưởng tượng được ở trong một hạp cốc, nơi ánh mặt trời không chiếu tới, vậy mà lại có một cung điện khổng lồ thế này.

Nó rất nguy nga tráng lệ, nó toả ra một loại khí tức rất uy nghiêm, đâu đó còn ẩn dấu hơi thở cổ xưa nhưng nếu người khác không để ý thì sẽ không phát hiện được. Bên ngoài cung điện được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, cuồn cuộn không ngừng, còn bên trong thì vô cùng yên tĩnh. Dù đã có hơn mười người có mặt ở nơi đây nhưng cũng không thể làm cho không gian nơi này ồn ào lên chút nào.

Quang Minh Vương cung!

Toà cung điện này thật xứng với cái tên của nó. Tuy rằng cái biển hiệu đã mục nát nhiều nhưng bốn chữ được khắc trên đó vẫn mang theo một khí thế nào đó khó tả được.

Tập trung nhìn kỹ hơn thì dường như bốn chữ ấy hoá thành một cao nhân mặc áo bào trắng, tay cầm quyền trượng. Mỗi tiếng nói hay cử động của người này đều tạo nên Đại đạo, bước đi thì ánh sáng quang minh chiếu rọi nhân gian mà trợn mắt thì ánh sáng đẩy lùi không gian đen tối.

Đạp, đạp, đạp. . . 

Cơ Trường Không buộc phải bước lùi ba bước. Hắn bị uy áp cuồn cuồn từ bốn chữ ấy chấn nhiếp, không thể chịu đựng thêm.

Quang Minh Vương quả không hổ là một vị vương. Chiến Hồn điện thật sự tính toán quá giỏi, đúng là quá may mắn. Cơ Trường Không thở nhẹ ra.

Một vị Vương Giả, đặc biệt là truyền thừa của một vị Vương Giả có giá trị đến chừng nào, không cần nói thì người khác cũng biết. Nếu nơi đây đúng là truyền thừa thì ít nhất nó có thể tạo ra một vị Đại năng cảnh giới Thiên Nhân.

Không những vậy, cái thế giới mộng ảo hoàn hảo bên ngoài kia cũng có giá trị không đong đếm được. Một khi dùng bí pháp thích hợp tế luyện nó thì đó chính là một cái thế giới nho nhỏ dùng để thí luyện. Khi đó nó sẽ là 'nội tình' của một tông môn!

Cung điện Quang Minh Vương vẫn chưa bị người bên ngoài biết đến bởi vì Quang Minh đã che giấu nó. Ai cũng không biết rõ trong đó có những gì, họ chỉ cảm nhận thấy một cỗ khí tức không rõ nhưng lại rất gần gũi đập vào mặt, làm cho người ta nhìn không được mà tin tưởng theo nó.

Rặc rặc, rặc rặc. . .

Ngay khi Cơ Trường Không đang dò xét bốn phía thì hư không sau lưng bỗng nứt ra, sau đó bốn thân ảnh lăn từ trong ra.

"Ồ, các ngươi cũng tới được?" Cơ Trường Không kinh ngạc nhìn bốn người mới đến.

Vốn dĩ năm lão ma mà giờ chỉ còn có bốn, Trảm Tẫn Sát Tuyệt đã chết. Mấy người còn lại này tuy trốn ra được nhưng cũng chưa chắc đã ổn. Ai cũng bị trọng thương, máu me đầy mình, khí tức tán loạn, rất là thê thảm.

"Hừ." Nghe Cơ Trường Không nói vậy thì bốn lão quái vật giận tím mặt.

Huyết Thủ Ma Đồ gầm lên: "Ý của người là chúng ta nên chết ở trong đó sao?" 

Y bị người khác bán đứng, sau đó lại bị thương nặng trong thế giới mộng ảo, bây giờ lại nghe Cơ Trường Không nói như vậy nên đã không nhịn được.

"Đúng." Cơ Trường Không mỉm cười, ung dung đáp lại làm cho mấy lão ma đầu tức muốn nổ phổi.

"Ngươi..." Không chỉ Huyết Thủ Ma Đồ, mà ba Lão Ma Đầu khác cũng nổi sát khí.

"Sao? Muốn động thủ à? Vậy đến đây đi!" Cơ Trường Không không thèm để ý đến mấy lão, dùng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững đáp lại ánh mắt muốn ăn thịt người của mấy lão.

"Ngươi nghĩ sẽ thắng chắc được bọn ta ư? Bọn ta sẽ không làm gì được ngươi?" Lão Ma Đầu gào lên, cả người đỏ lên, hiển nhien là sắp bộc phát cảnh giới cao nhất. Bây giờ chẳng qua đang kìm chế thôi.

"Mấy lão quái vật các ngươi à? Ta dùng một tay dọn dẹp cũng được. Chỉ là một đám phế vật mà thôi, còn bày ra cái tư thế này để hù doạ người khác. Chẳng lẽ lúc trước ăn phải thiệt thòi còn chưa đủ?" Cơ Trường Không thương tiếc lắc đầu.

"Ngươi... Ta giết ngươi." Rốt cuộc Lão Ma Đầu cũng phát điên.

Biển máu toàn thân lão bắt đầu khởi động, sát ý cuồng bạo cũng đã thật hơn và tụ lại thành một thanh Tam Xoa Kích muốn lao thẳng đến Cơ Trường Không.

"Ngươi chắc chắn?" Cơ Trường Không vẫn vui vẻ như trước nhưng ánh mắt lại lăng lệ ác liệt. Hắn hờ hững nhìn lão, không có bất kì động tác gì nhưng sát ý trên người Huyết Thủ Ma Đồ lại giảm bớt dần đi, trong chớp mắt ngay cả thanh Tam Xoa Kích cũng vỡ tan.

Lão sợ, nghĩ đến cuộc tỷ thí lúc trước nên lão đã sợ!

"Ta đã nói rồi, ngươi không được!" Cơ Trường Không lắc đầu, không để cho hắn chút uy nghi.

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha. . ."

Bỗng Huyết Thủ Ma Đồ cười to, cười nghiêng ngả, cười chảy nước mắt.

"Ngươi cười cái gì?" Cơ Trường Không hơi nheo mắt hỏi.

"Đương nhiên là cười ngươi. Ngươi chính là một tên ngu xuẩn." Bỗng nhiên Huyết Thủ Ma Đồ thay đổi thái độ, lão liếm môi rồi nói.

"Ngươi muốn chết?" Chỉ một cái chớp mắt Cơ Trường Không đã biến mất, và lúc xuất hiện là ngay bên cạnh chỗ của Huyết Thủ Ma Đồ và cái cổ của lão bị hắn nắm trong tay.

Hắn hơi dùng sức, cả người Huyết Thủ Ma Đồ bị nhấc lên không trung, gương mặt vốn đỏ như máu nay lại càng đỏ hơn. Tuy chật vật như vậy nhưng lão vẫn cười.

Tu vi khôi phục toàn bộ, thậm chí còn bước một chân lên cảnh giới tầng năm Thiên Môn nên rõ ràng lão không thể chống cự được hắn, quyền sinh sát đều nằm trong tay hắn.

Bành!

Một tiếng nổ vang lên, Huyết Thủ Ma Đồ bị hắn ném bay ra ngoài. Cơ Trường Không giống như Bá Vương xuống thế gian, từng bước nối tiếo từng quyền đánh lên ngực lão làm cho lão đau muốn nứt cả mắt.

"Cười rất đã đúng không?" Cơ Trường Không giáng một đám lên mặt hắn và nói. Chỉ chốc lát sau, gương mặt lão gần như biến dạng không thể nhìn ra.

"Tiếp tục cười đi." Cơ Trường Không lại bước tới, giống như một Ma Vương, mang theo nụ cười toả nắng nhưng sau đó là từng quyền được tung ra, đau đến tận xương tuỷ.

"Dừng tay, dừng tay. . . " Huyết Thủ Ma Đồ tức giận rống lên, lão không ngờ lại xảy ra cái tình huống này. Nếu theo cái lẽ thường tình thì Cơ Trường Không hẳn phải thỉnh giáo vì sao lão cười nhưng tại sao lại bạo lực như vậy. Vì sao? Suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác với lão qua đi!

"Ngươi nói ta dừng thì ta dừng?" Cơ Trường Không không chút khách khí nện tùng quyền xuống người lão, giống như đang đánh trống, nhưng từng tiếng trống nổi lên làm người nghe lạnh xương sống.

"Không không, ta nhận thua, ta nhận thua. Ta sẽ nói hết cho ngươi biết." Huyết Thủ Ma Đồ khiếp sợ thật sự rồi. Lão cũng đã từng giết người nên lão cảm nhận rõ sát ý toả ra từ người hắn. Không những thế, mỗi lần hắn hạ quyền đều không lưu tình chút nào, rõ ràng muốn đánh chết tươi lão mà!

Tại sao trên đời này lại tồn tại người như vậy? Ác liệt như Man long thượng cổ, một lời không hợp liền rút kiếm khiêu chiến, bá đạo không thể tưởng nổi, dùng bất cứ lời nào để trói buộc hắn thì đều tự chuốc lấy hoạ. Cái này so với Ma Đầu thì còn Ma Đầu hơn.

"Nói rõ cho ta. Nếu ngươi dám gạt ta, hậu quả ngươi thế nào ngươi ắt biết." Cơ Trường Không nhếch miệng cười cười, tay hơi dùng sức một chút, lão ma liền bị quăng ra ngoài, rơi trúng mấy người còn lại.

Lão thì bị gãy xương, còn mấy người còn lại thì va nhau lăn thành một cục.

"Tốt, xem như ngươi lợi hại." Cuối cùng, nhóm người Lão Ma Đầu cũng khuất phục. Ác nhân tất có ác nhân trị, hà tất phải phiền toái như vậy.

Thực tế thì do hắn đã bị chơi một vố nên sau đó hắn tự nhận biết việc đấu trí không phải điểm mạnh của hắn nên tốt nhất cứ không đấu trí. Mặc cho ngươi có ngàn vạn quỷ kết, ta cứ dùng một quyền phá hết, các ngươi còn làm khó dễ được ta sao? Sức mạnh áp chế tất cả, không cho ngươi cơ hội nói chuyện.

"Nói đi, nhớ kỹ, một chút cũng không được thiếu." Cơ Trường Không lạnh lùng khoác tay, tay phải của hắn dính máu, đó là máu của Lão Ma Đầu. Cả người giống như mới bước từ trong địa ngục ra.

Nhóm người Lão Ma Đầu thầm hận trong lòng. Bọn họ sống nhiều năm như vậy, chuyện như vậy cũng đã trải qua, không một nghìn thì cũng tám trăm lần, nhưng lần này lại thất bại dưới tay Cơ Trường Không.

Tiểu tử này đúng là người trẻ tuổi tài cao có khác, gian xảo hơn bọ họ gấp trăm lần, rõ ràng không muốn cho bọn họ cơ hội nói chuyện, quả thật là đáng hận. Trong nhất thời, mấy Lão Ma Đầu vừa hận vừa yêu hắn.

"Cơ Trường Không, xuất thân từ tiểu thế giới Chân Long. Sau khi trốn được trong lần tiêu diệt tiểu thế giới bị diệt thì đến tiểu thế giới Anh Linh, rồi lại được bảo vật và tiến vào Viễn Cổ giới, gia nhập Trấn Ma tông. Về sau lại đến Yêu Huyết thành, phá hư đại sự Chiến Hồn điện, chém chết Lâm Tôn Thiên..."

Lão Ma Đầu càng nói, hắn càng nhăn mày, đến cuối cùng thậm chí chỉ còn một đường.

"Có một người muội muội, bị bắt đi, có hai sư huynh..."

Lão Ma Đầu vẫn tiếp tục nói ra toàn bộ lai lịch của hắn và chuyện hắn đã tiếp xúc với ai, có bí mật gì, lão đều nói ra tất cả, không có chút sai lệch nào.

"Trong tay có Tinh đồ, tổng cộng có hai hoặc ba khối, khối thứ nhất có được ở..."

"Đủ rồi, ngươi muốn chết!"

Rốt cuộc, Cơ Trường Không cũng không nhịn được mà gào lên. Hắn bước từng bước đến gần, giống như ác ma, tóc tai bù xù lại còn thêm cái bộ dạng toàn thân dính đầy máu làm cho người khác nhìn mà sợ run. Mà đúng là đáng sợ thiệt!

"Làm thế nào ngươi lại biết được mấy chuyện này? Nói!" Hắn bước từng bước, đầu ngẩng lên, bước đi oai hùng, sát ý toả ra bốn phía, dường như chỉ cần một lời không hợp thì sẽ ra tay xé mấy người này thành từng mảnh nhỏ. Khí thế này quả thật đáng sợ tới cực điểm.

"Đợi... đợi một chút. Dừng tay." Lão Ma Đầu hốt hoảng lui về phía sau, sự bối rối loé lên trong mắt rồi biến mất.

"Nói rõ cho ta!" Cơ Trường Không chăm chú nhìn lão, giống như mãnh hổ đang nổi giận. Hắn nghe Lão Ma Đầu nói mà cảm thấy sợ hãi, những chuyện này làm sao mà Lão Ma Đầu biết gần như hoàn toàn, không những vậy lại còn không chút sai lệch nào. Quả thật không tưởng tượng nổi. Đặc biệt là chuyện về Tinh đồ, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nói cho bất cứ ai.

Từ lúc rời tiểu thế giới cho đến bây giờ, những chuyện xảy ra đều là tình cờ. Ngoại trừ chuyện truyền thừa Man thánh và số lượng Tinh đồ ra thì những chuyện khác đều đúng y chóc.

Nói cách khác, bản thân hắn đã nằm trong bàn tay của ai kia, không bỏ sót việc gì của hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy không an lòng chút nào.

Tất cả đều bị nhìn thấu, hết thảy đều bị người nắm lấy, nhược điểm gì cũng đều hiện ra trước mắt người khác. Cái cảm giác này đúng là không tốt chút nào, ai nghe cũng phản ứng như vậy, hắn nhịn được đã là may lắm rồi.

"Ta nghe được từ Quang Minh Đạo Tặc, cụ thể xảy ra chuyện gì thì ta không biết." Lão Ma Đầu dùng tốc độ nhanh nhất có thể nói rõ với hắn. Thậm chí ngay cả mồ hôi lạnh trên trán cũng không kịp lau, nhớ tới lại từ ngày lão tung hoành ở Tinh Thần Tử Địa, hung uy ngập trời, chưa từng nghĩ đến lại có một ngày như vậy!

"Quang Minh Đạo, bọn hắn biết được từ đâu?" Hung quang trong mắt Cơ Trường Không đã thu lại một chút.

"Hẳn là từ Chiến Hồn điện. Những thứ khác ta cũng không biết, ta cũng chỉ là nghe trộm được mà thôi." Lão Ma Đầu thở nhẹ ra một cái.

Vừa rồi Cơ Trường Không tạo cho lão áp lực quá lớn. Dường như trước mắt lão lúc ấy không phải là một người mà là một mãnh thú vô cùng hung mãnh, có thể cắn người bất cứ lúc nào. Mang cái cảm giác này trên vai làm lão có cảm giác hư thoát.

"Rất tốt." Cơ Trường Không gật đầu, xoay người rời đi.

Phù!

Nhìn thấy hắn quay người bước đi, không chỉ Huyết Thủ Ma Đồ mà mấy người khác cũng thở ra. Bọn họ vẫn không bằng với Huyết Thủ nên thấy Cơ Trường Không bày ra cái khí thế ghê gớm đó thì ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.

Nhưng không chờ bọn họ thở ra hết một hơi, một tiếng nói đầy uy hiêp vang lên: "Nếu như ta đúng như lời các ngươi thì hãy cùng đi."

Ta $# $. . . Mấy Lão Ma Đầu giận tím mặt, đúng là khinh người quá đáng mà. Bọn họ hận không thể lập tức ra tay xé hắn thành từng mảnh rồi ăn thịt uống máu của hắn, chỉ tiếc là không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Coi như các ngươi thức thời. Nhìn thấy bốn người mang cái vẻ mặt đắng bước theo, Cơ Trường Không ở phía trước nở một nụ cười vui vẻ quỷ dị khó bị nhìn thấy.

...

Vừa bước chân vào cửa lớn, Cơ Trường Không lập tức cảm thấy một cổ lực lượng mạnh dữ dội. Nó chính là lực lượng Quang Minh, cuồn cuộn như nước ngoài biển lớn, mãnh liệt vô cũng. Khi yên tĩnh thì chỉ gợn sóng nhỏ nhưng một khi đặt chân lên thì sóng to gió lớn lập tức nổi lên, có thể bao phủ vạn vạn trượng, dời núi lấp biển.

Vì bất cẩn không đề phòng, nên cả người Cơ Trường Không đã bị cuốn vào trong đó. Hắn không cách nào khống chế được cơ thể của mình, không thể thấy rõ cảnh xung quanh. Nhưng cũng may mắn, lực lượng này tuy mạnh nhưng không thô bạo, nếu không thì hắn đã bị xé thành từng mảnh nhỏ rồi.

Hắn thuận theo dòng chảy của lực lượng Quang Minh để đi về phía trước, từng toà cung điện chớp loé. Sau một thời gian, Cơ Trường Không đã hiểu được dòng chảy của lực lượng để khống chế được phương hướng của mình. Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một tia lực lượng thần bí.

Tia khí tức này rất yếu ớt này nếu không tĩnh tâm thì sẽ không phát hiện được. Nó nhỏ bé vậy nhưng tác dụng của nó lại làm cho Cơ Trường Không cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Nó chống đối với Tinh đồ, hoặc có thể nói, có muốn cướp đoạt Tinh đồ!

Phát hiện này làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh. Tư chất của hắn kỳ thật cũng bình thường, kỳ ngộ cũng chưa chắc đã tốt, tất cả thay đổi đều có được từ Tinh đồ. Nếu như Tinh đồ bị cướp mất, hậu quả thật đáng sợ.

Nghĩ đến đây, cho dù hắn muốn, hắn cố thì cũng không thể được.

Hắn cảm nhận được tia khí tức thần bí này vô hại đối với chính mình, nhưng lại theo từng đợt hô hấp của hắn mà len lỏi xâm nhập vào các khiếu huyệt và lẫn vào các tinh lực ở trong các khiếu huyệt này, rồi thì tinh lực từ các khiếu huyệt này lại vận chuyển trở nên khó khăn.

Việc này giống như lấy nước thấm từ từ vào hạt gạo rồi biến nó thành cháo, tinh lực càng trở nên cô đặc thì càng khó lưu động.

Quá trình này rất chậm, từng chút từng chút, không chú ý thì sẽ không phát hiện được. Nếu không phải vì buộc khống chế thân thể để tiến lên phía trước, tập trung tinh thần để điều khiển thì có lẽ hắn cũng không biết.

Chẳng lẽ Quang Minh Đạo Tặc làm vậy để dò la Tinh đồ trong cơ thể của hắn? Bỗng nhiên, trong đầu Cơ Trường Không hiện ra một suy nghĩ như vậy.

Dù thân phận của hắn đã bị bóc trần nhưng lại còn phải lập mưu tính kế như vậy? Tuyệt đối không phải chỉ vì bảo vật chiến kỹ! Lại kết hợp với sự yếu đi của Tinh đồ một cách kì lạ, dường như hắn đã gần tiếp cận được chân tướng.

Tinh đồ đã nhận thức hắn, cho nên dù là Thánh Nhân cũng chưa hẳn có thể cướp đoạt Tinh đồ hoặc khống chế Tinh đồ. Bọn họ dẫn dụ hắn vào nơi đây, và có lẽ muốn dùng lực lượng này để cướp đoạt Tinh đồ của hắn? Nhưng tại sao phải dùng cách phiền phức như vậy, Thuỷ gia và Quang Minh Đạo Tặc rốt cuộc có thân phận gì? Tại soa phải làm như vậy?