Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 104: Tinh Thần Đại Liệt Cốc




Ở tận cùng phía bắc Tinh Thần Tử Địa, gần với Vô Tận Sơn Mạch có một khe nứt. Khe nứt rất khổng lồ nên nó cũng được gọi là thung lũng hay hẻm núi và được người bản xứ gọi là Tinh Thần Đại Liệt Cốc!

Thung lũng này mênh mông bát ngát, kéo dài vào sâu trong Vô Tận Sơn Mạch, được cánh rừng nguyên sinh bao bọc. Ấy thế mà ở ở phía đông lại là một cảnh tượng khác. Một không gian hoang vu, không một ngọn cỏ, không một mầm mống có sự sống nào.

Nói tóm lại, phía tây thung lũng là rừng rậm, còn phía đông thì hoang vu. Cả hai chỉ cách nhau có một cái vực sâu, chính là cái thung lũng đã nói đến, thần bí vô cùng.

Một phân làm hai, hai cái lại đối lập nhau hoàn toàn!

Có thể nói rằng, ngoài Tinh Thần Bí Cảnh thì Tinh Thần Đại Liệt Cốc là nơi nguy hiểm nhất. Thung lũng kéo dài vạn dặm và dường như nó được một sức mạnh thần bí nào đó bảo vệ. Dù tu giả có năng lực cao cũng khó có thể đạp gió mà đi trong thời gian dài ở thung lũng này.

Nơi đây ít ai lui tới, cỏ cây bình thường ở ngoài không sinh trưởng. Nó chính là Tinh Thần Đại Liệt Cốc.

Tục truyền rằng, từng có một thế lực vô thượng thực hiện một cuộc thăm dò nơi này. Tinh nhuệ của trong tông môn xuất ra hết để thực hiện kế hoạch này. Nhưng ngoài trừ những tu giả còn lưu lại ở ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết rồi sau đó trời rơi tuyết đỏ trong vòng ngàn dặm thì không hề biết biết gì nữa. Và môn phái kia đã bị diệt! Bởi vì ngay cả những đệ tử được nhận truyền thừa cũng bị một sức mạnh thần bí to lớn giáng xuống, xoá sổ hoàn toàn.

Từ đó về sau, nơi này được gọi là tiểu cấm địa!

Nếu không phải có một cái cấm địa là Vô Tận Sơn Mạch rồi thì nơi này đã trở thành một cấm địa chân chính.

Hôm nay, lối vào của thung lũng bỗng chấn động. Sau đó trong không trung bỗng xuất hiện một khe hở đen ngòm, rồi mười người đi ra từ trong đó.

Những người này dĩ nhiên là nhóm người Cơ Trường Không rồi!

Mười một cường giả Đạp Hư. Cộng thêm Cơ Trường Không, một tu giả không phải Đạp Hư chân chính nữa. Vậy là có đến mười hai người. Ngoài ra còn có vài chục cường giả Thiên Môn tầng bảy đi theo. Tất cả đều là người tinh nhuệ của các thế lực.

"Một nơi thật hùng vĩ! Quả nhiên không giống bình thường." Cơ Trường Không có chút kinh ngạc nói.

Tinh Thần Đại Liệt Cốc kéo dài từ nam đến bắc, chia hai miền đông tây, vô cùng bao la hùng vĩ.

Có lẽ trước khi thung lũng này xuất hiện, nơi đây chắc hẳn là một bình nguyên bao la, chim hót hoa nở, bóng mát cổ thủ bao trùm khắp nơi, đẹp không kể xiết.

Rồi một ngày kia trời đất biến chuyển, nhật nguyệt đảo ngược, toàn bộ rơi vào hỗm độn. Sau đó thì bình nguyên nứt vỡ rồi một thung lũng xuất hiện kéo dài vạn dặm. Từ đó về sau, bình nguyên đã phân làm hai, hai bên đối lập nhau như bây giờ.

Cảnh tượng đó chắc chắn rất rung động lòng người. Hãy thử tưởng tượng mà xem, một bình nguyên bao la vô tận trù phú bỗng biên bị chấn động rồi một thung lũng xuất hiện. Sâu như cánh cổng của thiên cung, không thể nào biết được.

Nhưng hiện tại, Cơ Trường Không thấy cái thung lũng này giống như không phải tự nhiên mà có, dường như có ai đó đã vì mục đích nào đó mà tạo ra!

Thung lũng sâu đến khoảng trăm trượng. Hai vách tường cao sừng sững, nhẵn bóng vô cùng. Độ nghiêng của nó chắc đạt đến chín mươi độ.

Đặc biệt là cái vách đá bóng loáng kia. Đúng là trơn nhẵn như gương, rõ ràng là bị một thanh lợi kiếm chém xuống.

Cảnh tượng thật là hùng vĩ! Vậy cái ngươi làm nên cảnh tượng này là dạng gì? Thiên nhân, Tôn tổ hay là Thánh Nhân?

Đương nhiên chuyện làm hắn hứng thú nhất không phải vấn đề này mà là độ nồng đậm của Tinh thần tinh khí ở nơi này lớn gấp mấy lần so với bên ngoài. Trùng trùng điệp điệp! Mới đến gần thôi mà đã cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đang tham lam hấp thu Tinh thần tinh khí gần như hoá thành thực chất kia.

"Đi đi." Đại thủ lĩnh xúc động cười nói.

"Tốt. Có được Dược Vương, lão phu sẽ sống được thêm trăm năm." Mấy lão quái vật còn lại cũng không thể chờ đợi được nữa.

"Các vị, cẩn thận! Thung lũng này rất nguy hiểm, ngàn vạn lần rời phỏi phạm vu bí bảo của tay bao trùm. Nếu không thì hài cốt tiêu tan. Nhưng như vậy đã là còn may mắn, ghê gớm hơn chính là biến thành cái xác không hồn: "

Những người khác liếc nhìn nhau một cái rồi cất bước đi vào. Tinh Thần Đại Liệt Cốc vô cùng nguy hiểm. Cũng không phải nói chơi thôi.

Cơ Trường Không đi ở cuối hàng nhưng không biết vì sao khi hắn bước vào thung lũng thì lòng hắn lập tức dâng lên nỗi lo sợ bất an không tên. Giống như có cái gì đó sẽ hại hắn. Chuyện liên quan đến tính mệnh sắp sửa sẽ xảy ra vậy.

. . .

Thung lũng rất cổ xưa. Ở bên ngoài và bên trong là hai cảnh hoàn toàn khác nhau.

Bên ngoài thì ánh nắng chan hoà, mặt trời rực rỡ chiếu sáng. Tuy có chút tịch mịch nhưng cũng sáng sủa hơn. Còn khi bước vào thung lũng rồi thì lại khác nhau một trời một vực. Chỉ trong nháy mắt, ánh mặt trời bỗng biến mất, một cỗ khí tức âm trầm kinh khủng xông thẳng vào đầu.

Ngẩng đầu nhìn lên trời thì vẫn thấy mặt trời đang treo trên cao nhưng lại không thế chút ấm áp nào. Nhìn bốn phía thì thấy đầy rẫy đám sương màu bạc kì dị, làm cho người ta không thể nhìn xa được.

Ngao... Cọt kẹt....

Từ trong đám sương mù, vô số tiếng kêu quái dị truyền ra, làm cho người ta lạnh cả da đầu. Âm u tiêu điều! Sương mù che chắn, vì thế mỗi bước tiến lên đều cảm thấy khác nhau.

Mọi người càng thâm nhập vào sâu bên trong thì cái khí tức âm trầm quỷ dị kia giống như càng thấm vào sâu trong cơ thể, làm cho ai cũng cảm giác như mình đang bị một thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy, như vác trên lưng. Vô cùng khó chịu! (KìNgộ xin mời các bạn ghé thăm bachngocsach.com)

Đi chưa đến một nghìn mét mà sương mù đã nồng đậm hơn rất nhiều!

"Không thấy cửa vào nữa." Có người nói.

Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức quay đầu lại, quả nhiên là ở sau không còn gì. Cửa vào dường như đã biến mất, chỉ còn lại vô số sương bạc lượn lờ. Và dường như có thứ gì đó muốn lao ra.

"Không đúng, các ngươi nhìn kìa, phía trên cũng vậy." Lại có tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

"Vách đá cũng không có, trời ạ." Tiếng kinh hô càng ngày càng nhiều.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhóm người Cơ Trường Không cũng phải nhíu mày.

Cảnh tượng trước mắt thật là quỷ dị. Trong thoáng chốc, dường như nơi này đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không một tiếng động báo hiệu trước.

"Chư vị không nên sợ hãi. Ta đã đến nơi này cũng được mấy lần. Đây là chuyện bình thường. Các vị cứ theo ta là được rồi." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc mở miệng đúng lúc làm tâm thần mọi người bình yên trở lại. Nếu không như vậy thì chỉ sợ sẽ có người bỏ cuộc.

Tinh Thần Đại Liệt Cốc, hung danh vang xa. Ở Tinh Thần Tử Địa này, ai cũng biết đến nó.

Có thể nói rằng, nếu không phải bởi vì những lão gia hoả này tuổi thọ sắp cạn thì bọn họ tuyệt đối không mạo hiểm bước vào nơi này. Ở đây quá nguy hiểm, không biết lúc nào có thể bỏ mạng.

"Thủy gia chủ, lấy bản đồ ra đi. Nếu không chúng ta không vào được." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc cười khẽ.

"Tốt." Lão tổ Thủy gia cũng không cự tuyệt.

"Bản đồ." Đột nhiên lão tổ Thủy gia gào lớn.

Rầm rầm!

Một bức tranh kì dị thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu lão tổ Thuỷ gia. Bức tranh kia là một tấm bản đồ, trên đó vẽ chằn chịt phù văn.

Xoát!

Bức tranh vừa được lấy ra, lập tức xuất hiện một mũi tên màu trắng sữa dẫn đường.

"Đi theo mũi tên đó. Đừng đi lạc đường." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc dặn dò một tiếng rồi xoay người bước đi.

Quả nhiên là lão hồ ly. Cái gì mà bản đồ kho báu chứ. Tất cả đều là giả dối, lừa gạt người. Cơ Trường Không thấy một cảnh như vậy thì trong lòng không khỏi phỉ báng. Làm ăn với đám hồ ly này quả là rất mệt mỏi. Có khi bị trúng kế, rồi bị bán đi cũng không biết chừng.

Tuy vậy Cơ Trường Không cũng muốn làm ăn với những lão gia hoả Đạp Hư này. Bởi vì tuy bọn họ ngang ngược càn rỡ, lấy uy thế áp bức người khác nhưng tốt xấu gì cũng không cần hắn hao tổn tâm trí, không cần phải bỏ sức nhiều.

Mũi tên màu trắng sữa không lớn, nhưng sáng một cách lạ thường. Nó chiếu sáng một vùng có bán kính lớn hơn mười mét. Những nơi ánh sáng của nó chiếu tới thì đám sương mù nhao nhao tránh lui, giống như mau tránh kẻo chỉ sợ chạy không kịp.

Vì nơi này quá quỷ dị nên mọi người cũng không dám rời khỏi phạm chi chiếu sáng của mũi tên, hơn mười người co lại thành một đoàn.

"A!"

Bỗng nhiên, ở ngoài rìa ranh giới phạm vị ánh sáng bạc bao phủ phát ra một tiếng hét thảm thiết.

"Chuyện gì? Ai? Là ai vậy?" Mọi người vốn dĩ đang căng thẳng thì lại nghe tiếng hét thảm nên không ít người rối loạn. Một đám người sắc mặt trắng bệch đùn đẩy nhau, nhưng không ngời vì thế mà lại có hai người rời khỏi vòng bảo vệ của mũi tên rơi vào đám sương mù, bị đám sương mù nuốt chửng.

"Bình tĩnh lại cho ta, không có việc gì phải sợ." Mấy người lão tổ Chu gia hét lớn.

"Yên tĩnh lại cho ta. Nếu không bổn toạ ăn hết các ngươi." Huyết Thủ Ma Đồ dùng ánh mắt u ám nhìn xung quanh.

Đã có người quen biết nhắc nhở, lại có thêm một tên ác ma hù doạ nên mọi người cũng miễn cưỡng trấn định lại. Nhưng mặt mũi bọn họ cũng còn vẻ sợ hãi.

Sau một hồi kiểm tra thì nhân số đã giảm đi ba người. Ngoài trừ người đầu tiên không biết biến mất như thế nào thì hai người còn lại đều do hỗn loạn mà bị đẩy ra ngoài. Chỉ vì bị đẩy ra khỏi vòng bảo vệ mà một đi không trở lại.

. . .

Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước nhưng Cơ Trường Không đang đi ở cuối lại thêm đề phòng.

Vừa rồi hắn tận mắt thấy tiểu gia hoả không may mắn kia thật ra không hề bước ra khỏi vùng sáng của mũi tên mà đã bị một hắc ảnh đem đi. Thứ đó loé lên từ trong sương mù rồi biến mất ngay lập tức. Kết quả là tiểu gia hoả kia bị mang đi.

Tiếng hét thảm phát ra trước lúc y bị kéo vào trong sương mù. Sau đó vừa lọt vào sương mù thì tiếng hét thảm lập tức im bặt!

Tình hình không hề giống như lão tổ Thủy gia hay Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc từng nói. Vậy trong đám sương mù này còn có thứ gì đó mà hắn và mọi người không biết. Chắc chắn một điều rằng đám sương mù này không an toàn. Rốt cuộc có nguy hiểm gì thì chỉ có mỗi lão Đại Quang Minh Đạo Tặc biết rõ. Có lẽ Thủy Tâm Ngân cũng biết một ít.

Vì vậy, sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, Cơ Trường Không càng cẩn thận hơn.

. . .

Vào thời điểm đám người Cơ Trường Không vừa tiến vào khe núi thì không lâu sau đó ở bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều tu giả.

Hàng trăm hàng ngàn tu giả từ bốn phương tám hướng kéo đến. Mạnh nhất là Đạp Hư, yếu nhất cũng là Khai Mạch. Số lượng thì vượt xa đám người Cơ Trường Không, hơn mấy trăm ngàn người.

Nhóm trước tiến vào hẻm núi thì nhóm sau xuất hiện. Tuy nhân số của nhóm sau không bằng nhóm trước nhưng lại mạnh hơn.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hơn ba nghìn tu giả đã đi vào khe núi. Bọn họ chia thành từng đoàn để đi vào, không hề gặp nhau.

Cảnh tượng đúng là làm người ta khó hiểu. Mục đích của bọn họ tất nhiên là Dược Vương. Nếu không thì với một nơi 'chim không ị phân' ít ai lui tới này làm sao thu hút được nhiều người như vậy. Đặc biết là những cường giả.

Nhưng làm sao bọn họ biết được tin tức về Dược Vương?