Kết thúc màn biểu diễn, Annie nhanh chóng đi đến phía khu vực dành riêng cho khách mời đặc biệt đêm nay.
Đến nơi, lễ phép chào hỏi một lượt, vẻ mặt Annie rơi vào hụt hẫng khi không thấy bóng dáng Kiều Lục Nghị đâu.
Kiều nhị phu nhân nhận ra ý tứ trên mặt Annie, bà cười ngại bịa lý do an ủi: “Khi nãy ở sòng bạc có chút chuyện nên Lục Nghị về giải quyết rồi.”
“Vậy ạ...” Annie lúc này mới cong môi cười, ít ra sự xuất hiện của Kiều Lục Nghị vào tối đêm nay cũng đủ để tin đồn về tình cảm nằm trên trang bìa báo của sáng mai.
Thế nhưng, mọi hy vọng chẳng mấy tốt lành của Annie lại bị Kiều lão gia dập tắt trong tức khắc, ông thẳng thắn phủ nhận: “Lục Nghị nó không an tâm về Nghiên Hy ở nhà nên phải về sớm, chuyện sòng bạc làm sao so sánh được với con bé.”
Chỉ một lời nói của Kiều lão gia, cả Kiều nhị phu nhân cũng không dám hé môi phủ nhận, sắc mặt Annie trầm xuống không ít, mỗi lần nhắc đến cái tên Lâm Nghiên Hy, đầu cô ta tức đến mức muốn nổ tung.
Trước đây Kiều nhị phu nhân và mẹ Annie có quan hệ bạn bè thân thiết, sau vài lần được nâng đỡ từ Kiều nhị phu nhân, Annie có cơ hội được biểu diễn ở tiệc gia đình Kiều gia.
Ban đầu, Kiều lão gia rất thích Annie, còn luôn khen ngợi tài năng của cô ta không ngớt lời, nhưng sau chuyến lưu diễn trở về, vị trí cô ta trong lòng Kiều lão gia đã sớm biến mất.
Lâm Nghiên Hy chỉ vì cứu Kiều Lục Nghị một lần liền được đặt chân vào cửa Kiều gia, đường đường chính chính trở thành Nhị thiếu phu nhân, trong khi đó Annie nỗ lực suốt bao nhiêu năm dài vẫn trở thành kẻ thất bại, cô ta dĩ nhiên không cam tâm.
Có điều, Annie thừa nắm chắc được cơ hội thay đổi tình thế, bởi so về tài năng và nhan sắc, cô ta tự tin sẽ hơn Lâm Nghiên Hy.
Quan trọng nhất, Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy chưa tổ chức hôn lễ, vị trí Nhị thiếu phu nhân đó lúc công khai ra ngoài chắc chắn phải là cô ta.
Tuy Kiều nhị phu nhân thích Annie nhưng không dám làm trái ý cha chồng, nếu không phải bà tìm đủ cớ sang làm phiền Kiều lão gia suốt nhiều ngày, có lẽ bà đã không thể thành công mượn uy ông yêu cầu Kiều Lục Nghị có mặt vào buổi tối đêm nay.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Annie được các phóng viên từ các tòa soạn lớn nhỏ vây quanh phỏng vấn, chủ đề không hề liên quan đến màn trình diễn mà chỉ xoay quanh mối quan hệ giữa cô ta và Kiều gia, nhất là tin đồn tình ái với Kiều Lục Nghị.
Annie không có gan lớn chọc đến Kiều gia, chỉ có thể cười ngại ngùng khéo léo chuyển chủ đề, vẫn không quên tỏ ý mập mờ gây tò mò.
Trong căn hộ cao cấp, A Lãng ngồi dài trên sofa trước tivi vừa xem Annie phỏng vấn, vừa cầm lon bia uống vài hớp.
Liếc nhìn Hàn Mạt ngồi ở đầu ghế còn lại không để lộ một chút biểu cảm, cậu liền vung chân đá nhẹ vào chân anh.
“Anh nghĩ sao về người đẹp kia? Trông cô ta hình như rất tự hào về việc ông chủ đến xem cô ta biểu diễn nhỉ, nhỡ cô ta biết ông chủ trong suốt mười lăm phút ngồi ở đó chỉ xem đồng hồ và máy tính bảng thì có khóc thét không?”
Hàn Mạt nhếch môi cười, chậm rãi xoay đầu nhìn A Lãng đang nhướng mày chờ đợi: “Quan tâm nhiều đến cô ta làm gì, khi nào có lệnh trực tiếp xử lý, cho dù là người đẹp cũng phải giết.”
“** nó, anh vừa bảo cô ta đẹp?” A Lãng trừng mắt chửi thề một tiếng, dáng vẻ vô cùng cay cú.
Hàn Mạt thong thả ngả lưng vào ghế, hờ hững buông ra một câu chứa sức nặng khó đỡ: “Cậu đương nhiên xinh đẹp hơn.”
“Im miệng!” A Lãng xấu hổ gằn giọng, hai tai đỏ ửng lên khó che giấu.
Cậu chuyển người ngồi dậy, vỗ lên cánh tay Hàn Mạt, nghiêm túc quay lại vấn đề chính: “Anh nói xem, ông chủ với Nghiên Hy đã đăng ký kết hôn được hai tháng vẫn chưa “làm ăn” được gì, chẳng phải ông chủ bây giờ làm việc không còn dứt khoát nữa sao?”
Hàn Mạt khoanh tay trước ngực, nghĩ ngợi suy luận vấn đề kỹ lưỡng mới đưa ra ý kiến: “Đối với Nghiên Hy, cậu ấy vẫn luôn không dứt khoát như vậy.
Ngày xưa cứu cô ấy, biết cô ấy rất khó có thể sống nhưng cậu ấy vẫn không từ bỏ việc cứu chữa, sau đó lại kiên trì giấu mình dõi theo cô ấy thời gian dài.”
Càng nghe Hàn Mạt nói, A Lãng càng mơ hồ khó hiểu: “Tại sao ông chủ phải làm vậy?”
“Chẳng tại sao cả, ban đầu vì cậu ấy còn trẻ, vẫn còn có lòng thương hại.
Khi cậu ấy trở thành kẻ máu lạnh, sự thương hại duy nhất đó đã chuyển thành tình cảm đặc biệt chỉ dành riêng cho Nghiên Hy.”
A Lãng hứng thú chậc lưỡi cảm thán, bỗng có cảm giác phấn khích khó tả: “Đúng là chuyện đời khó lường, chắc lúc đó ông chủ cũng chẳng ngờ nhặt được vợ tương lai trên đường đâu.”
Hàn Mạt không nói gì, cầm lấy lon bia trên tay A Lãng uống một hớp, từ tốn hỏi: “Còn Nghiên Hy hình như vẫn chưa chấp nhận được tình cảm của ông chủ?”
“Ờ.” A Lãng gật đầu, nét mặt nghiêm túc lại, mang những gì mình biết ra nói: “Cũng không thể trách cô ấy, là do ông chủ chúng ta tự ti quá thôi, một vết sẹo cũng đâu làm người như anh ấy xấu đi, hà cớ chi phải tránh né Nghiên Hy.
Cô ấy cho dù có thiện cảm với ông chủ cũng không thể nói yêu là yêu với người mình không biết rõ mặt.”
Đôi mày Hàn Mạt khẽ nhướng nhẹ, trầm ngâm nói: “Đàn ông...!thật ra cũng sợ xấu trước mặt người mình thương.”.