Tình Trong Tình Ngọt Ngào Chiếm Hữu

Chương 44: 44: Hy Hữu





Tiệc mừng thọ của Kiều lão gia cũng đến, buổi chiều đã có nhân viên đến giúp Lâm Nghiên Hy trang điểm, làm tóc.
Trong lúc Lâm Nghiên Hy đang bận rộn chuẩn bị ở phòng khách, Kiều Lục Nghị lại thảnh thơi không chút vội vàng ngồi ở vườn sau cùng Hàn Mạt và A Lãng xử lý công việc.
Lúc Lâm Nghiên Hy đang tới công đoạn làm tóc gần xong, lúc này Kiều Lục Nghị mới ung dung trở vào nhà để chuẩn bị.

Từ xa nhìn thấy Lâm Nghiên Hy mặt mũi xinh lên mấy phần, bao nhiêu ưu điểm đều được làm nổi bật, ánh mắt Kiều Lục Nghị lại lóe lên tia tình ý.
Đang mải mê soi gương thích thú nhìn bản thân khác lạ, bả vai Lâm Nghiên Hy bỗng bị lay nhẹ, cô xoay đầu theo hướng Tuệ Mẫn đá mắt liền bắt gặp Kiều Lục Nghị đang nhìn cô chằm chằm.
Lâm Nghiên Hy theo phản xạ vội giơ kiếng cầm trong tay lên che mặt, xấu hổ đến mức tim đập thình thịch.

Kiều Lục Nghị trước mặt người ngoài không có cử chỉ sỗ sàng, chỉ nhìn nhìn cô một chút rồi xoay người lên phòng.
Vết cắt của Thư Lê trên váy Lâm Nghiên Hy hoàn toàn có tính toán, sau vài lần tác động thì đường chỉ sắp đứt mới đứt ra hoàn toàn.


Thế nên, kể cả lúc mặc thử Lâm Nghiên Hy vẫn không nhận ra điều bất thường.
Chiếc váy dài trắng tinh quá mức nổi bật, đã vậy còn trái ngược màu vest đen của Kiều Lục Nghị, nhìn vào chẳng khác gì lễ phục cho hôn lễ.
Trước đó Lâm Nghiên Hy chỉ biết Kiều Lục Nghị đặt may bên ngoài, hình dáng, màu sắc hay giá tiền cô điều không rõ, nhưng nghe Tuệ Mẫn nói phía trong váy có đính kèm tem của thương hiệu rất nổi tiếng ở Pháp.
Lâm Nghiên Hy đích thị là cô gái mù công nghệ, mù cả về thời trang hay sự phát triển của xã hội hiện đại, phần lớn những gì trước nay cô biết đều nhờ Tuệ Mẫn phổ cập, nếu không có thể cô đã được xếp vào kiểu con gái hoài cổ.
Lần này vào tiệc mừng thọ của Kiều lão gia, Kiều Lục Nghị cũng đã nhắc trước về việc công khai thân phận của Lâm Nghiên Hy, đồng thời là tuyên bố tổ chức hôn lễ.

Chẳng bao lâu nữa, những ai biết đến Kiều gia, nhất là Kiều Lục Nghị cũng sẽ biết đến Lâm Nghiên Hy, vui buồn, tốt xấu đều sẽ cùng nhau chia sẻ.
Áp lực là điều khó tránh, nhưng song song với đó chính là niềm tự hào không phải ai cũng có được, Lâm Nghiên Hy có thể cùng Kiều Lục Nghị vào sinh ra tử với tư cách là vợ chồng, đó là niềm vinh hạnh và may mắn nhất cuộc đời này.
Nửa tiếng trước khi bữa tiệc chính diễn ra, con cháu trên dưới nhà họ Kiều đều có mặt đầy đủ tại phòng riêng của Kiều lão gia tại khách sạn thuộc quyền sở hữu của Kiều gia.

Hơn một năm trôi qua, bức ảnh gia đình lại xuất thêm nhiều thành viên mới, niềm hạnh phúc của Kiều lão gia như càng được nhân thêm gấp nhiều lần.
Nhìn quanh quẩn lại một hồi, Kiều lão gia uống không nổi ly trà, cuối cùng cũng nắm bắt được vị trí Kiều Dương đang nấp, ông lên tiếng gọi: “Dương!”
Kiều Dương dở khóc dở cười ló đầu ra khỏi nhóm các anh, từng bước miễn cưỡng đến trước mặt Kiều lão gia, nở nụ cười hết sức gượng gạo: “Dạ, ông nội gọi con?”
“Lễ phép là rất tốt, nhưng tùy trường hợp thôi.” Kiều lão gia tỏ rõ thái độ bất mãn: “Con xem xem.

Kiến Bang có Hạ Du, có Kiến Bảo.


Chính Hạo có Nhược Vũ, có Mạc Vũ, Chính Vũ.

Bây giờ Lục Nghị có Nghiên Hy, con có ai?”
Không gian trong phòng đang rôm rả bỗng yên lặng đến kỳ lạ, ai nấy đưa mắt hào hứng nhìn Kiều Dương bị Kiều lão gia giáo huấn chuyện chưa chịu lập gia đình.
Mấy năm trước, Kiều Kiến Bang là nhân vật bị Kiều lão gia chỉ mặt điểm tên nhiều nhất, kể từ sau khi một lần tuyên bố vừa có vợ vừa có con thì mũi nhọn liền quay sang Kiều Lục Nghị, nhưng Kiều Lục Nghị trong rủi có may, phải nghe lời cằn nhằn cũng không quá nhiều.
Khỏe nhất là Kiều Chính Hạo kết hôn sớm, giờ đây chỉ còn có mỗi Kiều Dương nên liền biến thành “trung tâm của sự quan tâm”.
Ngoan ngoãn nhất, tử tế nhất, lại là kẻ phải độc thân giương mắt nhìn các anh có hạnh phúc.

Kiều Dương cũng hết cách, duyên chưa tới anh cũng không thể phi tên lửa đi tìm.
Chụp ảnh gia đình, trò chuyện một lúc mọi người chuẩn bị di chuyển xuống hội trường tiệc.

Đang từ chỗ các chị em bạn dâu đến chỗ Kiều Lục Nghị, Lâm Nghiên Hy cảm giác eo mình có hơi lành lạnh, cô kín đáo dùng bàn tay áp vào, quả thật eo váy đã bị rách.
Ra khỏi phòng, Lâm Nghiên Hy lén ôm cánh tay Kiều Lục Nghị kéo lại.


Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, anh tự giác khom người xuống, cô ngại ngùng thì thầm: “Ở eo em bị rách rồi.”
Nghe nói, Kiều Lục Nghị theo phản xạ hạ tầm mắt liền bị Lâm Nghiên Hy giơ tay xua lia lịa, vệ sĩ ở đây đứng dày đặc, cô không thể để người khác phát hiện chuyện xấu hổ này.
Kiều Lục Nghị đứng thẳng người, vòng tay ôm eo Lâm Nghiên Hy che ngay chỗ bị rách chuyển hướng đi về cuối hành lang.
Vào phòng riêng của Kiều Lục Nghị, chỉ khi có hai người Lâm Nghiên Hy mới để anh xem thử.

Nhìn vết rách, ấn đường anh hơi cau lại, rất nhanh giãn ra nhưng tất cả đều không qua được mắt Lâm Nghiên Hy.
Cô hít sâu một hơi, ngập ngừng hỏi: “Em...!béo lên rồi đúng không?”
Nghe được câu hỏi ngoài tưởng tượng, Kiều Lục Nghị không nhịn được nhếch môi cười, vờ hùa theo trêu: “Là thật anh cũng đâu dám chê em béo lên, dẫu gì em cũng là ăn ngủ với “tinh hoa” của anh mà lên cân, Nhị thiếu phu nhân nhỉ?”