Tính Toán Chi Li

Chương 99: Những người thăm bệnh




Lúc Ngô Việt qua, Dương Hiểu Phi vừa bị tôi lùa đi làm, Mộ Vũ vẫn đang ngủ. 

Ngô Việt biết vụ tranh cử của tôi đang trong giai đoạn công bố trên cả ngân hàng. Nó bảo đây chỉ là hình thức làm cho có lệ; trừ khi mày có thâm thù đại hận với ai; bằng không, không ai rảnh đến mức tự dưng đi tố cáo mày có hành vi xấu gì. Yêu cầu của nó lúc nào cũng cực kỳ thiếu sáng tạo, chỉ biết bắt tôi khao ăn cơm, khao đi hát vân vân. Tôi vốn đã đồng ý rồi, nào ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện đau lòng này. 

Sáng sớm, nó gọi đến hỏi tôi sắp xếp sao rồi. Tôi nói sắp xếp cái rắm, tao sắp chết rồi đây này, sau đó kể chuyện hôm qua hai đứa bị thương cho nó nghe. Nó tức tốc chạy đến. 

Ngô Việt vừa vào, tôi đã bịt miệng nó lại trước. 

“Không được làm ồn, Mộ Vũ đang ngủ trong phòng, cả đêm hôm qua chưa chợp mắt được bao nhiêu…” 

Ngô Việt biết điều, hạ giọng xuống. Nó nhìn cổ tay tôi, hỏi: “Vết thương của mày không sao chứ? Mày kiếm cơm bằng tay đó.”

“Không sao.” 

“Thế tay của em dâu…” 

“…Không nối lại được nữa…” -Tôi xoa trán, nói ra mấy chữ đó một cách chật vật. Ngô Việt nhất thời im bặt, thẫn thờ nhìn về phía phòng ngủ. 

“Có mang thuốc không?” -Tôi hỏi. Gói Núi Hồng Tháp đã hút hết rồi. Ngô Việt vội lấy một gói trên người đưa qua, tiện tay châm cho tôi. Tôi ngậm điếu thuốc lượn ra phòng khách, không muốn Mộ Vũ thức đậy nghe thấy mùi thuốc đầy nhà. Ngô Việt đi theo tôi, thấy trên ban công toàn đầu lọc thì cau mày lại. Đến khi tôi hút điếu thứ hai, nó mới cướp thuốc của tôi đi. 

“An Nhiên, mày đừng sống dở chết dở như vậy, nhìn là thấy bứt rứt rồi…Chuyện này suy cho cùng cũng không thể trách mày hoàn toàn…Chỉ đơn thuần là tai nạn thôi, em dâu sẽ không trách mày đâu.”

Tôi cười khổ: “Nó không trách tao, nhưng tao không qua được ải của mình…” -Tôi ra sức nện tay phải lên lan can bằng sắt mấy cái. Một sự đau đớn rõ rệt lan từ chỗ cổ tay ra. Ngô Việc xáp đến kéo tôi lại, trừng mắt, hạ giọng chửi: “Mày bị điên con mẹ nó rồi hả mày?” 

Tôi hỏi Ngô Việt: “Mày nói đi, tại sao hả? Tại sao Mộ Vũ tàn tật mà tao vẫn lành lặn?” 

Ngô Việt thở dài, vỗ vai tôi: “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa… Tại sao? Tại vì tình cảm! Tại mày may mắn gặp được một người tử tế! Lúc trước, tao sợ mày nhập tâm quá, nhỡ có biến cố gì mày sẽ không chịu được, bây giờ xem ra tao phải đi khuyên em dâu rồi.” -Nó cố ý làm dịu không khí. Tôi cười một cách phối hợp: “Khi nào nó dậy, mày đi khuyên đi, tao sợ cái tính ngoan cố của nó rồi.” 

“Này, đây là nhà em dâu thuê à? Mày sống ở đây? Hai đứa mày sống chung à?” -Ngô Việt bắt đầu nhiều chuyện. 

“Ở chung cái đầu ấy! Tao chỉ qua mấy hôm được nghỉ thôi, bình thường không ở đây.” 

“Phải phải.” -Ngô Việt gật đầu: “Đừng để lộ liễu quá. Cơ quan mày cổ lỗ sĩ lắm. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với tao.” 

Không cần phải khách sáo với nó, tôi lập tức sai nó dọn dẹp sạch sẽ đầu lọc trên ban công cho tôi, rồi tự nhai một miếng kẹo cao su, đi vào xem Mộ Vũ. Tôi rón ra rón rén mở cửa thì nhận ra người ta không biết đã dậy từ lúc nào rồi, quần áo đã mặc được một nửa.

“Không ngủ nữa hả?” -Tôi đi sang mặc áo khoác cho hắn. 

Hắn ừa một cái, khẽ cau mày lại. Rõ ràng người này đã chiến đấu với áo khoác được một lúc rồi. Tay áo hơi chật so với bàn tay đang băng bó của hắn, nếu cố nhét vào chắc chắn sẽ đau. 

“Cậu chờ tí.” -Tôi quay người lại, gọi Ngô Việt vào. Không chờ nó chào Mộ Vũ một tiếng, tôi đã bắt đầu lấy tay lột áo phao cộc tay của nó. Ngô Việt ôm ngực với vẻ mặt bỉ bựa: “Ê, làm gì đấy An Nhiên, chú ý một chút, em dâu đang nhìn kìa!” 

Tôi trợn mắt với nó một cái: “Sao không nhìn lại bản mặt mày đi…Cho tao trưng dụng áo khoác cộc tay nào. Tay áo của Mộ Vũ chật quá, không thò tay vào được.” -Ngô Việt nhanh nhẹn cởi áo xuống, khoác lên cho Mộ Vũ một cách cam tâm tình nguyện, còn cười theo kiểu sợ người ta chê. Mộ Vũ có chút áy náy, cứ cảm ơn mãi. Ngô Việt nói cảm ơn cái gì, đều là người một nhà, chuyện nên làm mà? 

Bạn bè lâu năm tốt ở điểm này. Chuyện gì cũng lo liệu thỏa đáng được, khiến người ta thoải mái trong lòng mà không quá lộ liễu, tuy lúc ra khỏi tầm nhìn của Mộ Vũ, nó đã ra sức bóp cổ thằng bạn “trọng sắc khinh bạn” này. 

Máy sưởi trong nhà đủ ấm nên áo len mỏng cộng áo phao cộc tay là sẽ hết lạnh. 

Tôi hâm cơm lại cho Mộ Vũ. Hắn vẫn không có hứng ăn lắm. Vì tôi nhìn hắn đầy mong chờ, hắn bèn cố gắng ăn lấy một ít. 

Có Ngô Việt pha trò, tán hươu tán vượn ở bên cạnh, sắc mặt của Mộ Vũ cũng đỡ hơn hôm qua nhiều. Hắn im lặng nhìn tôi và Ngô Việt đùa giỡn chí chóe.

Lúc mười giờ hơn, chị Tào gọi cho tôi, hỏi tôi có đang ở ký túc xá không, bảo sang thăm tôi. Tôi bảo không cần thì chị bảo đã lái xe ra ngoài rồi. Tôi đành báo cho chị địa chỉ nhà Mộ Vũ, nào ngờ nghe thấy bên cạnh có tiếng của Tiểu Lý: “Vừa hay đi thăm anh Hàn đẹp trai luôn.” -Vì lần này phải xin nghỉ dài hạn một tuần, nên tôi đã kể đại khái quá trình cho chị Tào nghe. Họ biết Mộ Vũ bị thương vì tôi, nên giờ tôi xuất hiện ở nhà Mộ Vũ cũng bình thường. Có điều, tôi chỉ nói mình bị thương ngoài da không nghiêm trọng, chứ không nói tình trạng của Mộ Vũ thế nào. 

Tiểu Lý hiển nhiên không biết đầu đuôi câu chuyện, vừa vào nhà đặt hoa quả trong tay xuống đã bắt đầu sỉ vả tôi: “An Nhiên, tui nói này, khi không ông chạy đến công trường của người ta làm gì? Khi không đụng vào nguồn điện của người ta làm gì? Còn làm liên lụy Mộ Vũ bị thương nữa. Sao ông ngứa tay thế hả! Bây giờ hay rồi, ông cũng bị thương đúng không? Kiểu này mười ngày nửa tháng ông cũng không đi làm được, trừ tiền thưởng là chuyện nhỏ, nhỡ tay bị tàn phế xem ông khóc với ai?” 

Kiểu bốp chát này tôi đã quen rồi, Ngô Việt chưa thấy bao giờ nên vừa trừng mắt nhìn nó, vừa nói nhỏ với tôi là đồng nghiệp của mày có phong thái vợ cả phết! Tôi mặc kệ hai người đó, vì tôi thấy chị Tào ngồi cạnh Mộ Vũ, biểu cảm vốn đang gần gũi bỗng nhiên trở nên cứng đờ khó giấu sau khi nhìn rõ vết thương của hắn. 

Băng gạc có dày đến đâu cũng không che đậy được sự thật là một ngón tay đã mất.

Mộ Vũ ôm tay nói nuôi một chút là lành thôi ạ. Tiểu Lý chỉ nhìn lướt qua bên đó một cái mà mặt cũng biến sắc. 

Đúng là lớn hơn chúng tôi mấy tuổi có khác, chị Tào cố gắng đè nén sự kinh ngạc, tiện thể đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lý. Tiểu Lý cầm táo hỏi phòng bếp ở đâu. Tôi và Mộ Vũ đồng loạt đứng dậy. Chị Tào nói: “An Nhiên em dẫn bọn chị đi đi…” 

“Hôm qua ông bảo không sao mà? Ông bảo ảnh chỉ đỡ cho ông một chút thôi mà? Tay của ảnh là thế nào?” -Tiểu Lý đóng cánh cửa kính trong bếp lại, bắt đầu chất vấn tôi. 

Tôi cúi đầu im lặng. Tình hình cơ bản, tôi đã nói rồi, tôi cũng không thể nói quá chi tiết được. 

“Thế tay của cậu ấy…” -Chị Tào cuối cùng hỏi tôi như đã xác định. 

“…Mất ngón út rồi…” -Sự rung động của thanh quản làm dấy lên một tiếng kêu vang trong lồng ngực. Mấy chữ đó không ngừng vọng lại trong cơ thể tôi. Khắp kẽ xương đều là những cơn đau chi chít. Tôi xoa huyệt thái dương. Vẻ mặt tiếc thương sâu sắc của chị Tào khiến tôi không dám nhìn tiếp. 

Tiểu Lý trừng mắt với tôi, ánh mắt sắc lẹm: “An Nhiên, ông hại người ta dữ quá… May là ngón út, nuôi lành rồi không ảnh hưởng đến công việc…Nhưng ơn này tôi thấy ông trả cả đời cũng không hết…” 

Chị Tào ngăn nhưng câu nói sắc như lưỡi dao của Tiểu Lý lại: “An Nhiên, Mộ Vũ ở chung với Dương Hiểu Phi đúng không? Tay của cậu ấy thế nào? Dương Hiểu Phi còn phải đi làm, ai chăm sóc cậu ấy?” 

“Em ạ, em chăm sóc.” -Câu này vọt ra một cách thiếu suy nghĩ.

Tiểu Lý khinh bỉ hừ một cái: “Ông? Đừng nói là tay ông bị thương, dù tay ông không bị thương, ông nói ông biết chăm sóc người khác thì ai tin?”

Quả thật những gì nó nói đã nhắc nhở tôi: tình trạng hiện tại của Mộ Vũ thực sự cần có người chăm sóc. Như Tiểu Lý đã nói, đúng là tôi không làm được. Mộ Vũ cũng không thể bắt Dương Hiểu Phi nghỉ làm. Bỏ tiền thuê người làm bán thời gian thì thôi miễn bàn. 

Hai người phụ nữ đó vừa cảm khái vừa rửa và gọt hoa quả. Tôi đứng bên cạnh nghĩ ngợi nghiêm túc về chuyện phải chăm sóc Mộ Vũ thế nào. Gọt xong, hoa quả được bưng ra ngoài phòng khách. Mộ Vũ chỉ ăn vài miếng lấy lệ. Ngô Việt hỏi tôi đã nói với gia đình chuyện bị thương chưa. Trong lòng tôi có ngay suy nghĩ: Ngu quá, nói về chăm sóc người khác thì còn ai bằng mẹ tôi nữa! Tôi lập tức đưa ra quyết định, tôi sẽ dẫn Mộ Vũ về nhà, tôi sẽ nhờ mẹ tôi thương yêu chăm sóc thằng bé xúi quẩy này. 

Chị Tào và Tiểu Lý không nán lại quá lâu. Họ và Ngô Việt đều chuồn ra trong lúc làm việc. Bên Ngô Việt quản lý không nghiêm, nhưng cơ quan chúng tôi lại có một đống chuyện phiền phức đang chờ chị Tào về lo. 

Chân trước họ vừa đi, chân sau là ông chủ Kim tới. 

Dĩ nhiên người ông đến thăm là Mộ Vũ. Ông chủ Kim biết tôi và Mộ Vũ thân nhau; và vì Mộ Vũ làm việc dưới trướng mình mà tôi còn cố ý chiếc cố cho ông trong rất nhiều chuyện. Ông ta không ngu, dĩ nhiên biết tôi làm thế vì ai. 

Đi chung với ông còn có một người được gọi là quản lý Lâm, ăn mặc rất tinh tế, trên người mang thứ khí chất không thể phớt lờ, nhìn là biết thuộc dạng người có địa vị cao lâu năm, nhưng tiếc là tôi không nhận ra. 

Ông chủ Kim nhìn Mộ Vũ. Những băn khoăn tiếc nuối trên khuôn mặt mập mạp trông không hề giả dối. Mộ Vũ hỏi về những sắp xếp trong công trình. Ông chủ Kim nói dù gì cũng kịp tiến độ rồi, bảo Mộ Vũ dưỡng thương cho tử tế. Quản lý Lâm chẳng nói gì nhiều, chỉ an ủi đôi câu. Đối với ông ta, cả Mộ Vũ và ông chủ Kim, nói thế nào nhỉ, đều trông rất cung kính. 

Ngô Việt giúp tôi rót nước cho khách, sau đó âm thầm ghé tai tôi hỏi: “Có biết tên họ Lâm kia không?” Tôi lắc đầu. 

Nó nói: “Tao có chút ấn tượng. Ổng tên Lâm Húc, là quản lý trong Bộ phận Dự án của Tập đoàn Xây dựng Thịnh An. Trước đây tao có nhậu qua với ổng. Ổng chắc chắn không nhớ một đứa tép riu như tao, nhưng sếp tụi tao thân với ổng lắm.” 

“Ồ! Thịnh An tao biết, một trong hai tập đoàn xây dựng đứng đầu thành phố L. Công ty họ có mở tài khoản ở ngân hàng tụi tao. Tên Lâm Húc đó bị sao?” 

Ngô Việt trợn mắt với tôi một cái: “Mày biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn làm thân với ổng không? Rất nhiều công trình của Thịnh An cho ai làm không cho ai làm đều là một câu nói của ổng quyết định. Tao chỉ thấy em dâu có thể diện phết đấy, được một người nổi tiếng như vậy cất công đến thăm.” 

“Chắc là tiện đường thôi…” -Tôi biết bây giờ Mộ Vũ đang làm cho một khu nhà mà Thịnh An đang thầu, nhưng không nghĩ hắn có quan hệ gì với một nhân vật cấp cao như vậy. Dù gì chính giữa vẫn phải qua ông chủ Kim, hắn chỉ phụ trách làm việc thôi. 

Lúc hai người đó ra về, Mộ Vũ không chịu nhận hai nghìn tệ mà ông chủ Kim cho. Hắn nói đây không phải là tai nạn nghề nghiệp. Lâm Húc để lại một tấm danh thiếp cho Mộ Vũ, tự tay viết số điện thoại lên mặt sau danh thiếp, bảo có việc gì có thể gọi điện liên lạc ông ta. Mộ Vũ bất ngờ lưu số ấy lại một cách rất cẩn thận. 

Ngô Việt xảo quyệt hỏi Mộ Vũ quen Lâm Húc bằng cách nào. Mộ Vũ cũng không giấu. Hắn bảo trước đây họ đã ở dưới trướng Tập đoàn Xây dựng Thịnh An rồi. Hồi bên Vạn Đạt xây xong, có lần ban thi công làm sai chuyện gì đó, nên không mắc dây được, phải tháo đi xây lại. Lúc đó thời gian rất gấp rút, tháo đi xây lại chắc chắn sẽ không thể hoàn thành đúng thời hạn. Sự việc rất nghiêm trọng, truyền đến tận tai của Bộ phận Dự án Thịnh An. Chỗ xảy ra sai sót không nằm trong bổn phận của ông chủ Kim. Mộ Vũ chỉ phụ trách trông nom địa bàn của ông chủ Kim thôi. Hắn chỉ đơn thuần sang xem hộ rồi cầm bản vẽ nghĩ cách cho bên đó, nào ngờ vừa thử đã thành công, tiết kiệm được rất nhiều tiền của, cuối cùng vẫn bàn giao đúng hạn. Sau đó quản lý Lâm Húc còn đặc biệt tìm đến cảm ơn Mộ Vũ. Từ đó, hai người xem như quen biết.

Ngô Việt nhìn Mộ Vũ một cách sùng bái: “Không ngờ em dâu giỏi thế!” 

Mộ Vũ có chút ngơ ngác trước kiểu gọi em dâu này em dâu nọ của nó, quay đầu sang nhìn tôi. Tôi đã quen từ lâu rồi, ôm cổ Mộ Vũ từ phía sau thành ghế sofa: “Tất nhiên rồi, mắt nhìn người của tao sao có thể tệ được?” 

Mộ Vũ phì cười trước giọng điệu đắc ý của tôi. Một sự ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa, lặng lẽ bao trùm lên tôi. Tôi chìm đắm trong đó không muốn tỉnh lại. 

Ngô Việt giả vờ ho khan mấy tiếng: “An Nhiên, mày chú ý ảnh hưởng đến người khác có được không?” 

“Xí, bố mày đóng cửa lại yêu đương, ảnh hưởng cái quái gì chứ!” -Tôi tiếp tục ôm Mộ Vũ xà nẹo, Ngô Việt không chịu được nữa: “Được, tao chịu thua mày, tao lánh ra xa đây…Giờ cũng trưa rồi, tao đi mua tí cơm cho mình…Hai đứa bây muốn ăn gì?” 

Mộ Vũ không có yêu cầu gì. 

Tôi nói: “Cứ liệu mà mua, nhớ mang một phần canh gà về.” 

Từ lúc bị thương, Mộ Vũ đã không ăn gì mấy. Vết thương bị đau là một trong những nguyên nhân. Ngoài ra, trong lòng hắn cũng buồn, tuy hắn không nói, không quấy và tỏ ra không quan tâm. Hắn cũng là con người, không phải khúc gỗ. Đang yên đang lành bỗng nhiên tàn tật không còn lành lặn, ai mà chịu nổi? Lúc chúng tôi nói chuyện, hắn sẽ nhìn tay phải, thoáng ngẩn ngơ, lo ra. Những điều này tôi đều nhìn thấy, nhưng lại không thể an ủi, không thể nói ra. Hắn cố gắng gồng lên như vậy, tôi cũng phải cố tỏ ra hồn nhiên vô tư.

Tôi vẫn ôm Mộ vũ không chịu buông. Hắn là tất cả của tôi, là tất cả niềm vui và hạnh phúc của tôi trong tương lai. Hắn hoàn hảo, không khiếm khuyết, không gì có thể thay thế được. Một anh người yêu dịu dàng kiệm lời như vậy khiến tim tôi đau đến tột cùng lại thỏa mãn đến tột cùng. Tôi không biết phải làm sao với hắn, tôi không biết phải làm sao mới có thể yêu hắn nhiều hơn? 

Góc trán của người đó cọ lên má tôi. Tôi quay đầu lại, hắn bèn thuận thế nhẹ nhàng mi lên môi tôi một cái. Trước khi hôn sâu vào trong, Mộ Vũ đã nói một câu khiến tôi xấu hổ. Hắn nói: “Bớt hút thuốc đi!” 

…Thân cận quá, chẳng giấu được gì cả…
GV: loa loa loa, tui xong bản dịch thô của phần chính văn rồi, giờ chỉ còn sửa sửa up up thôi. Tốc độ biên tập chủ yếu phụ thuộc vào công suất hoạt động của não tui. Nhưng nói chung là tui sẽ cố gắng hoàn thật nhanh ~~~