Ánh đèn vàng nhạt trong hành lang dựng nên một thế giới mờ ảo. Tôi cảm thấy không gian xung quanh bị kéo dài đến biến dạng. Hắn và tôi, chúng tôi đều là một nhúm bóng đen. Tôi không dám thở, không dám chớp mắt, sợ một chút dao động sẽ khiến đối phương biến mất biệt tăm.
Người đó đứng ngay trước mặt. Ánh sáng khiến nửa người hắn lẩn vào bóng tối. Tôi cố gắng nhận dạng, nhưng hình ảnh lại ngày càng mơ hồ. Lại là một ảo giác, hay, lại là một giấc mơ? Những năm qua, lúc nào cũng có một hình bóng tương tự xuất hiện trong đám đông và trong mộng cảnh, khiến tôi đuổi theo, hụt hẫng, rồi lại đuổi theo, rồi lại hụt hẫng. Lặp đi lặp lại, không ngơi không ngớt. Cuối cùng, quá nhiều sự hụt hẫng như những lớp bông tuyết tích tụ thành lớp băng dày cộm. Tôi không kỳ vọng nữa, không dám nữa, đau quá.
“An Nhiên.” -Lại một tiếng gọi, đều là thứ thanh điệu và ngữ khí đã nằm sâu trong ký ức.
Hắn bước mấy bước đến trước mặt tôi, đến động tác cũng quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm.
Thế nên lần này là thật đúng không? Mộ Vũ, cậu về rồi à? Tôi đưa tay sờ lên một bên cổ hắn. Nơi đó truyền đến nhiệt độ bỏng tay. Không ngờ lại là thật.
Tôi không khóc hay cười được. Tôi không biết cảm xúc này là vui mừng hay phẫn nộ. Có một vết nứt toạc ra từ đầu ngón tay, nhanh chóng lan ra, phân nhánh, trải đầy trên cơ thể đã mất cảm giác…
Tôi đáp lại một tiếng. Lồng ngực khẽ rung lên, nhưng không có âm thanh phát ra. Trong đầu là sự tĩnh lặng của môi trường chân không, không đặc biệt kích động. Có một giây phút tôi tưởng mình đã được tôi luyện thành công, sau đó nhận ra: Rắm! Sự cả kinh chỉ bỏ qua đại não và truyền thẳng đến tứ chi.
Chìa khóa vẽ ra tiếng động chói tai trên cánh cửa chống trộm. Tay phải run dữ quá, đến nỗi nửa ngày trời cũng không tìm được ổ khóa.
Mộ Vũ lấy chìa khóa từ trong tay tôi, mở cửa, kéo tôi vào nhà, ấn tôi lên sofa, ngồi đối diện tôi, nhìn tôi.
Hắn không mập lên, cũng không gầy đi, nhưng vẫn có chút gì đó khác xưa. Trên mặt đã trút bỏ né thanh tú tươi trẻ của thảo mộc, thay vào đó là một sự lạnh lùng sắc bén như đặc tính của kim loại. Ánh mắt vẫn trong veo ấm áp như trong ký ức, áp chế bớt sự hung bạo lạ lẫm nơi cuối mày. Tóc lại ngắn đi đôi chút. Chiếc áo bông đen hở ra một nửa, để lộ chiếc áo sơ mi caro xanh trắng bên trong. Hai tay đặt trên gối, tay phải vẫn mang chiếc găng tay bốn ngón đã hơi mòn.
Giằng co, im lặng. Một lúc lâu, tôi lại đưa ra thêm một kết luận. Ba năm rồi mà thằng nhóc này vẫn không tiến bộ, vẫn kiệm lời ít nói như vậy. Thực ra tôi nên nói gì đó, về mình, về gia đình, hay hỏi gì đó, về những gì hắn đã trải qua, về những năm tháng nằm ngoài tầm mắt của tôi. Thế nhưng vẫn không mở miệng được, có thứ gì đã ngủ đông trong máu đang thức tỉnh, bắt đầu xé rách tim tôi: Hắn về, chưa chết, chưa quên tôi, hắn ở ngay trước mặt tôi, trên cơ thể có thân nhiệt nóng rực, trong mắt có nỗi nhớ khắc xương… Hắn đang ở đây, đang ở ngay đây…
Cơn sóng cảm xúc chậm chạp ùa đến, vỗ mạnh lên lồng ngực, từ từ, từ từ, mất đi tiết tấu.
Tôi mò mẫm tìm chai thuốc trong túi áo, run rẩy mở ra.
“An Nhiên!” -Người đối diện giật thót một cái, đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích!” -Tôi ngăn hắn lại, đổ mấy viên thuốc ra, nhét vào trong miệng
“An Nhiên, tôi đi lấy nước cho anh.” -Hắn một lần nữa đứng dậy.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, dùng hết sức gào lên: “Mẹ, mày dám nhúc nhích cái nữa thử xem.”
Có vẻ tôi đã làm hắn sợ. Hắn thực sự không nhúc nhích. Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhìn hắn chằm chằm, nói như niệm chú: “Đừng nhúc nhích, đừng đi, cứ ở đấy, đừng đi đâu cả…”
Tôi tựa vào sofa, không lấy ra được chút hơi sức nào nữa, không cách nào đưa tay giữ hắn lại. Tôi mới hoảng hốt làm sao, tuyệt vọng làm sao.
Hắn cầm lọ thuốc trên bàn lên, nhìn nhãn hiệu, mặt lập tức biến sắc. Hắn từng cùng tôi chăm mẹ mấy tháng. Thuốc trị bệnh tim, hắn còn biết nhiều hơn cả tôi. Ánh mắt dao động quen thuộc đó đại diện cho sự hoảng loạn không thể che giấu của hắn.
“Sao lại thế được? Anh…bị bệnh thật…” -Hắn như hoàn toàn không thể hiểu nổi, cứ lẩm nhẩm, rồi từ từ cúi người xuống, quỳ một gối xuống bên chân tôi.
“Rõ ràng tôi thấy anh vẫn đi làm bình thường, vẫn làm việc bình thường, còn hùng hổ chửi người khác nữa, hoàn toàn không trong cơn nguy kịch như Ngô Việt nói. Tôi tưởng anh ta muốn gọi tôi về nên cố ý nói như vậy. Tôi cứ tưởng anh vẫn luôn khỏe mạnh…” -Hắn cẩn thận kéo tay tôi lên, kéo tôi lại gần, choàng tay qua eo ôm lấy tôi. Tai hắn áp vào trước ngực tôi, ngay vị trí của tim.
“Xin lỗi, An Nhiên, xin lỗi, đã để anh chờ lâu như vậy. Cho tôi thêm chút thời gian nữa. Một tháng, nếu thuận lợi thì nửa tháng. Đến lúc đó tôi sẽ về đón anh. Muốn đi đâu cũng được, tôi sẽ đi với anh. Vậy nên đừng bệnh, đừng bệnh, không được bệnh…”
Giọng của Mộ Vũ rất nhẹ, rất êm, như một bó tơ tuôn qua kẽ tay. Trái tim thất thường của tôi từ từ ổn định trở lại trong sự dịu dàng vấn vít đó, như một tên vô lại đang khóc lóc lăn lộn thì được vỗ về.
Tôi ôm hắn lại, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn. Tôi cố gắng hít lấy mùi hương ấm áp trong tóc hắn. Tóc hắn hơi cứng, đâm vào mặt hơi nhột, nhưng mới dễ chịu làm sao.
“Lần trước cậu về là lúc nào?”
“Hồi tháng sáu, Ngô Việt gửi cho tôi một bức email, bảo anh đang trong cơn nguy kịch. Lúc tôi thấy email đã là một tháng sau rồi. Gọi rất nhiều cú điện thoại cho anh, anh đều đang cúp máy. Tôi sợ đến ngây ra.” -Có lẽ lúc hắn gọi cho tôi là lúc tôi ném hư chiếc điện thoại cũ và chưa kịp mua điện thoại mới. Hơn nữa, đúng như tôi nghĩ, hắn có thể nhận được tin tức của chúng tôi, chỉ cần hắn muốn xem thì có quá nhiều con đường.
“Sáng sớm hôm sau, tôi chạy đến căn trọ mà chúng ta thuê ở thành phố L. Nào ngờ vừa hay nhìn thấy anh đang ra ngoài đi làm, không có gì bất thường, còn vừa ăn bánh nướng vừa vẫy tay với Ngô Việt nữa… Tôi không yên tâm lại bắt xe đến khu lân cận ngân hàng. Chỗ đó cách bức tường kính của ngân hàng rất xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ. Anh làm việc ở quầy, trước bàn anh có thêm một người, chưa gặp bao giờ, chắc là đồng nghiệp mới của anh. Tôi ở đó nửa tiếng, cậu ta đã sang nói chuyện với anh sáu lần…”
“…Đó là đồ đệ của tôi.” -Tôi nói.
“Ừa, sau đó cậu ta lấy một tấm phiếu cho anh, anh nhìn một cái rồi nhảy dựng lên, nghiêm mặt lại nói nói gì đó, còn càng nói càng tức giận nữa. Người đó chỉ cúi đầu lắng nghe…” -Tôi không nhớ hắn đang nói hôm nào nữa, vì dường như ngày nào cũng xảy ra những chuyện tương tự. Thằng đồ đệ của tôi luôn có thể phạm những lỗi mà tôi không thể nén giận được.
“Nó ngu lắm, dạy thế nào cũng không xong…” -Tôi giải thích đơn giản, rồi ra sức ôm chặt người trong vòng tay.
Có một khoảng thời gian, tôi thực sự tưởng hắn đã bỏ mặc mình. Tôi sống hay chết, hắn cũng không quan tâm, chúng tôi xong rồi. Nhận thức đó gần như đập nát tôi. Sự tuyệt vọng đó chỉ cần nhớ lại là đau đến xé lòng. Hóa ra, hoá ra không phải, hắn có về và tận mắt nhìn thấy tôi sống rất “khỏe mạnh”. Khúc mắc đã ở trong đầu gần nửa năm được gỡ ra cái “bụp”.
Dưới tay, vai hắn dường như rắn rỏi hơn nhiều, mang theo độ cứng không tồn tại trong ký ức. Mấy năm qua rốt cuộc người này đã đi đâu, làm gì? Tại sao không có tin tức? Và sao giờ lại chịu quay về gặp tôi?
“Mẹ tôi…mất rồi.” -Tôi nói.
Mộ Vũ ôm chặt lấy tôi, gật đầu: “Nhìn thấy email của Ngô Việt là tôi về ngay. Anh ta sẽ không lấy chuyện này ra gạt tôi. Tôi biết mấy năm nay anh rất khổ sở, nhưng có cô, vì cô anh vẫn có thể chống chọi tiếp được… Tôi định chờ bên tôi yên ổn rồi, mọi chuyện sẽ có thể tốt hơn, anh có thể rời khỏi ngân hàng, chúng ta đưa cô đi khám ở những bệnh viện tốt hơn…nhưng cuối cùng vẫn không kịp…tôi vô dụng quá…”
“Không liên quan đến cậu, mẹ tôi luôn sử dụng loại thuốc tốt nhất mà bây giờ có thể tìm thấy… Bệnh này vốn cũng không có cách chữa…” -Con người luôn không thể thắng nổi số phận. Tôi tin rồi.
Cảm giác Mộ Vũ run lên một cách rõ rệt. Hắn nói: “An Nhiên, cô không ở đây nữa, anh còn có tôi. Mỗi ngày tôi phải nghĩ đến anh mới kiên trì tiếp được. Thế nên anh nhất định phải sống khỏe mạnh, bằng không tất cả sẽ không còn ý nghĩa gì nữa…” -Cảm nhận được hắn hôn lên ngực mình qua lớp áo sơ mi, tôi hiểu câu “anh nhất định phải sống khỏe mạnh” của hắn thực ra là đang nói với trái tim của tôi.
Xem ra tôi làm hắn sợ rồi.
“Không sao, Mộ Vũ, tôi không sao, bệnh nhỏ thôi…không nghiêm trọng…” Tác dụng kép của Mộ Vũ và thuốc khiến tôi nhanh chóng hồi phục bình thường.
Hắn ngồi lại ngay ngắn bên cạnh tôi, rồi mới sực nhớ ra hỏi tôi: “Chú không ở nhà?”
“Ừa, ông ấy về cơ quan rồi, vừa đi hôm nay…đổi chỗ ở, đổi tâm trạng… Ông ấy nói tôi đánh mất người tôi thích nhất, còn có thể tìm lại được, còn ông ấy đánh mất người đã ở với ông ấy cả đời, nhưng không bao giờ tìm lại được nữa… Ai ngờ cậu lại về thật.”
“Ngày xưa tôi đã nói nhỡ có đi lạc, anh cứ đứng yên tại chỗ chờ tôi, tôi nhất định sẽ về tìm anh. Đấy là nói thật, anh phải tin tôi.” -Mộ Vũ nắm tay tôi, trịnh trọng nói. Tôi gật đầu, còn định nói thêm gì nữa thì bị hắn ngăn lại. Hắn nói: “Tôi biết anh có rất nhiều điều muốn hỏi, tôi cũng thế, nhưng phải ăn cơm trước. Anh vừa ăn tôi vừa kể cho anh nghe có được không?”
Được chứ. Sao lại không được? Mộ Vũ đã về rồi, hắn nói thế nào thì thế nấy. Tôi mệt muốn chết, tôi không muốn nghĩ gì nữa, đều nghe hắn cả.
Mộ Vũ cởi áo khoác ra, găng tay cũng được gỡ ra nhét vào trong túi áo. Chỗ ngón út bên tay phải chỉ có một đoạn rất nhỏ, trơ trụi, trống hoác. Tôi nghĩ đến dấu tay đó mà trong lòng vẫn khó chịu. Dường như hắn đã quen rồi. Bốn ngón tay của hắn kéo tay tôi lại, tay trái cầm miếng bánh rán cuộn đã nguội ngắt và cốc miến ăn liền đi vào trong bếp. Tôi không làm gì cả, chỉ lẽo đẽo đi theo thắn.
Hắn rót cho tôi một li nước trắng bảo tôi uống trước, sau đó hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi lười suy nghĩ, nói: “Cậu làm gì thì tôi ăn nấy.” -Hắn gật đầu, lấy cà chua, trứng, cải dầu từ trong tủ lạnh ra, nói: “Thế ăn mì đi, dễ tiêu hóa hơn…”
Hắn cắt rau, lặt rau, cắt rau, một cách thuần thục. Tiếng nước, tiếng thớt, tiếng sành sứ va vào nhau loảng xoảng vang lên, hòa lẫn vào nhau.
Có gì đó không đúng. Tôi thực sự cảm thấy có gì đó không đúng, dường như thiếu đi thứ gì. Chúng tôi ba năm không gặp. Hơn một nghìn ngày đêm nhung nhớ lắng sâu dưới tận đáy lòng. Thất vọng, tuyệt vọng, trời đất sụp đổ, sóng gió có lớn đến đâu cũng không chạm đến được. Những nỗi nhớ đó cứ trải dài dưới đáy biển sâu, lẳng lặng ấp ủ. Và cuối cùng một ngày nọ, người trong nỗi nhớ quay về trong đêm đông, chỉ hàn huyên vài câu, sau đó rửa tay nấu súp cho tôi…Chỉ như thế thôi…có vẻ sai sai.
“Ê!” -Tôi gọi hắn.
“Ừa.”
Tôi áp sát đến ôm eo hắn. Hắn cúi đầu xuống nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước. Tôi ngước cằm lên, bàn tay ướt nhem của hắn nâng mặt tôi lên.
“Tôi nhớ cậu.”
“Tôi cũng nhớ anh.”