“Sư phụ, em muốn theo xe của thầy.” -Đồ đệ vừa khoác áo phao vào, vừa quay đầu lại gọi tôi.
“Ừa, thì theo đi!” -Tôi đeo găng tay vào, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Buổi tối, con Alto nhỏ màu trắng từ từ bò trên con đường ùn tắc không chịu được. Đồ đệ ngồi trên ghế phụ lái, gõ lên cửa kính xe tôi, không ngừng lải nhải: “Sư phụ, thầy biết không, họ đều ghen tị chết đi được. Tốt xấu gì thì cũng là xe, năm nghìn tệ, mẹ, rẻ quá đi mất…Điện thoại của em lúc mua còn đắt hơn giá này!”
Cơ quan nâng cấp xe, vừa mua một chiếc Chevrolet Sail mới cho công ty thay thế chiếc Alto đã dùng được bốn năm này. Cơ quan bảo bán lại cho nhân viên công chức với giá sáu nghìn, kết quả là suýt tranh nhau bể đầu. Cuối cùng tổng giám đốc chi nhánh nói thế này đi, bốc thăm, ai bốc được thì là của người đó. Hôm đó vừa hay tôi được nghỉ, cần đi bắt xe về nhà vội thì bị gọi đến phòng hội nghị, nhìn quanh thì thấy mọi người trong ngân hàng đều có mặt, tất cả đều hứng khởi bừng bừng, chờ giám đốc Chu không tham gia bốc thăm làm giấy thăm. Lúc đó tôi không ham lắm, vì thực sự quá rẻ nên cũng chờ một lúc. Sau đó mãi đến khi sắp không bắt kịp xe nữa phải đi ngay thì giám đốc Chu cuối cùng cũng làm xong, tôi nôn về nhà, bèn nói tôi bốc trước nha. Kết quả là vừa thò tay vào đã bốc được mảnh giấy ghi chữ “Alto” trong thùng. Cả đám ngớ ra hai giây, sau đó những tiếng kêu rên nổi lên khắp nơi. Kết quả là tôi đã sở hữu chiếc xe hơi đầu tiên của mình với giá năm nghìn tệ.
Nói là đã dùng bốn năm hơn nhưng thực ra mức độ trầy xước không hề nghiêm trọng. Hơn nữa, tiền rửa và sửa xe đều do cơ quan trả nên trước giờ xe được giữ gìn chăm sóc khá tốt. Tôi đi làm tan làm đều lái nó. Xe nhỏ, cũng tiết kiệm xăng, tôi rất hài lòng.
Đến khi đèn đỏ, đồ đệ nhận được Wechat, giọng của Tiểu Lý: “Hai người đến nơi thì đi thẳng đến đây, phòng trung 610, bảo sư phụ mày lái chậm thôi, không vội, lấy sẵn phần ăn cho hai người rồi.”
“Sư di hào phóng thật, công nhận đi karaoke thì phải đi Đường Cung, hiệu ứng âm thanh tốt, bao ăn…chỉ là hơi đắt một tẹo…Sư phụ, thầy đi qua Hải Thiên chưa? Em đi một lần là không muốn đi nữa, thua xa Đường Cung”.
“Hải Thiên rẻ.” -Tôi đáp bừa.
“Vâng, cũng phải. Phải rồi, nghe bảo phòng của Đường Cung đặc biệt khó đặt, huống hồ chi bây giờ là Noel. Sư di tan làm mới gọi điện mà cũng đặt được phòng trung…Sư phụ, em nghe bảo sư di là họ hàng của chủ tịch, còn có người bảo là con rơi…Có thật không sư phụ…”
“Giả đó.”
“Ồ, giả à? Cũng phải, họ hàng của chủ tịch chắc chắn phải ở trụ sở chính, sao lại có thể ở một chi nhánh như chúng ta, hơn nữa còn làm ở quầy trước…Nhưng, sư phụ, sư di thích thầy đúng không?”
“….”
“Đừng ngại, bọn em đều biết chuyện. Cô tốt với thầy ghê… Sư phụ, thầy có thích cô không?”
“Xuống xe.”
“Hả?’
“Đến rồi, xuống xe.” -Sao tôi lại có một thằng đồ đệ kém thông minh như vậy?
Ánh đèn, tiếng ồn, nhóm khách xếp hàng đông nghịt trước sảnh, nhóm nhân viên ăn mặc như ông già Noel, cây giáng sinh khổng lồ… Đây là một ngày lễ hỗn loạn và điên cuồng.
Tôi và đồ đệ là những người đến sau cùng. Các đồng nghiệp đã bắt đầu hát rồi. Tiểu Lý chỉ vào quầy bar, bảo hai chúng tôi qua đó giải quyết bữa tối. Giữa chừng còn đưa đồ uống nóng cho chúng tôi. Tôi nhắn tin cho Ngô Việt bảo là sẽ về trễ. Ngô Việt nói thẳng với tôi là nó không về. Đông người nên phải xếp hàng để hát, chưa đến lượt thì uống rượu, chém gió, đổ xí ngầu. Tôi vừa hút thuốc vừa nghe cả đám kêu la inh ỏi. Khi uống rượu, các đồng nghiệp cũng không gọi tôi nữa, mọi người đều biết tôi cai rượu rồi. Không nhớ là đã bắt đầu ngưng uống từ khi nào, tất cả mọi loại rượu, đỏ trắng vàng ta Tây, bất kể hoàn cảnh nào, bất kể người kính rượu là ai, cũng không nhấp giọt nào. Lúc đó vẫn có rất nhiều người không tin, sau đó có lần tôi đã từ chối thẳng thừng rượu của Tổng Giám đốc Chi nhánh, mọi người mới biết tôi nói cai là cai thật. Cai rượu rồi, nhưng hút thuốc thì ngày càng dữ dội.
Cả đêm tôi đã nói cười bâng quơ với các đồng nghiệp, đều là những chủ đề vô thưởng vô phạt. Chị Tào chọn bài cho tôi bảo tôi hát. Mỗi bài tôi đều hát chưa được mấy câu, sau đó lại đổi cho người khác.
Mười giờ hơn, lúc tàn cuộc, chị Tào bảo thuận đường với đồ đệ đòi đưa nó về, Tiểu Lý giao cho tôi đưa.
Tôi cười: “Không thành vấn đề!”
Thành phố nhỏ tốt ở điểm này. Lễ hội có náo nhiệt đến đâu thì vừa qua mười giờ đêm mọi người đã về nhà đi ngủ.
Đèn đường lóe trên mặt tôi, lúc sáng lúc tối. Tiểu Lý nhìn tôi, im lặng suốt cả quãng đường. Đến cổng tiểu khu nhà nó, nó cũng không xuống xe, chỉ ở lì trên ghế phụ lái nhìn tôi chằm chằm.
“Ngày mai gặp!” -Tôi xua tay với nó.
Mắt nó chớp mấy cái: “An Nhiên, đến hôm nay tui đã biết ông tròn năm năm rồi.”
“Ồ, lâu như vậy rồi à!” -Tôi đáp lại một câu, thực sự không biết nói gì, chỉ cười với nó. Nó bất thình lình nghiêng người qua ôm chầm lấy tôi. Đấy là một tư thế ôm rất kỳ quặc. Tôi thoáng ngơ ra, chỉ hơi ngơ ra thôi, không cứng đờ, không hoảng loạn, không khước từ, chỉ để cho nó ôm mà không phản ứng gì.
Trong radio đang phát một bản nhạc xưa: “Nỗi nhớ anh hóa nỗi lòng, chờ đợi anh khiến em trở nên kiên trì, khát vọng trong mắt không kịp che giấu và lại thành thật đến thế…”
“An Nhiên, ông…ông đỡ hơn chưa? Ông đỡ hơn tí chưa?” -Nó hỏi. Trong tiếng nói mang theo vị mặn chát của nước mắt.
Tôi? Tôi nghĩ chắc là mình đỡ hơn tí rồi? Tôi đã cất tấm ảnh trên bàn ăn. Mỗi ngày không còn kiểm tra số dư của cùng một tài khoản hàng trăm lần, không còn hỏi đi hỏi lại Ngô Việt một câu hỏi, không ôm cuốn sổ nợ kia cũng có thể ngủ được, và có thể đi du lịch khắp nơi. Tôi còn đổi điện thoại mới, mua máy tính để bàn. Đầu tư vàng bạc với Ngô Việt cũng kiếm được tí tiền… Tôi nghĩ hẳn là mình đã đỡ rồi nhỉ…Bà không nhìn ra ư? Sao lại hỏi tui?… Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc lan từ trong tim ra ngoài cơ thể. Hô hấp trở nên khó khăn. Vầng sáng trước mắt loang ra thành những vệt màu được bôi bừa lên. Cơn đau sắc bén khiến đầu ngón tay tôi cũng bắt đầu run rẩy…
Tại sao lại hỏi? Bà biết không, lớp vỏ bọc mà tôi cố gắng duy trì hoàn toàn không chịu được một câu hỏi nhẹ nhàng?
Tôi chẳng đỡ hơn chút nào, hoàn toàn không.
Từ khi Ngô Việt gửi câu nói dối “An Nhiên đang trong cơn nguy kịch” đến nay đã nửa năm, không có bất kì câu trả lời nào. Một tháng qua đi, tôi ném điện thoại, đập máy tính bảng. Tháng thứ hai, tôi nhìn ảnh hỏi Ngô Việt: “Mày nghĩ nó quên tao rồi hay là chết rồi?” Ngô Việt nghĩ ngợi nửa ngày, hỏi tôi: “Nó nhớ mày, yêu mày, thì có thể làm được gì?”
“Ít nhất cũng phải cho tao một chút tin tức…để tao dễ sống hơn.”
“Nó cho mày tin tức, mày thực sự sẽ dễ sống hơn sao? Nó không về được, mày không ra được, cứ lãng phí thời gian như vậy ư?”
“…”
“Lẽ ra có hai con đường. Một là mày giàu lên đột xuất trong một đêm, bỏ công việc ngân hàng. Mày muốn làm gì thì làm, nhưng chuyện đó có khả thi không? Mày tưởng đang viết tiểu thuyết hả? Nói trúng số là trúng số, nói giàu lên là giàu lên. Kiếm tiền dễ như vậy thì trên thế gian đã hết người nghèo từ lâu rồi. Chút tiền đầu tư bọn mình kiếm được vốn chẳng thấm vào đâu, vẫn phải nuôi cô bằng thu nhập từ công việc của mày bây giờ. Hơn nữa, sau này số tiền cô cần sẽ ngày càng nhiều, nên con đường này gần như không khả thi trong thời gian ngắn. Hai là…là…cô không cần tiền nữa…Như thế mày cũng được giải thoát, nhưng e rằng đây không phải là điều mày muốn đúng không?”
“Chỉ cần bà ấy sống khỏe, tao thà không giải thoát…” -Con đường thứ hai, tôi không thể chấp nhận được.
“Đúng thế, vậy mày định lãng phí thời gian đến lúc nào nữa? Mày muốn em dâu nhớ mày, yêu mày, mãi mãi dõi theo mày đến lúc nào nữa? Mười năm, hai mươi năm? Mày đừng trách tao nói thẳng, tính tao nói chuyện như vậy. Suy cho cùng thì mày muốn cô sống khỏe hay mau chóng giải thoát đi tìm em dâu?”
Lại là sự lựa chọn này ư? Vẫn là sự lựa chọn này ư?
Quyết định năm xưa trông có vẻ là của Mộ Vũ, nhưng thực ra trong lòng tôi biết rất rõ. Cuối cùng của cuối cùng thì rốt cuộc tôi vẫn phải thỏa hiệp. Mộ Vũ làm thế chẳng qua là muốn gánh vác quyết định đó cho tôi. Hắn tỏ ra hắn cũng đồng ý, hắn không trách tôi, nhưng như thế không thể khiến tôi vô tội hơn, vì cục diện này là do tôi gây ra.
Tôi cười khổ. An Nhiên, mày dựa vào đâu mà vẫn muốn hắn nhớ mày, yêu mày? Từ khi dồn hắn vào bước đường cùng đến nỗi chỉ có thể bỏ đi, mày đã không còn tư cách cầu xin hắn làm vậy nữa rồi. Hắn suýt mất hết mọi thứ vì mày, mày còn định dùng chữ “tình” mập mờ này để bám theo hắn đến bao giờ đây?
Ngô Việt vỗ vai tôi nói: “An Nhiên, nói thật, tao không tin nó có thể quên được mày. Nếu thực sự quên được thì cũng là chuyện tốt, ít nhất tốt hơn mày tự giày vò bản thân vô thời hạn như vậy.”
Thế là tôi từ từ tìm lại thằng An Nhiên bình thường đó và khoác “nó” lên mình như một chiếc áo khoác. Biết nói, biết cười, biết cầu tiến… chỉ là đừng ai đòi sự thật lòng của tôi, ở đó đã trống rỗng từ lâu rồi, còn lại toàn khói hoang cỏ dại, bụi bờ tuyệt vọng.
Sự thật luôn như thế. Không phải bạn nghĩ thông rồi, chấp nhận số phận rồi là vết thương có thể không đau nữa. Bạn có thể thuyết phục bản thân bằng đạo lý, nhưng không thể cầm máu bằng đạo lý.
Tiểu Lý luống cuống moi thuốc từ trong túi áo tôi ra cho tôi uống.
“Lý Nhi, bà làm tui sợ…” -Tôi vừa thở dốc vừa nói nhăng nói cuội, tiện thể rút tay mình ra khỏi tay nó.
Tiểu Lý cúi đầu im lặng. Tôi biết sự chờ đợi đau khổ như thế nào. Đó là lý do khiến tôi lúc đầu không nhẫn tâm đẩy nó ra. Nhưng điều cần nói tôi vẫn phải nói: “Lý Nhi, đừng đợi nữa, tui không thể cho bà tình cảm mà bà muốn… Tâm tư của tui dùng hết lên người một người khác rồi. Cho dù không ở bên nhau…thì những gì tôi nợ hắn vẫn không biết phải trả thế nào. Thế nên bà đừng làm gì cho tui nữa, tui không trả nổi đâu…”
“Ông trách ba tui đúng không?” -Nó hỏi.
“Chuyện đó, lúc đầu tôi rất hận, nhưng, bây giờ không hận nữa rồi… Thật đấy, là lỗi của tôi. Trong một xã hội thế này, không có ông ta cũng sẽ có người khác, không có khó khăn này thì cũng sẽ có khó khăn khác. Là tôi quá ấu trĩ, chúng ta đều quá ấu trĩ.”