Tôi để mặc Mộ Vũ quấn băng gạc không phải vì tôi chưa từng nghĩ đến chuyện mua cho hắn một đôi găng tay, mà có thể là vì trong tiềm thức tôi vẫn còn một chút không cam tâm. Quấn băng gạc trông như thể vết thương chỉ tạm thời chưa lành chứ không phải mãi mãi không thể lành.
Mộ Vũ quay người lại đeo găng tay vào cho tôi xem. Hợp phết! Màu đẹp, chất liệu cũng rất thoải mái, tuy mất một ngón tay trông có chút quái dị, nhưng trông vẫn tự nhiên hơn băng gạc nhiều.
Dương Hiểu Phi nói đúng là mẹ vợ thương con rể. Ngô Việt bảo đấy là mẹ chồng thương con dâu.
Nói chung là dù có nói gì đi chăng nữa thì Mộ Vũ cũng rất vui. Hắn rờ tới rờ lui cái găng tay, đặc biệt giống một đứa trẻ vừa nhận được món mình thích, quý không chịu được. Sau đó, người ta xách điện thoại ra ban công. Tôi biết hắn định gọi cho ba mẹ, nên không đi theo mà tiếp tục kể lại sống động “sự tích anh hùng” của mình tối qua cho Ngô Việt nghe, nước bọt bay tung tóe.
Ngô Việt nghe xong chỉ vào mũi tôi một lúc lâu, chân thành chửi tôi là đồ ngu, đâm đầu vào chỗ chết. Nó hỏi tôi: “Sau này mày định thế nào? Công việc mất rồi phải tìm lại. Với cái kiểu “văn không thạo, võ không thông” của mày thì tìm được việc gì? Mày bảo muốn đổi thành phố, bộ dễ thế à? Căn hộ mày mới mua thì sao? Mày đã nói với gia đình chưa? Mày đã nói cho họ biết chuyện của Mộ Vũ chưa? Mày không sợ tim cô không chịu được hả mày?…”
Tôi nhìn ra ban công một cái, ra hiệu cho Ngô Việt im lặng.
Công việc nhà cửa này nọ đều dễ nói. Điều khiến tôi thiếu tự tin nhất là bên mẹ tôi. Tuy bây giờ bà xem Mộ Vũ như con ruột, đấy cũng là trong tình trạng không biết thực ra hắn là con dâu mình. Nếu biết quan hệ của chúng tôi như vậy, sợ là bà sẽ không chấp nhận được. Mẹ mà khỏe mạnh như một người bình thường, tôi còn có thể bất chấp nói với bà, cùng lắm là ăn đòn thôi. Ba mẹ có phản đối có quấy thế nào thì cũng là ba mẹ tôi. Chuyện đó không thay đổi được. Tệ lắm thì họ đòi sống đòi chết uy hiếp tôi… Thế…thế có nghĩa là tôi cũng có thể đòi sống đòi chết uy hiếp họ đúng không? Nhưng chết là mẹ tôi không phải người bình thường. Đừng nói là uy hiếp, một chút không vừa ý cũng có thể khiến bà phát bệnh. Tim bà giống như một quả bom nổ chậm, tôi đi tránh ra còn không kịp, làm gì dám giẫm lên đó.
Nhưng có những chuyện không tránh được, vì có những người không thể phụ lòng.
Chỉ có thể cược một ván. Với sự hiểu biết của tôi về ba mẹ thì họ đều không phải là người ngoan cố, tôi mới là người ngoan cố nhất nhà tôi. Hơn nữa, họ thương Mộ Vũ như vậy, tôi nghĩ xác suất thắng của ván cược này không hề nhỏ. Nhỡ như không được thì … Sau này còn nhiều thời gian, dùng biện pháp mềm chứ sao.
Ngô Việt nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ: “Sợ em dâu nghe thấy? Mày tưởng mày không nói thì người ta không biết à? Còn ai ngu hơn mày nữa? Trước khi mày về, nó còn nói với tao kia kìa…”
Tôi cười khổ. Phải, đầu óc tôi còn nghĩ ra được, sao hắn có thể không nhận ra?
Nghĩ ngợi cũng vô dụng, trót đi đến bước này rồi.
Mộ Vũ gọi điện xong quay lại. Sự nhu hòa và ý cười trên mặt vẫn chưa tan hết, ngay sau đó đã phủ lên một lớp rầu rĩ nặng nề u ám, nhưng khi bước đến bên tôi ngồi xuống, hắn đã trông như một người vô sự.
“Cô bảo sáng nay gọi cho anh mà máy cứ bận mãi…”
“Sáng nay “công việc ” bận quá.” -Tôi lười biếng tựa lên người Mộ Vũ, kéo tay hắn ra phía trước, nương theo tay hắn nghịch con dấu tên trên điện thoại. Thường thì trước mặt người ngoài, tôi hay ngại không dám xà nẹo với Mộ Vũ, nhưng lúc này tôi muốn gần hắn thêm chút nữa, nương tựa vào nhau. Tôi không cần đoán hắn đang nghĩ gì, trong lòng cũng biết phải an ủi hắn như thế nào. Tôi vốn không giỏi phỏng đoán tâm tư người khác, nhưng tính nết của một nửa trong nhà lại như vậy, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Hắn đang lo, đang khó xử, có lẽ còn khó xử hơn cả tôi. Lo ba mẹ tôi không chấp nhận, lo tôi phải chịu áp lực; khó xử vì ba mẹ tôi quá tốt với hắn, khó xử vì tôi kẹp ở giữa không biết phải làm sao. Có lẽ còn nhiều hơn nữa, đều được đè nén dưới đáy đôi mắt lặng sóng như giếng cổ. Tôi nhìn không thấu nhưng tôi cảm nhận được.
Mộ Vũ không chút kiêng kỵ nghiêng người qua ôm lấy tôi, áp sát vào da đầu tôi, im lặng hít thở. Tự nhiên như vậy, ăn ý như vậy.
Thứ tôi muốn cho và thứ hắn cần, đều khớp vào nhau.
Ngô Việt bị đả kích, nó không dám làm dữ với Mộ Vũ, chỉ có thể sỉ tôi: “An Nhiên, da mặt mày ngày càng dày rồi!”
“Dày cái đầu mày.” -Tôi đưa chân đá qua bên đó. Bố cất công làm nhiều chuyện như vậy để làm gì? Chẳng phải là để xà nẹo một cách quang minh chính đại ư? Bây giờ còn gì phải lo nữa.
Ngô Việt không né ra, nhe răng trợn mắt nói: “Được, An Nhiên mày được lắm. Mày đá tao bị thương thì tao ăn vạ ở nhà mày luôn. Hôm nay tao không về đâu, tao ở lại ăn cơm…”
Dương Hiểu Phi sấn đến nói: “Trong tủ lạnh còn chút thịt cừu, em làm thịt viên cho mình ăn nha… Sắp trưa rồi.”
Ngô Việt vừa nghe là phấn chấn hẳn lên: “Được được, đi nào, anh cũng giúp một tay…” -Hai người bá vai khoác cổ vào bếp, để phòng khách lại cho tôi và Mộ Vũ.
“Mộ Vũ.”
“Ừa.”
“Không có gì.”
“Ừa.” -Hắn siết tay lại, đặt một nụ hôn dịu êm lên phía sau tai tôi.
Tuy bây giờ hơi loạn, nhưng, chuyện gì cũng phải từ từ từng cái một.
Trước mắt phải giải quyết vụ nghỉ việc trước, vụ đánh người vẫn chưa xong và vẫn còn vụ chuyển nhà… Khi nào bên này yên ổn rồi, mới tập trung tinh thần đối phó với bên ba mẹ.
Buổi chiều Ngô Việt và Dương Hiểu Phi xem tivi để tiêu hóa đồ ăn trong bụng, Mộ Vũ viết đơn xin nghỉ việc với tôi. Tính ra thì đơn xin nghỉ việc cũng chẳng có gì để viết, dù gì tôi cũng không làm nữa, chỉ cần viết cho có là được. Tôi hồi tưởng đôi chút về trải nghiệm làm việc ở ngân hàng mấy năm qua. Chán thì có chán, nhưng mãi đến trước vụ của Mộ Vũ cũng không có ký ức gì không vui. Hơn nữa các đồng nghiệp thân thiết đối xử với tôi cũng không tệ. Một người vốn cực kỳ ghét viết như tôi lại gõ ra được một lá thư cảm ơn dài một nghìn chữ.
Mộ Vũ giúp tôi sửa lại những câu những chữ bị sai, cuối cùng điền ngày tháng.
Tôi duỗi lưng một cái: “Xem như xong việc rồi.” -Thứ này cứ đưa cho cơ quan là được. Cho dù các sếp không duyệt thì nghỉ việc vô cớ trên nửa tháng cũng sẽ bị sa thải. Tôi cũng không mong cơ quan có thể trả cho mình mấy trăm tệ phí tăng ca của tháng trước. Đối với tôi mà nó, nghỉ việc không khác gì sa thải.
Mộ Vũ nhìn tôi sao chép văn kiện vào USB, hỏi: “An Nhiên, anh quyết định rồi à?”
Tôi gật đầu: “Quyết định rồi, chuyện sớm muộn mà, chúng ta không thể cứ trốn chui trốn nhủi mãi, không thể để cậu thiệt thòi được.”
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, tôi chỉ biết tôi không thể tiếp tục ở lại một nơi như ngân hàng nữa. Tôi muốn rời khỏi thì phải cất bước chân đầu tiên. Cho dù bước tiếp theo sẽ giẫm vào hư không, tôi cũng phải bước.
Ánh mắt Mộ Vũ rung rinh, cuối cùng hắn kéo tay tôi hứa một cách rất nhẹ nhàng rất nghiêm túc: “Tôi sẽ không để anh chịu khổ.”
Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Ngày Hai, tôi và Mộ Vũ đi xem nhà mà Ngô Việt tìm cho. Đúng như nó nói, rất tốt, rất hoàn thiện. Mộ Vũ cũng thích. Chúng tôi kí hợp đồng thuê nhà với chủ nhà và ứng trước tiền thuê cho một quý ngay tại chỗ.
Ngày Ba, bốn chúng tôi sang nhà mới dọn dẹp sơ sơ. Đại thể nội thất đều đầy đủ. Ngô Việt lại bỏ một trăm tệ ra mua cho chúng tôi một chiếc bàn ăn bốn người và bốn chiếc ghế từ chợ đồ cũ, mới tầm tám mươi phần trăm. Máy lạnh tivi đều xài được, máy sưởi trong phòng cũng rất ấm.
Ngày Bốn, Tết Tây kết thúc. Tôi cầm đơn xin nghỉ việc đến cơ quan, bị Tiểu Lý chặn lại trước cửa phòng kinh doanh. Nó nói bên giám đốc Vương đã chịu từ bỏ, nghĩ cho hình ảnh của ngân hàng chúng tôi, không khởi tố tôi nữa…Đây chắc là kết quả của việc trụ sở gây áp lực xuống. Chắc chú lại ra tay giúp tôi… Tiểu Lý lấy đơn xin nghỉ việc trong tay tôi xem một lúc lâu, rất không vui hỏi tôi: “An Nhiên, của ông là thư cảm ơn mà, ông cảm ơn tới cảm ơn lui sao không thấy nhắc đến tui?”
Tôi nghĩ thầm trong lòng: Đã đến nước này rồi, chị hai chị còn tính toán mấy thứ đó với tôi làm gì? -Rồi đáp: “Đại ơn không lời nào cảm tạ cho hết. Những cái tốt của bà tui sẽ khắc ghi trong tim…”
Tay Tiểu Lý run lên, nó cúi đầu hỏi: “Thật không?”
“Thật.” -Tôi trả lời cực kỳ chắc chắn, nhưng trong lòng lại thấy rất mệt. Thật hay giả thì có làm sao? Trời đã định sẵn là tôi không thể nào đáp lại tình cảm của nó.
Tiểu Lý im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Chắc chắn phải nghỉ việc à?”
Tôi nhìn mọi người trong phòng kinh doanh qua lớp của kính chống đạn. Ngoài anh Cao ra, không ai chào tôi. Tôi tin là chuyện của mình và Mộ Vũ đã lan truyền ra ngoài rồi, ít nhất là trong chi nhánh chúng tôi. Họ đều đang nhìn tôi và Tiểu Lý với đủ loại ánh mắt.
Tôi thở dài một tiếng: “Lý Nhi, bà phải hiểu là chỗ này không chứa chấp tôi.”
Tiểu Lý không nói nữa, nhìn tôi, trông như sắp khóc. Những lời an ủi, trước đây tôi đã nói cạn, bây giờ dù muốn an ủi đôi câu cũng không biết nói gì. Ngơ ra một giây thì thấy người ta xé đơn xin nghỉ việc của tôi ra làm đôi, roẹt một cái, xé mất tiêu.
Không chờ tôi nổi nóng, Tiểu Lý nói: “Để tôi in lại bản khác cho ông.” -Rồi xoay người bước vào phòng kinh doanh.
Tôi bị “treo” ngoài cửa, lúng ta lúng túng. May mà ông chủ tiệm rửa xe nhìn thấy tôi, cười hì hì qua chào tôi. Hiển nhiên ông không biết chuyện tôi từ chức. Sau khi nói này nói nọ mấy câu, ông bèn hỏi tôi công trường của Mộ Vũ khi nào ngừng thi công, bảo bên ông thiếu người làm lắm, liên lạc với Mộ Vũ cũng không nhận được hồi âm. Tôi hứa có cơ hội sẽ hỏi hộ ông.
Mười phút sau, đơn xin nghỉ việc mới đã in xong. Tiểu Lý đưa cho tôi xem, không thay đổi gì nhiều, chỉ thêm hai chữ “Lý Lâm” vào số người mà tôi cảm ơn. “Như vậy có ý nghĩa gì chứ?” -Tôi cười khổ.
Lý Lâm chửi: “Ông biết cái rắm!”
Lúc đó quả thật tôi không hiểu. Mãi đến khi rời xa Mộ Vũ, tôi mới từ từ hiểu ra dụng tâm của Tiểu Lý lúc đó. Đấy là một sự không cam tâm đến cùng cực. Cho dù cuối cùng vẫn mất đi nhưng cũng muốn có thêm một chút ràng buộc, một chút liên hệ, một chút gì đó có thể tưởng niệm nhớ về, cho dù không có ý nghĩa gì.
Đơn xin nghỉ việc được đưa đến văn phòng tổng hợp. Các đồng nghiệp đều nhìn tôi với vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi. Cũng phải, nói gì chứ, nói gì cũng không thỏa đáng. Tôi cười vẫy tay với mọi người, nói một câu từ biệt giả dối nhất trên đời: “Sau này liên lạc thường xuyên nhé!”
Lúc đi ngang qua văn phòng của chị Tào, tôi vốn định vào nói với chị một tiếng, nào ngờ chị lại không có ở đó. Thôi, ý trời.
Về đến nhà, tôi nói với Mộ Vũ về vụ ông chủ tiệm rửa xe tìm hắn. Hắn gật đầu, bảo biết rồi, nhưng lại không tỏ thái độ gì rõ ràng. Hắn đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, ít nhất là một quyết định tương đối quan trọng. Hai mày khẽ cau lại, điện thoại nắm chặt trong tay. Tôi ầm thầm quét mắt qua màn hình điện thoại. Trên đó là một dãy số điện thoại, tên là Lâm Húc.
Tôi không muốn làm phiền hắn, tự thu dọn mấy món lặt vặt một cách chậm rãi. Ngày mai là chuyển nhà rồi.
Ngày Năm, chuyển nhà.
Đồ đạc cũng không nhiều. Mộ Vũ vốn đã chẳng có bao nhiêu đồ đạc; đồ của Dương Hiểu Phi hơi lung tung, rất nhiều món trong đó có thể vứt đi rồi; và những món đồ sinh hoạt mà bình thường tôi mang qua từng chút một như kiến dọn nhà. Mấy ngày nay đã dọn được hòm hòm. Chỉ có mấy thùng, một chiếc xe taxi cộng một chiếc xe ba gác là đủ để chúng tôi chuyển qua.
Kết quả là đang chuẩn bị ra ngoài thì bị chị Tào chạy đến ngăn lại trong giận dữ. Tiểu Lý đứng phía sau chị, bất lực xòe tay ra.
“Chị, chị đến giúp em chuyển nhà hả?” -Tôi thấy sắc mặt chị không được vui nên tí tửng nói.
Chị mặc kệ lời nói của tôi, nói thẳng với Mộ Vũ: “Mộ Vũ, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Mộ Vũ vừa gật đầu, tôi lập tức ngăn lại ngay: “Không được, có nói cũng phải dẫn em theo. Chị Tào, chẳng lẽ chị có ý đồ gì xấu với Mộ Vũ?”
Người phụ nữ đó liếc tôi một cái: “An Nhiên, ai cho phép em nghỉ việc?”
Tôi biết ngay mà. Chắc chắn chị đã thấy lá thư đó, chị là người phải ký tên đầu tiên.
Chị tìm Mộ Vũ nói chuyện, nói gì? Bảo hắn khuyên tôi đừng nghỉ việc hay khuyên hắn rời xa tôi? Dù tôi biết đều là ý tốt thì cũng tuyệt đối không thể chấp nhận, tôi vô cùng rõ bản thân muốn gì.
Thấy tôi không trả lời, chị Tào kéo Mộ Vũ đi về phía phòng ăn. Tôi giật cánh tay của Mộ Vũ lại: “Này, đừng lôi kéo có được không? Chị, chị giữ kẽ chút đi.”
Cuối cùng chị Tào cũng không chịu được nữa: “An Nhiên, chị không đến đây để khua môi múa mép với em. Chị có chuyện phải nói với Mộ Vũ. Em muốn nghe cũng không sao.” -Thấy chị Tào vô cùng tức giận, Mộ Vũ nheo mắt lại bẹo má tôi một cái, ra lệnh cho tôi: “Không được quấy nữa.”
Để lại Tiểu Lý và Dương Hiểu trừng mắt nhìn nhau trong phòng khách, tôi mặt dày đi sau Mộ Vũ để nghe chị Tào “nói chuyện” với hắn.
Sự thật chứng minh phương hướng phỏng đoán của tôi rất chính xác. Đầu tiên, chị trình bày hiện trạng tình cảm của tôi và Mộ Vũ không được người đời chấp nhận ra sao và những gian khổ mà chúng tôi sẽ phải đối mặt khi tiếp tục mối quan hệ này. Tôi đoán chắc chắn chị đã tra cứu rất nhiều tư liệu nên mới nói được lưu loát như vậy. Chị cứ bảo chuyện này sẽ hủy hoại cả hai chúng tôi. Mộ Vũ lẳng lặng lắng nghe, tôi bắt đầu có chút sốt ruột. Nói một cách khó nghe thì thực ra chị Tào đang dùng tôi để gây áp lực cho Mộ Vũ. Chị biết Mộ Vũ có thể không quan tâm đến sự được mất của mình nhưng lại không thể không lo cho tương lai của tôi. Sau đó, tôi buộc phải mở miệng ngắt lời chị Tào: “Chị, những gì chị nói, bọn em đều biết. Chị muốn tốt cho hai đứa em, em cũng biết. Nhưng chị đâu thể cứ đem em ra nói để hù dọa Mộ Vũ. Hai đứa em mà chia tay được thì đã chia từ lâu rồi. Chị mà nói tiếp nữa, em thực sự sẽ trở mặt đấy.”
Chị Tào hoàn toàn không quan tâm đến tôi, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Mộ Vũ. Mộ Vũ kéo kẻ đang hung dữ ra mặt này về phía sau, trịnh trọng nói với chị Tào rằng: “Chị Tào, trước giờ chị đều rất chiếu cố cho em và An Nhiên. Tính An Nhiên là vậy, chị đừng giận ảnh. Tụi em ở bên nhau thực ra là vì em không thể rời xa An Nhiên. Trừ khi ảnh bỏ em, bằng không dù có thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không rời xa ảnh, dù có làm hại ảnh…”
Không chỉ chị Tào mà ngay cả tôi cũng ngớ ra. Mộ Vũ chưa bao giờ nói những lời này với tôi. Tôi tưởng trước giờ đều là mình theo đuổi Mộ vũ, mình mới là người khóc lóc ỉ ôi sợ đối phương chạy mất. Hôm nay nghe hắn nói như vậy, tôi thực sự có chút không kịp phản ứng. Một sự vui sướng phấn khởi không thể che giấu dâng lên từ tận đáy lòng. Tôi nhìn góc nghiêng của Mộ vũ, tươi cười trắng trợn. Mộ Vũ vốn đang rất nghiêm túc, liếc thấy biểu cảm của tôi, liền rũ mắt xuống, bất ngờ ngượng ngùng một cách hiếm hoi. Con người này đáng yêu quá đi mất, sao lại có thể bảo tôi buông tay được?
Chị Tào vừa thấy mình bị lơ, thở dài một tiếng, lại bắt đầu dùng chiến lược nhượng bộ hơn. Chị nói nếu chúng tôi thực sự muốn ở bên nhau thì âm thầm cũng được, miễn là đừng rêu rao, dù gì cơ quan cũng không có đủ sức người sức của để trông chừng tôi, trước mắt chỉ cần cố gắng xử lý vụ giám đốc Vương thì không nghiêm trọng đến mức nghỉ việc. Đồng thời, chị còn nói rõ là bây giờ tìm một công việc ổn định lương cao khó như thế nào, bỏ việc này tiếc nuối ra sao… Những chuyện này, tôi có nghĩ đến rồi. Khoan hãy nói bên giám đốc Vương chắc chắn sẽ không tha cho tôi, dù lần này tôi có thể tiếp tục ở lại thì rồi sẽ có một ngày vẫn phải đi đến bước này, trừ khi nhà nước ra một bộ luật gì đó… Nhưng chuyện khó tin như vậy thì thôi khỏi nghĩ cho rồi.
Tôi chỉ bảo tôi thực sự không muốn đi làm nữa, muốn thay đổi môi trường. Tính ra cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua đổi việc thôi mà? Chẳng lẽ chỉ vì bây giờ đang có công việc ổn định thì không được đổi? Không lý nào như vậy. Chị Tào tận tình khuyên bảo như vậy là vì điều gì? Chính là vì lo cho tôi. Tại sao lại lo cho tôi như vậy? Là vì chị nghĩ tôi không có khả năng để tự nuôi sống mình.
Chị Tào nói: “Phải, chính là vậy đó, An Nhiên em nghĩ em không làm ngân hàng thì làm được gì? Không chịu khổ được, bằng cấp cũng không xuất chúng, sở trường cũng không có, sau này em phải làm sao?”
Cho dù những gì chị nói đều là sự thật, tôi vẫn có chút không phục: “Chị, theo như chị nói thì em rời khỏi ngân hàng là chết đói à?”
Chị Tào nhìn tôi: “Cũng gần như vậy!”
Tôi còn định cãi lại, Mộ Vũ đã chêm vào một câu: “Em có thể chăm sóc ảnh.”
Thế là tôi vô cùng hài lòng, chị Tào thì bị chẹn đến tái mặt, cuối cùng hất tay áo bỏ đi mặc kệ hai chúng tôi.
“Chị, chị, chị lái xe đến đây đúng không? Chở hộ em tí đồ đi để em tiết kiệm tiền taxi với.” -Tôi mặt dày trục lợi chị Tào. Người ta chẳng thèm nhìn tôi: “Ban nãy ai là đứa vừa trở mặt với chị hả? Bây giờ nài nỉ chị rồi à.”
Tôi vội xin lỗi, tôi không đúng tôi đáng chết, tôi trọng sắc khinh bạn, tôi lấy oán báo ơn… Chị tức thì tức nhưng vẫn giúp một tay.
Đến phòng khách, tôi nhận ra hai người trong phòng khách yên tĩnh phết. Dương Hiểu Phi đang híp mắt trên sofa, có vẻ đã ngủ mất. Tiểu Lý thì đang đứng trước một chiếc thùng lục lọi gì đó.
“An Nhiên, tui có thể lấy cuốn sổ này về xem không?” -Tiểu Lý cầm quyển sổ của tôi, hỏi tôi.
Vừa thấy bìa sổ là tôi nhận ra ngay. Đấy chẳng phải là cuốn sổ chi tiêu của tôi à? Cái đó có gì đáng xem? Tôi thoáng do dự. Tiểu lý tưởng tôi không cho, bèn nói: “Tui chỉ xem thử thôi. Chẳng phải trên đó vẫn còn nợ nần của hai đứa mình à? Tui tính toán kĩ lưỡng rồi trả lại cho ông. Ngày mai, trễ nhất là ngày mốt…”
Tôi nhìn Mộ Vũ một cái, hắn không có ý kiến gì. Dù gì trước đây cứ rảnh là Tiểu Lý lại lật sổ chi tiêu của tôi ra xem, tôi bèn đồng ý: “Bà muốn xem thì cứ việc xem. Đừng làm mất của tui. Phải rồi, bà khoan hãy tổng kết nợ nần, sau này có phải không qua lại nữa đâu?
Tôi nói lưu loát. Chị Tào ở bên cạnh kéo tôi một cái. Khi ngẩng đầu lên lại, tôi phát hiện vành mắt của Tiểu Lý đỏ hoe.
Một sự im lặng kì lạ bỗng dưng ập đến… Chuyện gì thế này? Tôi biết nói thế có chút lòng lang dạ sói, nhưng tôi thực sự không quen nhìn một người vẫn luôn hung dữ như Lý Lâm giờ cứ hở ra là đau lòng rơi lệ như vậy. Những kiêu ngạo kiên cường của trước đây đều đã đi đâu hết rồi?
May mà Mộ Vũ gọi Dương Hiểu Phi dậy khiêng đồ đúng lúc, mọi người bắt đầu bưng bê vận động, mới át được sự khó xử đó.
Chị Tào và Tiểu Lý giúp chúng tôi dọn dẹp nhà mới cho ra dáng nhà. Buổi trưa, tuy tôi cật lực níu kéo, nhưng cuối cùng hai người đó vẫn không ở lại ăn cơm với chúng tôi.
Tất bật cả buổi, chúng tôi đều mệt. Dương Hiểu Phi chủ động nhường phòng ngủ to cho tôi và Mộ Vũ, tự mình cầm máy tính bảng chui vào phòng ngủ phụ chơi.
Nhà mình dĩ nhiên không sang trọng như nhà ông chủ Kim. Nhà hơi nhỏ, nội thất cũng hơi cũ, nhưng may là không thiếu gì cả.
Tôi tắm xong, nằm phơi thây trên giường. Trong phòng tắm vọng đến tiếng nước chảy rì rào, khiến lòng tôi bình yên vô cùng.
Ban nãy chú ở trụ sở chính gọi đến, bảo tôi đi gặp chú. Tôi bảo tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi. Chú nổi giận, khăng khăng đòi gặp tôi, còn đòi gặp Mộ Vũ nữa… Cái này đâu có được. Chị Tào còn có thể thao thao bất tuyệt về chuyện của tôi và Mộ Vũ, huống hồ chi ông chú hiểu biết rộng rãi của tôi. Tôi thực sự kiêng dè những vị thuyết khách lợi hại này. Dù gì tôi cũng chuyển nhà rồi, chú cũng không biết tôi đang ở đâu, tôi không tìm chú, chú cũng không tìm được tôi. Chú đem chuyện gọi cho gia đình tôi để uy hiếp tôi, tôi bèn bảo tôi sẽ đích thân nói cho họ biết, bảo chú đừng tốn công. Cuối cùng, chú giận đến mức quát tôi: “An Nhiên, mày chỉ biết làm càn, sau này hối hận đừng tìm tao.” -rồi cúp máy.
Thế này hay rồi, những người có thể đắc tội đều đã đắc tội hết. Tôi không cần đường lui, tôi muốn cùng Mộ Vũ đi tiếp, sau này muốn làm gì cũng được!
Mộ Vũ tắm xong bước ra. Chiếc găng tay màu lam nhạt chụp lên bàn tay phải đang lau tóc.
Đảo ngươi mấy vòng, tôi trở người đứng dậy xáp đến phía sau hắn, cọ nhẹ lên chiếc cổ ẩm ướt của hắn. Hương hoa thanh nhã trên tóc và mùi xà phòng sạch sẽ trên áo ngủ đều bị một mùi khác lấn át. Mùi ấy tỏa ra từ lớp biểu bì da, nghe như mùi không khí ùa đến khi đẩy cửa sổ ra sau một chiều mưa, mát rượi nhưng hơi đắng.
Mộ Vũ đưa tay nắm cằm tôi, nghiêng đầu sang thơm lên khóe môi.
“Này, những gì cậu nói với chị Tào có thật không?” -Tôi ôm hắn, giả vờ hỏi một cách bâng quơ.
“Câu nào?”
“Thì là câu không thể rời xa tôi đó.”
“Thật.”
Tôi cười khanh khách, cười xong mấy tiếng, bỗng dưng cảm thấy không ổn.
“Thế câu này không phải là thật?”
Khóe miệng Mộ Vũ khẽ cong lên. Giữa hai hàng mày giương lên một nụ cười thanh thoát dịu dàng như gió xuân mưa phùn. Hắn nhìn tôi không nói. Tay phải chui vào áo tôi. Găng tay cọ xát lên lưng tạo cảm giác rất kì lạ. Một cơn tê ngứa lan tỏa. Ngón tay hắn đếm từng đốt sống lưng của tôi. Tôi tựa vào lòng hắn, mềm nhũn như bị rút mất xương.
“Ê, nói đi chứ!” -Tôi hối thúc một cách ỉu xìu. Ngón tay rờ lên chiếc cúc trước ngực hắn.
Hắn không trả lời. Chiếc thơm nhẹ nhàng rơi lên xương quai xanh, từ từ đi xuống, từ nông đến sâu. Tất cả những nơi nó đi qua đều nhói lên một cơn đau tinh tế ẩm ướt. Tôi biết hắn đang xấu tính trồng những vết hôn loang lổ lên người mình. Một ánh mắt của hắn đã đủ cho tôi cuồng si, huống hồ chi sự khêu gợi như tơ tình vào xương thế này. Tôi nhanh chóng quên mất câu hỏi mà mình đang băn khoăn, toàn tâm toàn ý tập trung vào biển lửa dục vọng mà hắn vừa châm lên.
Trong giây phút dòng chảy nóng tuôn vào trong cơ thể, tôi cảm thấy mình sắp bị thiêu thành tro.
Hắn nằm lên người tôi. Bờ ngực lấm tấm mồ hôi dán vào lưng tôi. Cả người phủ kín người tôi. Hơi thở nặng nhọc lên xuống bên tai. Tôi yếu ớt oán trách: “Dậy đi, nặng chết đi được…Làm có một lần mà lâu như vậy, cậu có phải là người không hả?”
Tôi vùng vẫy đẩy hắn ra, nhưng hắn cố ý không chịu ngồi dậy. Ngón tay giữ tay tôi lại. Răng cắn lên dái tai tôi rồi mút, khêu, cắn. Từng luồng điện tung hoành khắp người. Tôi run rẩy nhận ra cơ quan vẫn chưa rút ra khỏi cơ thể mình lại một lần nữa cương cứng nóng rực cùng với nhịp đập.
“Này, cậu…cậu…” -Lời tôi còn chưa dứt, Mộ Vũ đã bắt đầu từ từ cử động nhịp nhàng. Những cơn khoái cảm trùng trùng điệp điệp lại một lần nữa nhấn chìm tôi. Dập dềnh trên sóng biển dục vọng, tôi hoàn toàn không còn tâm sức đè nén những tiếng rên rỉ sổ ra từ trong cổ họng. Những âm thanh đó hòa vào tiếng thở hổn hển của Mộ Vũ, nồng đậm ngọt lịm, đầm đìa mùi tình dục.
Đáng ghét là lần này thời gian còn lâu hơn. Nếu để mặc cho hắn làm tiếp, tôi sợ là mình sẽ rã ra. Cuối cùng những đợt “công thành đoạt đất” vừa nhanh vừa sâu đến tận phủ tạng cũng khiến tôi không chịu được cầu xin Mộ Vũ: “Thôi mà, Mộ Vũ, mình bỏ có được không?”
Nhưng hắn có vẻ tức giận, cắn lên vai tôi một cái. Trong cơ thể, cơn đau khó tả và khoái cảm xao động va vào nhau. Ý thức như ngọn sóng vỗ vào đá biển, phút chốc vỡ tan thành đám bọt trắng xóa.
Một giọng nói vang lên giữa đám ý thức tan tác của tôi, hơi khản đặc, như có sương mỏng vấn vít trên suối trong.
Hắn nói: “Không được bỏ tôi… Nếu kiếp này tôi chỉ có thể nắm chặt một thứ thì tôi muốn có anh.”
Nồng nàn tình ý nhưng lại bi thương uyển chuyển.
Trong lòng bỗng dưng đau nhói, tôi chật vật trở người lại, đổi thành tư thành đối mặt với Mộ Vũ. Đôi mắt sâu thẩm trong veo như giếng cổ treo ngay trước mắt. Tôi ôm lấy cổ hắn, ấn hắn vào trong lòng: “Ai bảo bỏ cậu đâu, bỏ gì cũng được, chỉ cần cậu thôi.”
Lúc trước thằng bé còn biết tiết chế, hôm đó làm lâu như mất kiểm soát. Tôi cũng không biết mình đã thiếp lúc nào. Lúc tỉnh lại đã hơn bảy giờ tối. Trên người sạch sẽ, chỉ là mỏi nhừ như bị ngâm trong giấm cũ cả ngày.
Mộ Vũ tựa vào đầu giường đọc sách, thấy tôi dậy, bèn cười với tôi một cái. Tôi trợn mắt, chửi một tiếng “cầm thú” rồi quay người đi định ngủ tiếp.
Mộ Vũ cúi xuống tai tôi, hạ giọng xin lỗi. Giọng điệu dịu dàng, ngữ khí nghiêm túc. Tôi không chịu được bao lâu rồi lại xà nẹo hôn hít với hắn.
Dương Hiểu Phi làm món mì trứng cho bữa tối. Mộ Vũ lựa hết trứng trong bát ra cho tôi, tôi cũng không khách sáo với hắn. Cùng với những ánh mắt ngọt ngào mà hắn thi thoảng ném qua, tôi ăn ào ạt hết hai bát mì to.
Trước khi nhận được điện thoại của ba, tôi tưởng tình trạng của mình chắc cũng phải đến giai đoạn lội ngược dòng sau khi chạm đáy. Về sau mới biết đấy chỉ là khởi đầu của sự sup đổ. Tôi không khỏi không cảm thán hạnh phúc ngắn ngủi quá.
Hôm đó không khác gì những ngày nắng ấm chan hòa khác, tôi và Mộ Vũ vừa bàn xong vụ về nhà thưa chuyện hai đứa với ba mẹ để xin một sự tác hợp. Trước khi chúng tôi ra ngoài, ba gọi đến, giọng nói hoảng loạn run rẩy. Ba bảo mẹ đi chợ về thì bỗng dưng ngất xỉu, phải đưa vào viện cấp cứu mới tỉnh lại. Bên bệnh viện bảo bệnh tim của mẹ đã mấy chục năm, lần này phát tác đặc biệt dữ dội, cần phải làm phẫu thuật, nhưng bệnh viện địa phương không đủ điều kiện, bảo chúng tôi đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh xem thử. Ba hỏi tôi có thể xin nghỉ về nhà không.
Trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn khuyên ba tôi đừng sốt ruột, tôi sẽ về ngay. Trên chuyến xe về nhà, Mộ Vũ cứ nắm tay tôi suốt. Thực ra cả người tôi đều lạnh như băng.
Về đến nhà, chạy thẳng vào bệnh viện, cái người hễ nhìn thấy tôi là tươi cười như hoa nay nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch. Máy thở phát ra những tiếng động nặng nề. Đốm sáng xanh như băng nhảy nhót yếu ớt trên máy điện tim. Ba tôi ngồi bên cạnh giường, thần sắc gần như đờ đẫn, bỗng chốc già đi mấy tuổi.
Tôi chưa từng sợ hãi như vậy. Cái suy nghĩ người thân đã nuôi mình hai mươi mấy năm sắp ra đi khiến tôi không thở được, nhưng trước mắt tôi phải kiên cường, tôi là con trai của bà, là chỗ dựa của bà.
Tôi mặt dày gọi cho ông chú ở trụ sở. Chú khác chúng tôi, chú là người thần thông quảng đại. Tôi kể tình trạng của mẹ và kiến nghị của bệnh viện, chú cũng không truy cứu những đụng chạm của tôi trước đó, lập tức đồng ý giúp tôi liên hệ bệnh viện và chuyên gia ở Bắc Kinh.
Làm thủ tục chuyển viện, chuyên gia hội chẩn, xếp lịch phẫu thuật, mọi thứ đều rất thuận lợi, chỉ là phí phẫu thuật gần hai trăm nghìn gần như ngốn hết tiền dành dụm của ba mẹ. Lúc đưa thẻ ngân hàng cho tôi, ba bất lực nói: “Đây vốn là tiền để dành cho con cưới vợ… Sau này con phải tự trông cậy vào mình rồi.”
Nhìn Mộ Vũ mải bận trước bận sau theo mình, tôi nhận lấy thẻ, không bận tâm, nói: “Chuyện đó ba cứ yên tâm, cưới vợ đâu cần phải tiêu tiền?”
Hôm mẹ phẫu thuật, tôi khuyên ba về khách sạn nghỉ ngơi. Ba tôi đã tiêu hao hết thể lực từ lâu, không còn chống chọi được nữa. Còn Mộ Vũ thì chờ trước cửa phòng phẫu thuật với tôi cả đêm.
Đêm đó, tình yêu của tôi đã cùng tôi trông nom thứ tình thân cũng quan trọng không kém. Lúc đó, tôi cứ ngây thơ tưởng rằng mình có thể nắm chặt hai thứ quan trọng nhất của cuộc đời.
Sau phẫu thuật, cơ thể của mẹ cực kỳ hư nhược, lúc tỉnh lúc mê, phải ở trong phòng giám sát dành cho những ca nặng suốt. Tôi và Mộ Vũ, hai đứa luân phiên trông nom. Ba đã có tuổi, không chịu được sự vất vả này, nhỡ như lại có bệnh gì, chúng tôi càng lo không xuể. Bản thân ông cũng biết nên phần lớn thời gian chỉ đưa cơm cho chúng tôi. Người trong bệnh viện đều tưởng tôi và Mộ Vũ là anh em ruột. Lúc có bác sĩ quen biết hỏi ba, ông cũng bảo hai đứa tôi đều là con ông. Lần đầu tiên cô y tá nói với tôi anh cậu thế này thế nọ, tôi phải nghĩ cả buổi mới hiểu cổ đang nói về Mộ Vũ, nghĩ lại thì cũng không phải thiệt thòi gì lớn, nên cũng không giải thích.
Vất vả có thể bỏ qua. Điều khó chịu nhất là bình quân mỗi ngày hơn mười nghìn tệ tiền thuốc thang, thiết bị, hộ lý và phí cấp cứu vẫn không khiến tình trạng của mẹ tôi có chuyển biến tốt gì rõ rệt.
Sau đó, lại sau một lần hội chẩn, chuyên gia quyết định tiến hành một ca phẫu thuật khác, thời gian chỉ cách ca phẫu thuật trước một tháng. Phẫu thuật dày đặc như vậy có tính nguy hiểm rất cao. Cơ thể mẹ rất có khả năng sẽ không chịu được, nhưng nếu không làm thế, tình trạng có thể sẽ tệ hơn nữa. Chúng tôi bàn bạc cả ngày, cuối cùng quyết định nghe theo kiến nghị của bác sĩ, phẫu thuật thêm lần nữa.
Sau đó, tôi nhận ra toàn bộ số tiền của mình cộng lại cũng không đủ cho chi phí phẫu thuật lần hai. Từ lúc mẹ bắt đầu nằm viện đến nay, chi phí đã sớm sượt quá hai trăm năm mươi nghìn, mức trù tính cao nhất của bảo hiểm xã hội dành cho các ca bệnh nặng. Chi phí tự chịu của chúng tôi đã xấp xỉ ba trăm nghìn. Hầu như mỗi ngày đều có thông báo bảo tôi đi bổ sung phí nằm viện. Tiền bỏ vào ngày càng nhiều nhưng không thấy hy vọng gì.
Hôm đó, mẹ tỉnh lại, không nói chuyện được. Tôi áp bàn tay lạnh buốt của bà lên mặt mình. Bà nhìn tôi cười, nước mắt xuôi theo khóe mắt chảy xuống. Trong mắt bà không có tuyệt vọng, chỉ có muôn vàn luyến tiếc và từ biệt.
Tôi cố gồng đến lúc bà thiếp đi mới chạy ra ngoài.
Trong hành lang nườm nượp người qua lại, tôi ngồi xổm bên góc tường, che mắt mình lại.
Đấy là người đã cho tôi sinh mệnh, đã bỏ ra vô vàn yêu thương, săn sóc và tâm huyết cho tôi. Đấy là người đã nuôi tôi hai mươi mấy năm, đã xây cho tôi một con đường bình an suôn sẻ, là người thân nhất mà tôi không thể đánh mất.
Trong lúc bà cần tôi, bất kể thế nào tôi cũng không được buông tay bà ra. Dù là công dã tràng thì tôi vẫn kỳ vọng.
Thêm được ngày nào hay ngày nấy, thêm được giây nào hay giây nấy.
Không biết bao lâu sau, có một sức mạnh quen thuộc dìu tôi dậy, ôm tôi vào lòng. Sự an ủi im ắng lặng lẽ đó khiến trái tim tôi từ từ bình ổn trở lại. Lúc này, tôi làm gì có tư cách yếu đuối? Chỉ cần một chút hy vọng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
“Mộ Vũ, nhà của mình, bán đi nhé.” -Tôi nói.
Hắn gật đầu: “Ừa.”
Tiểu Lý nhận được điện thoại của tôi, không nói lời nào đã đồng ý giúp tôi liên lạc người mua. Vì cần xài tiền gấp, tôi chỉ yêu cầu bán nhà theo giá gốc là được, nhưng vào ngày thứ ba Tiểu Lý đã gửi thẳng tiền mua nhà vào thẻ tôi, nhiều hơn giá gốc của tôi những mấy trăm nghìn, chẳng khác gì bán với giá thị thường là bao.
Tôi không có thời gian băn khoăn là lần này lại nợ Tiểu Lý một cái ơn lớn như thế nào. Chỉ cần bệnh của mẹ có thể trị khỏi, bắt tôi đi xin ai tôi cũng không quan tâm.
May mắn là sau lần phẫu thuật thứ hai, tình trạng của mẹ đã có chuyển biến tốt. Tay chân không lạnh như băng nữa, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Một tuần sau phẫu thuật thì không cần dùng máy thở nữa, có thể nói chuyện với chúng tôi, còn có thể ăn chút gì đó một cách chậm rãi. Trái tim co thắt của tôi cũng từ từ yên tâm hơn.
Hôm đó, ba ở với mẹ, bảo tôi và Mộ Vũ hai tháng nay đều ở lì trong bệnh viện, cũng phải ra ngoài đi lại hít thở không khí. Thế là hôm đó hai chúng tôi bắt tàu điện ngầm đến Ung Hòa Cung. Vốn không tin thần phật, nay tôi mua một bó nhang lớn, vái lạy từng tượng phật một, mỗi chỗ thắp ba nén nhang, xin họ phù hộ người thân bình an. Mộ Vũ đi theo tôi, tôi vái hắn cũng cũng vái, tôi thắp nhang hắn cũng thắp. Hắn vẫn im lặng và dường như còn im hơn trước nữa.
Hai tháng nay, tôi sứt đầu mẻ trán vì bệnh của mẹ, quả thật đã bỏ quên hắn. Tôi chỉ biết khi tôi cần, hắn sẽ ở bên cạnh, cho tôi ủng hộ và hơi ấm, cho tôi điểm tựa, vừa ổn định vừa vững vàng.
Trước tượng phật bạch đàn ở tòa điện cuối cùng, tôi thắp hết tất cả nhang đèn còn sót lại trong tay, thành khẩn dập đầu ba cái, chỉ mong có thể đi cùng người này suốt đời suốt kiếp không bao giờ rời xa.
Thần phật nhắm mắt, khói tan hư ảo.
Lại qua nửa tháng hơn, bệnh tình của mẹ đã ổn định và được chuyển viện về lại huyện hành. Bà bắt đầu hối thúc tôi về cơ quan đi làm. Tôi đâu dám nói với bà rằng mình đã từ chức từ lâu rồi, đành phải nói tạm là xin nghỉ phép rồi. Nhây đến cuối cùng, mẹ bắt đầu sốt ruột, bảo tôi xin nghỉ sắp được ba tháng rồi; Mộ Vũ cũng tất bật theo tôi lâu như vậy, nhất định phải đi làm lại; tôi mà không đi làm bà sẽ không nằm viện nữa.
Có thể nói là tôi và Mộ Vũ đã thừa cơ quay lại thành phố L. Mẹ nói rất đúng, tôi cần phải tìm việc làm. Bằng không là bà thực sự không có điều kiện nằm viện nữa, vì chúng tôi hết tiền rồi, gần như cùng đường.
Bây giờ mẹ nằm viện, chi tiêu mỗi ngày không dưới ba trăm tệ. Đấy là tiền thuốc giữ mạng, dù có xuất viện cũng không miễn được. Thế này một tháng là mười nghìn, một năm là một trăm hai chục nghìn, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy chứ!
Tìm việc, buổi sáng tôi lượn lờ trong các hội chợ việc làm, buổi tối nộp sơ yếu lý lịch trên mạng, cuối cùng nhận ra hóa ra lương cơ bản trung bình của thành phố L chỉ rơi giữa nghìn rưỡi – hai nghìn. Mà mức lương dành cho trình độ học vấn cao đẳng như tôi chỉ tầm một nghìn đến một nghìn rưỡi… Công nhân xây dựng như Mộ Vũ còn kiếm được hai nghìn hơn, tuy lao động thể lực hơi vất vả, nhưng hóa ra không hề ít.
Công việc có sẵn ở tiệm rửa rửa xe trả lương hai nghìn. Dù tôi và Mộ Vũ và Dương Hiểu Phi đều làm việc ở đó, đều không ăn không uống, tiền của hai người họ đều cho tôi, và lương hưu của ba mẹ cộng lại cũng không đủ cho tiền thuốc của mẹ tôi.
Mẹ sống bằng những thứ thuốc đắt đỏ đó, còn tôi phải kiếm đủ tiền để mua mạng của mẹ.
Khoan hãy nói sau này tôi có bao nhiêu cơ hội để kiếm được công việc lương cao, nhưng dù có, sợ là mẹ tôi cũng không chờ được.
Đây mới là chỗ khốn đốn thực sự.
Tôi nhận ra tiền quan trọng thế nào, tôi nhận ra mình vô dụng ra sao, ngay cả sự sống của mẹ cũng không duy trì được.
Sau khi mượn tiền của tất cả những người mình có thể mượn được, tôi buộc phải thừa nhận là tôi đang hối hận, hối hận muốn chết. Tôi không nên từ bỏ công việc ở ngân hàng. Nó có tệ thế nào, khó chịu thế nào, thì chí ít thu nhập cũng vừa đủ cho tiền thuốc của mẹ.
Lại một ngày trôi qua trong nháy mắt, tôi vẫn chưa tìm được việc gì lương cao, về nhà nhận ra Mộ Vũ lại một lần nữa ném quảng cáo tuyển nam nữ phục vụ lương tháng mười nghìn mà tôi kiếm được vào sọt rác. Về đêm, tôi sốt ruột đến mức bứt tóc mất ngủ. Lần đầu tiên, trong cơn bực bội, tôi hất bàn tay đang định an ủi mình của Mộ Vũ ra. Lý lịch mà Mộ Vũ viết cho tôi bị ném đầy trên sàn. Hắn nhặt lại từng tờ. Ánh trăng rọi lên bóng người hắn, lặng lẽ hơn cả lặng lẽ, băng giá hơn cả băng giá.
Tôi thực sự không chịu được nữa. Mượn tiền chỉ có thể nhất thời, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được. Đấy là mẹ tôi. Bất kể thế nào, tôi cũng phải cho bà được sống. Do dự rất lâu, tôi vẫn gọi điện cho ông chú ở trụ sở. Câu trả lời của chú khiến tôi tuyệt vọng. Chú bảo chuyện tôi nghỉ việc đã được duyệt từ hai tháng trước rồi, bây giờ bảo không nghỉ việc nữa đã quá trễ, chủ tịch đã đích thân phê duyệt nên chú cũng hết cách. Tuy cuối cùng dưới sự van xin ỉ ôi của tôi, chú cũng miễn cưỡng đồng ý hỏi giúp, nhưng không có bất cứ xác suất thành công nào.
Mấy ngày đó, tôi thường hay lơ đãng. Mãi đến một ngày nọ, Dương Hiểu Phi bỗng chặn tôi lại hỏi: “Anh Hàn dạo này sao thế?” -Tôi mới giật mình nhận ra hắn đã mấy ngày không nói gì với mình rồi.
“Không phải ảnh không nói chuyện với anh, mà là hoàn toàn không nói chuyện. Ở nhà, ở tiệm rửa xe, đều không nói chuyện với ai.” -Dương Hiểu Phi gần như lên giọng để nhắc nhở tôi.
Thấy vẻ mặt bàng hoàng luống cuống của tôi, một lúc sau, Dương Hiểu phi cuối cùng cũng mệt mỏi buông lỏng bàn tay đang ghì chặt tay tôi ra, tức giận chửi: “Người nào người nấy cũng như vậy. Mẹ, rốt cuộc giờ muốn sao!”
Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra. Trong phòng không bật đèn, ánh trăng sáng tỏ trải đầy nửa căn phòng. Cái người đang ngồi tựa vào đầu giường quay mặt lại một cách cứng đờ. Tôi biết hắn đang nhìn tôi. Và mấy đêm trước, tôi sẽ bước đến, ngả đầu ngủ ngay trong ánh nhìn chăm chú của hắn, để hắn lặng lẽ hít thở sau lưng mình.
Rốt cuộc tôi đã…làm gì?
Tôi cởi giày, bò lên giường, ôm lấy cơ thể cứng đờ của hắn, hôn lên bờ má lạnh giá của hắn. Cái người tôi đã thề là phải trân trọng này giờ lại lạnh buốt vì trăng chỉ trong gang tấc.
“Xin lỗi, Mộ Vũ, xin lỗi…” -Nước mắt lặng lẽ rơi bên trong áo hắn.
Hắn từ từ đưa tay ôm lấy tôi, môi dán lên mắt tôi.
Cơn đau dữ dội bỗng nhiên nổ tung trong lòng. Tôi không nhịn được bắt đầu nức nở: “Tôi phải để bà ấy sống…Mộ Vũ…tôi là con trai bà ấy…Tôi vô dụng thật…” -Hóa ra tôi không chịu được gì hết. Chỉ cần cuộc sống nổi một cơn sóng nhỏ, tôi sẽ bị dập tan tác ngay, một chút sức mạnh để phản kháng cũng không có. Lúc trước tưởng không màng danh lợi là một thái độ thoát tục, bây giờ nhìn lại ấu trĩ biết bao. Chúng ta đang sống trong một thế giới thực dụng đến tàn khốc thì có tư cách gì để không màng danh lợi.
Tôi khóc rất lâu, khóc đến mức gần như không thở được, khóc đến mức không còn khóc được nữa. Hắn ôm tôi, nửa bên áo ướt nhem vì nước mắt. Còn tôi sau đó bắt đầu mơ màng trong vòng tay hắn vì não thiếu oxy. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe hắn nói:
“Xin lỗi, An Nhiên, xin lỗi…” -Giọng nói khàn đến mức rất khó nhận dạng.
Sáng hôm sau, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của chú. Chú bảo tôi chín giờ đến văn phòng chủ tịch tại trụ sở. Tôi bỗng lóe lên một tia hy vọng. Có lẽ chuyện từ chức vẫn có thể vãn hồi. Nhưng chú lại yêu cầu Mộ Vũ cùng đến.
Một linh cảm cực kỳ không lành thoáng lóe lên trong não tôi. Tôi hỏi tìm hắn làm gì. Chú không trả lời, chỉ nói đến rồi sẽ biết. Tôi không dám nghĩ quá nhiều. Lúc tôi nói với Mộ Vũ, hắn bất ngờ không hỏi gì cả, chỉ gật đầu, chườm chiếc khăn đã ngâm nước lạnh lên mắt tôi, bảo là có thể giảm sưng.
Trước khi ra ngoài, Mộ Vũ bỗng dưng ôm tôi từ phía sau, rất chặt, dùng rất nhiều lực, như muốn khảm vào trong xương, như sẽ mãi mãi không buông tay. Sự quyết liệt đó khiến tim tôi thoáng run lên dữ dội.
Sau đó mấy giây, trong khoảnh khắc hắn buông tay ra, hơi ấm tan hết, hơi lạnh ập vào.
Tôi tưởng hắn sẽ nói gì, nhưng chỉ im lặng suốt dọc đường.
Văn phòng chủ tịch.
Làm việc trong ngân hàng được ba năm mà tôi chưa đến đây lần nào.
Trong văn phòng chỉ có ba người. Người đến mở cửa là Tiểu Lý, người ngồi trên sofa là chú tôi, người ngồi sau bàn làm việc bằng đá cẩm thạch chính là vị lãnh đạo lớn nhất của ngân hàng chúng tôi, chủ tịch Hạ Thừa Bân. Còn đặt trên chiếc bàn trước mặt ông là cuốn sổ chi tiêu của tôi.
Cục diện này khiến tôi có chút không hiểu. Chú ở đây thì thôi, còn Tiểu Lý đến đây làm gì? Sao cuốn sổ chi tiêu lại lọt vào tay chủ tịch? Tôi nhìn Tiểu Lý một cách khó hiểu. Nó âm thầm nháy mắt với tôi, nhanh chóng nói một câu bên tai tôi: “Dù có nói gì với ông, ông cũng hãy đồng ý trước nhé.” -Tuy tôi có chút thắc mắc nhưng vẫn tin từ tận đáy lòng là nó sẽ không hại tôi.
Tôi chủ động giới thiệu mình và Mộ Vũ với chủ tịch.
Chủ tịch Hạ gật đầu, bảo chúng tôi ngồi xuống, nói với tôi một cách thẳng thắn dứt khoát: “Lần này gọi mọi người đến đây là vì chuyện từ chức của cậu. Theo lý mà nói thì đơn xin nghỉ việc của cậu đã được các bộ phận xét duyệt theo quy trình rồi, cơ bản là muốn đổi ý cũng không được, mà ngân hàng chúng ta có quy định: sẽ không thuê lại những nhân viên chủ động từ chức. Thế nhưng…” -Ông cố ý dừng lại một lúc, tôi biết sau câu này mới là điều ông muốn nói.
“Lý Lâm và chú cậu, cả hai đều đã xin xỏ không ít cho cậu. Vì nhu cầu hoàn cảnh gia đình cậu và cậu cũng từng giành vinh dự về cho ngân hàng chúng ta, tôi có thể phá lệ, cho cậu thêm một cơ hội nữa.” -Tôi không còn tâm tư để nghĩ tại sao lời nói của Lý Lâm lại có ích, chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, như đang đi trong đêm tối cuối cùng cũng nhìn thấy một tia nắng sớm, vội đứng lên tỏ lòng biết ơn. Chủ tịch Hạ xua tay một cái, nói tiếp: “Tất nhiên là có điều kiện.”
Ánh mắt của ông lướt qua Mộ Vũ, cuối cùng dừng lại trên cuốn sổ chi tiêu của tôi ở trước mặt: “Tôi đã thấy những tấm ảnh đó và những món nợ gần ba mươi trang giấy của hai cậu trong cuốn sổ này… Chuyện của các cậu, trong lòng mọi người đều biết rõ, tôi không muốn nói gì nữa. Tôi có thể không so đo trước đây cậu và Hàn Mộ Vũ có quan hệ gì, xem như đó chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, chỉ mong sau này hai cậu không có bất kỳ quan hệ gì. Đây là điều kiện của tôi, cậu có chấp nhận không?”
Thực ra điều kiện này không nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi đã hiểu là muốn tiếp tục làm việc ở đây thì chuyện này sẽ trở thành cấm kỵ, nhưng không ngờ người lãnh đạo vô cùng thủ đoạn trong truyền thuyết lại nói huỵch toẹt không vòng vo với mình.
Tiểu Lý cố gắng ra hiệu cho tôi bằng mắt. Tôi lén nhìn Mộ Vũ. Hắn cũng bất ngờ nhẹ nhàng chớp mắt một cái.
Cứ đồng ý trước đi đã, dù gì cũng chỉ là một câu nói thôi mà.
“Tôi đồng ý, sau này không có liên hệ gì đến cậu ta nữa.” -Dù là giả thì câu này vẫn cực kỳ khó nói.
Chú ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt.” -Chủ tịch Hạ mở cuốn sổ chi tiêu của tôi ra, giở từng trang từng trang một, nói: “Thế chúng ta hãy bắt đầu từ cuốn sổ nợ này đi! Tôi đã tìm người tổng kết các khoản vay mượn. Tính đến khoản nợ cuối cùng vào tuần trước, bên vay nhiều hơn bên cho vay 573 tệ 2 xu. Theo như phương thức của cậu, nghĩa là Hàn Mộ Vũ nợ cậu 573 tệ. Tôi nghĩ sau này cũng không dính dáng gì đến nhau nữa, hôm nay trả dứt nợ này luôn đi! Xem như chúng tôi là người làm chứng!”
Tôi lườm Tiểu Lý một cái. Chắc chắn nó đã nói với lãnh đạo. Bằng không, ai mà hiểu tôi ghi cái gì. Tiểu Lý nghiêng đầu qua, nói với chủ tịch Hạ: “Cái này chắc không cần đâu!” -Giọng điệu rất…suồng sã.
“Không cần, sao con lại tính kĩ cho người ta như vậy?” -Chủ tịch Hạ hỏi ngược lại Tiểu Lý. Đáng sợ hơn là Tiểu Lý nổi đóa hét lên với chủ tịch của chúng tôi: “Ai cho ba tùy tiện lục đồ của con? Có biết tôn trọng người khác không hả?” -Chủ tịch Hạ bị quở vẫn rất điềm tĩnh. Có điều lúc ánh mắt chuyển sang chỗ tôi, sự dịu dàng bỗng chắc trở nên sắc bén: “Ba chỉ muốn biết cuốn sổ này có gì mà khiến con gái ba xem lần nào khóc lần nấy.”
Con gái? Tôi lập tức ngơ ra: “Lý Nhi?”
Lý Lâm hất cằm lên về phía chủ tịch: “Ông ấy là ba tui.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là rõ ràng Tiểu Lý họ Lý, sao lại thành con gái của ông họ Hạ? Nếu là thật thì chỗ dựa của nó quá cứng…
Tình hình trước mắt khiến tôi không còn tâm sức nghiên cứu những chuyện này, tôi chỉ muốn vãn hồi vụ nghỉ việc.
“Chủ tịch Hạ, chủ tịch nói trả nợ là trả thế nào?” -Tôi chỉ tay vào Mộ Vũ: “Cậu ta không mang tiền trên người. Hơn nữa, tôi cũng không định lấy số tiền đó.”
Chủ tịch Hạ gật đầu: “Thế thì tôi thấy cứ làm theo cách của cậu, lăn tay lên chỗ số tiền tổng kết là được. Từ đây xí xóa hết nợ nần, hai cậu không còn quan hệ gì nữa.”
“Được!” -Tôi đồng ý một cách rất dứt khoát. Lăn tay thôi mà, có gì to tát đâu. Sau này đổi cuốn sổ khác, chỉ ghi nợ của hắn thôi.
Tôi cầm cuốn sổ của mình, đưa cho Mộ vũ, nháy mắt với hắn. Lăn đi. Giả thôi mà.
Mộ Vũ hơi do dự, nhưng vẫn đưa ngón tay trỏ bên phải ra, chấm lên hộp mực.
Sự thật chứng mình không ai ngu cả.
Chủ tịch Hạ một lần nữa mở miệng. Giọng nói thực sự lạnh như băng tuyết: “An Nhiên, tôi biết cậu đang nghĩ gì… Cậu âm thầm vi phạm, quả thật tôi không kiểm soát được, nhưng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy lại những gì tôi cho cậu… Nếu tôi nghe thấy bất kỳ một lời đồn đại nào, cậu sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cậu có thể thử xem, nếu cậu chịu được hậu quả.”
Tôi ngăn bàn tay sắp ấn xuống của Mộ Vũ lại.
Muốn đi làm lại thì chắc chắn phải cắt đứt quan hệ với Mộ Vũ ư? Không phải làm bộ mà là thực sự cắt đứt quan hệ? Chuyện này không được, chắc chắn không được.
Tôi hóa đá ngay tại chỗ, chỉ nghe Tiểu Lý quát ba nó còn kích động hơn cả tôi: “Chẳng qua là cho cậu ta đi làm lại thôi mà, ba gây ra bao nhiêu là chuyện để làm gì? Có cần thiết không? Cả ngân hàng những mấy nghìn người, thêm cậu ta không nhiều, bớt cậu ta không ít, ba làm khó cậu ta làm gì? Cậu ta thích ai thì cứ để cậu ta thích, liên quan gì đến ngân hàng của ba chứ?”
Đối với sự chất vấn của Tiểu Lý, giám đốc Hạ chỉ nói một câu: “Rồi con sẽ hiểu.”
Sau đó, chủ tịch của chúng tôi lại trưng khí thế sắc bén ra với tôi: “An Nhiên, đề bài hai chọn một này rất dễ, tôi không nghĩ cậu có gì phải chần chừ.”
Theo bản năng, tôi siết chặt tay Mộ Vũ, đón nhận ánh mắt lạnh lùng của chủ tịch Hạ bắn sang. Có phải những người ở trên cao đã lâu sẽ hay lạnh lùng khi nhìn người ta vùng vẫy trong đau khổ? Thử bắt ông chọn một trong hai người thân nhất và yêu nhất để từ bỏ xem!
Chú tôi ở bên cạnh quát: “An Nhiên, mày đừng hồ đồ, mẹ mày còn đang nằm trong bệnh viện, mày có cách gì khác à?”
Cách gì khác? Nếu tôi có cách khác, tôi tuyệt đối sẽ không yêu cầu quay lại ngân hàng. Nhìn người họ hàng trước mắt, tôi không sợ phải khúm núm van xin chú hơn nữa: “Chú, chú đừng ép con có được không… Chú giàu như vậy, hay chú giúp con đi?? Sau này con sẽ trả lại cho chú.”
Chú thở dài một tiếng: “An Nhiên, chú còn phải giúp con thế nào đây? Tiền chú cũng cho mượn rồi, quan hệ cũng tìm cho con rồi. Nhưng suy cho cùng, con mới là con trai ba mẹ con. Con nên nuôi sống họ bằng chính sức mình. Suy cho cùng, người khác không thể giúp con cả đời được…Chú đã hỏi khéo ba con rồi, chỉ cần con tiếp tục đi làm, với thu nhập của con vẫn có thể chi trả tiền thuốc men của mẹ con… Hơn nữa có bao giờ con nghĩ con phải nói chuyện từ chức với mẹ con thế nào chưa? Con sẽ nói chuyện của con và Hàn Mộ Vũ với mẹ con thế nào? Tình trạng của bà ấy có chịu được không?… Bất kể thế nào, dù bây giờ con oán chú, chú vẫn mong con có thể làm một đứa trẻ bình thường, tìm một cô gái kết hôn sinh con. Đó mới là chính sự của đời người.”
Tôi há mồm líu lưỡi nhìn chú, nhận ra mấy câu chú nói khiến tôi á khẩu toàn tập.
Tôi không thể lấy sự bất tài của mình ra làm cái cớ để dựa dẫm người khác hay bất chấp làm tới, vì tôi vẫn còn một con đường để đi. Cũng vì sự bất tài của mình mà dường như tôi chỉ còn một con đường để đi.
Trong căn phòng làm việc trống trải, tôi nghe thấy tiếng hô hấp của mình như sắp tắt.
Trong lúc nào, điện thoại lại reo lên. Vừa nghe tiếng chuông của ba, tôi đã bắt đầu căng thẳng, thậm chí quên mất phải ra ngoài bắt điện thoại.
“A lô, ba, mẹ thế nào rồi?”
“An Nhiên, mẹ con không sao. Chỉ là…bệnh viện bảo nộp bổ sung viện phí.”
“Dạ, được, trễ nhất khi nào ạ?”
“Ngày mai.”
“Được, mai, mai, con gửi tiền qua.”
“An Nhiên…con còn tiền không?”
“Còn, còn, tiền thì ba đừng lo, con vẫn đang đi làm mà…” -Tôi hoảng loạn cúp máy, sợ ba nghe ra điều gì.
Tôi cảm nhận được những ánh mắt rơi lên mặt mình. Họ đều nhìn tôi, trên mặt hoặc thương xót hoặc thương hại, còn mình thì thảm hại như một con chuột bị dồn vào góc tường.
Trong lúc bối rối, tôi quay đầu lại nhìn Mộ Vũ. Hắn cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng rơi lên người tôi, như một ao nước trong veo.
Họ vừa nói gì cơ? Hai chọn một cái quần á!
Tôi nhanh chóng đứng dậy, kéo Mộ Vũ lên đi ra ngoài: “Mộ Vũ, mình về nhà thôi.”
Chú và Lý Lâm đều sốt ruột gọi tôi lại.
Mặc kệ, tôi ra sức siết chặt tay Mộ Vũ. Phải, tôi không thấy bất kỳ một con đường nào khác, nhưng ngày mai có khó đến đâu thì hôm nay, bây giờ, tôi cũng tuyệt đối không buông hắn ra.
Mộ Vũ bị tôi kéo đi mấy bước, cuối cùng chững lại trước cửa. Hắn kéo tôi lại. Tiếng nói va vào đầu tôi một cách rõ ràng: “An Nhiên, còn cô thì sao?”
“Rồi sẽ có cách.” -Tôi nói.
“Nhưng cô không chờ được nữa, tôi chỉ có thể miễn cưỡng gom đủ tiền cho tháng sau.”
“Thế thì tháng sau tính tiếp.” -Tôi vẫn kéo hắn ra ngoài.
“An Nhiên…”
“Câm mồm!” -Tôi giận dữ quát ngược lại.
Mộ Vũ xoay đầu tôi lại, nghiêm túc nhìn tôi: “An Nhiên, anh nghe tôi nói, anh cần phải đi làm lại, cô cần anh… Tôi chưa bao giờ hận mình như lúc này. Khi anh cần nhất, tôi lại không giúp gì được cho anh, còn khiến anh khó xử như vậy… Chỉ là lăn tay thôi mà? Tôi lăn là được.”
“Lăn tay cái gì, cậu điên rồi à?” -Tôi ra sức kéo tay hắn, lồng ngực đau như sắp nổ tung: “Mộ Vũ, tôi có thể đi mượn tiền, tôi có rất nhiều anh em bạn bè. Tôi còn có thể đi tìm công việc khác. Vị trí nhân viên phục vụ lương mười nghìn kia, tôi nghĩ tôi có thể làm được. Lần trước có ông chủ quán bar bảo tôi đến chỗ họ làm, lương một nghìn một ngày… Lão Điền bảo phe vé cũng kiếm được kha khá…”
Mộ Vũ giữ vai tôi, dịu dàng cắt ngang những câu nói lộn xộn của tôi: “Đừng như vậy, An Nhiên, đừng như vậy…” -Hắn không chịu được nữa, không chịu được nhìn tôi vùng vẫy vô ích, hoảng loạn luống cuống trước hiện thực.
Hắn ghé tai tôi thủ thỉ nói: “An Nhiên, đừng nghĩ chuyện lung tung đó nữa. Anh sạch sẽ như vậy, không được chà đạp bản thân mình… An Nhiên, anh sống tốt…anh sống tốt thì tôi sẽ mãi yêu anh…”
Câu nói cuối cùng của hắn đã trấn an tôi. Tôi ngơ ra như người mất hồn.
Hắn kéo tôi về trước bàn làm việc, nói với chủ tịch Hạ vẫn luôn im lặng rằng: “Tôi hứa với ông, chỉ cần An Nhiên còn ở ngân hàng, tôi sẽ không có bất kì liên hệ gì với anh ấy nữa.”
Lúc hắn nói, tôi đã ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng rồi giật mình nhận ra hắn đã gầy đi nhiều như vậy, cằm nhọn hoắc, chỗ da dưới mắt thâm đen một mảng, rõ ràng là đã rất lâu không được ăn no ngủ kĩ. Lúc tôi đi tìm việc như đang ở trên mây, một người không mấy người thân bạn bè như hắn không biết đã gom từ đâu ra nhiều tiền cho tôi như vậy. Dạo này, mỗi ngày tôi có thể hút hết cả gói thuốc nhưng chưa bao giờ phải tự đi mua. Hắn cứ vừa khuyên tôi hút ít thôi, vừa chuẩn bị sẵn thuốc bên tay tôi… Nếu đến hắn mà tôi cũng bỏ được…thì chắc chắn là tôi điên rồi…
Tôi lấy lại cuốn sổ chi tiêu đó, lật đến chỗ ghi những khoản nợ dưới tên Mộ Vũ, giở từng trang một. Chuyện cũ như nước. Dưới khoản nợ cuối cùng là tổng số vay mượn mà người khác viết, không ngờ đã được năm đơn vị rồi, cuối cùng là 573.2 tệ, độ chênh lệch giữa bên vay và bên cho vay.
Gì thế này? Làm gì có chuyện bù trừ như vậy. Những hồi ức và những mối ràng buộc trùng trùng điệp điệp của chúng tôi bị họ gia giảm thành mấy con số ả rập đơn bạc? Xàm quá, con số 573.2 này xàm quá.
Tay trái Mộ Vũ chấm vào mực in. Mọi người nhìn hắn như đang theo dõi một nghi thức nào đó.
“Lăn tay xong là hai bên hết nợ. Có hợp có tan, mỗi người tự bắt đầu lại từ đầu.” -Chú đứng bên cạnh nói như người chủ trì nghi thức đang thuyết minh cho một cuộc chia uyên rẽ thúy thời đại mới.
Không có cảnh xé lòng xé dạ lúc các cặp yêu nhau bị chia cắt trong ti tỉ bộ phim truyền hình dở hơi. Bây giờ, chúng tôi chỉ im lặng nhìn những lời thề rã ra thành tro bay, nhìn cả thế giới sụp đổ rồi lại sụp đổ.
Chỉ là tôi bị đả kích bởi cụm từ “hết nợ”. Hết thế nào được, ai muốn hết với hắn đâu?
Không ai có thể lường trước sự lên cơn của tôi. Mộ Vũ sững sờ nhìn tôi nắm lấy tay phải hắn, tiện thể kéo chiếc găng tay hở ngón màu lam nhạt mà mẹ đan cho hắn ra, ấn cả bàn tay vào hộp mực, đập mạnh xuống trang cuối cùng của sổ nợ, đè lên con số 573.2 vô duyên kia.
Cả dấu tay đỏ chóe trải dài cả nửa trang giấy, duy chỉ có chỗ ngón út trống trải, một khiếm khuyết không bao giờ có thể lấp đầy.
Trong họng dấy lên từng mùi tanh của máu, tôi cảm thấy cả thế giới đều đang quay cuồng.
“Chúng ta không hết nợ được đâu…” -Tôi nói, cũng có thể chỉ nghĩ trong đầu thôi, tôi không còn phân biệt được nữa.
Không hết được đâu, tôi thà nợ cậu cả đời, cũng không muốn hết nợ với cậu.
Trong tai đầy ắp tiếng gió gầm rít lẩn quẩn khiến tôi không nghe được gì khác. Tôi chỉ nhìn Mộ Vũ, nhìn không chớp mắt, từ lúc hắn xoa đầu tôi lần cuối, khóe môi nhếch lên với tôi, đến khi hắn quay người, từng bước đi ra phía cửa, rồi lại đến khi hắn mở cửa, đóng cửa, bóng lưng trở thành cánh cửa đen nhánh. Mỗi một phân cảnh, tôi đều nhìn rất kỹ, nhớ rất rõ. Tôi muốn gọi hắn nhưng không phát ra được âm thanh, tôi muốn kéo hắn lại nhưng lại bất động như đá.
Có lẽ đây chỉ là một trong vô vàn tan hợp buồn vui, chỉ là một lần nữa tình yêu lại cúi đầu trước hiện thực, chỉ là hai con người chia tay. Hiện thực ép tôi vào đường cùng, tôi ép hắn vào đường cùng, không có gì to tát cả, chúng tôi vẫn sẽ sống tốt thôi, cùng lắm là tôi không còn tư cách nói yêu hắn, cùng lắm từ đây trái tim tôi sẽ trở thành một bãi đất hoang.
Dấu tay đó loang ra trước mắt, trải ra màu đỏ thẳm rợp trời kín đất, chớp mắt lại chìm vào trong bóng tối đen hơn cả mực…
Bàn tay phải mất đi ngón út như đang rướm máu. Những lời hứa chưa được thực hiện, những lời thề cùng nhau già đi, những mơ ước về biệt thự xe sang, những ân ái uyển chuyển triền miên, tất cả những suy nghĩ chưa hoàn thành, những kỳ vọng chưa thành hiện thực, tất cả những thứ tôi nợ hắn, không thể cho hắn, đáng tiếc như vậy nhưng lại yên tâm một cách khó hiểu.
Nhận thức cuối cùng của tôi là tôi và hắn vẫn có vô vàn mối liên quan, như vậy rất tốt.
Không ngờ lần mở mắt tiếp theo, tôi lại nằm trong bệnh viện, câu nói của Tiểu Lý đập ngay vào mặt: “An Nhiên, ông bị bệnh tim, ông có biết không?”
GV: dài quá, sửa đến cáu mà vẫn không hài lòng, thôi up đại >_<