Tinh Tinh

Chương 66: “Tất cả mọi chuyện giống như vì cậu sốt đến độ hồ đồ Mà mơ một giấc mơ hoang đường.”




Lại một mùa đông, lại một ngày cuối năm.

Cứ trước Tết, Tần Phóng lại muốn tới thăm ông cậu, tâm sự thủ thỉ cùng ông. Thói quen này chưa từng thay đổi.

“Sao mùa đông năm nay ấm thế nhỉ, cháu còn chẳng cảm nhận được không khí mùa đông.” Tần Phóng hà hơi vào tay, xua tay áo.

Tần Phóng lấy chiếc khăn trong túi ra, vẫn như cũ, đầu tiên lau tấm bia.

“Năm nay mặt đường còn chẳng kết băng, buổi tối tuyết rơi mà sáng ra đã tan rồi, mấy hôm trước có đàn anh ở miền Nam tới, nói là muốn ngắm tuyết, cháu đưa anh ấy đi một vòng, nhưng có thấy gì đâu, ven đường còn chẳng có tuyết đọng, mất hết cả mặt mũi.” Tần Phóng vừa nói vừa cười, bàn tay cầm khăn bị gió thốc đỏ ửng lên.

“Nghe bảo mùa đông mà ấm lại dễ bị cảm, kể cũng đúng thật. Năm nay cháu bị cảm ba lần liền.” Tần Phóng dứt lời thì hắt hơi một cái, nói chuyện mang theo âm mũi rất nặng, mấy ngày nay mũi tắc tịt, buổi tối trước khi đi ngủ nghẹt đến mức đau đầu.

Mùa đông năm nay thực sự ấm hơn trước, ấm đến mức không chân thực. Người chịu lạnh quen rồi thực ra lại không thích ứng được với mùa đông ấm áp, mùa đông nào cũng than lạnh thấu, nhưng đến khi nhiệt độ tăng lên lại không quen.

Năm nay chẳng có tuyết đọng, bởi nhiệt độ tăng lên mà trời mù sương, không khí đục ngầu, vừa ngước đầu lên là một mảng trời xám xịt, thậm chí tối đến còn bị nghẹt mũi. Ở trong trạng thái này không thể không sinh bệnh, bệnh cúm cứ lan truyền, có rất nhiều người nhập viện vì viêm phổi.

Mùa đông này rất khó chịu. Thi thoảng Tần Phóng lại nhớ tới mấy người ở phương Nam từng tới đây bốn năm, nhất là Tư Đồ, nếu năm nay anh còn ở đây có lẽ sẽ ho rất dữ.

Tháng trước Tần Phóng vẫn còn trò chuyện trên wechat với Tư Đồ, hỏi anh dạo gần đây thế nào, Tư Đồ gửi tin nhắn thoại, nói là không tệ lắm. Tư Đồ còn hỏi cậu dự định đón Tết thế nào, có tới đây hay không. Tần Phóng nói không được, năm nay cậu không đi xa, ở nhà đón Tết cùng em trai.

Tư Đồ bảo cậu rảnh thì tới chơi.

Lau tấm bia xong Tần Phóng đứng ở đó tâm sự với ông hồi lâu, đều là cậu thủ thỉ một mình.

Sau đó đứng mỏi chân, cậu bèn ngồi xổm xuống trước tấm bia mà nói chuyện tiếp. Thi thoảng lại vân vê tai, sờ chóp mũi. Nói mùa đông năm nay ấm nhưng là ấm hơn so với bình thường, ở ngoài trời lâu thì không thể không lạnh được. Tai Tần Phóng lạnh cóng.

Hai năm qua cậu đều một mình tới đây, từ khi bà nội Hoa Đồng qua đời Tần Phóng không còn kêu Hoa Đồng đi cùng mình nữa, sợ nhìn cảnh lại buồn lòng, người chưa mất người thân tới nghĩa trang âu cũng khác với người từng nếm trải tư vị chia xa. Bởi vậy nên cũng không còn ai đi cùng cậu nữa.

“Năm nay không tính xem đi đâu nữa, năm nay hơi lười.” Tần Phóng cười nói, “Mấy hôm nữa cháu lại tới nói chuyện với ông, dạo này cháu nhớ ông lắm, mọi người toàn bảo trẻ con trí nhớ mông lung, nhưng ông đi mười năm rồi, sao mà cháu càng nhớ càng khắc sâu.”

Trước khi đi Tần Phóng đút tay vào túi quần, khịt mũi nói: “Cháu đi đây, trời lạnh quá.”

Lúc Tần Phóng từ nghĩa trang ra bãi đậu xe cứ hắt xì hoài, hết cái này tới cái khác.

Cậu đột nhiên nhớ tới một người lúc đi trên con đường này cũng hắt xì như vậy, cái mũi đỏ ửng lên thảm lắm, lúc hắt xì còn khẽ chau mày lại, cũng đến là hết cách. Tần Phóng nhìn vừa mềm lòng lại vừa thấy xót xa, trái tim căng trướng khôn cùng.

Nhưng cái người bị dị ứng kia vẫn cùng cậu tới thăm ông, lúc vào nghĩa trang còn tháo khẩu trang xuống, bảo anh đeo mà anh còn cố chấp không chịu.

Lúc đó Tần Phóng nói với ông: “Cháu nhặt được một ngôi sao. Cháu thích lắm, thích lắm ông à.”

Tần Phóng lắc đầu cười, thời gian dần trôi không khỏi hồi tưởng chuyện ngày trước.

Chàng trai mũi đỏ kia giờ đã trở nên vô cùng ưu tú, anh vẫn luôn tỏa sáng trên cao.

Thi thoảng họ sẽ gọi điện thoại, tần suất rất thấp. Dường như anh rất mệt mỏi, rất vất vả. Người ưu tú đều vất vả như vậy, đều phải đánh đổi nhiều hơn so với người thường.

Có một lần họ gọi điện thoại, khi ấy anh không ngủ suốt năm mươi tiếng, có thể nghe thấy được sự uể oải trong giọng nói của anh. Hai giờ sau anh lại phải tới một phòng thí nghiệm khác. Khi quãng thời gian eo hẹp như vậy anh không chọn ngủ bù, mà lại gọi điện thoại.

Sau đó họ chuyện trò với nhau mấy phút.

Tần Phóng ở trong điện thoại nói với anh: “Anh Viêm à cố lên.. Anh giỏi nhất, tỏa sáng nhất. Vất vả bao nhiêu cũng đáng giá, cố lên nhé.”

Đối phương trầm mặc hồi lâu, lúc cất lời giọng anh khản đặc, anh gọi một cái tên, bởi chất giọng khàn khàn mà hai tiếng ấy không thể truyền rành rọt tới bên này, chỉ có thể nghe được những âm thanh mơ hồ.

Tần Phóng khẽ nói: “Dạ?”

Bên kia hắng giọng một cái, cũng không lặp lại thêm, giữa họ vẫn có sự hiểu ngầm, gọi điện thoại cho nhau như những người bạn cũ. Không cần nói gì vượt phạm vi, không muốn giẫm lên rành lăn hằn giữa, giẫm lên rồi có lẽ sẽ rơi vào hư không.

Bởi vậy nên sau một hồi trầm mặc anh chỉ dùng chất giọng khản đặc này mà nói rằng: “Không có gì, đầu óc hơi choáng váng.”

Ngón trỏ Tần Phóng vô thức siết lấy mặt sau điện thoại, khẽ nói: “Ngủ đi, ngủ nửa tiếng, mười phút hết ngái ngủ, mười phút sau thì đi.”

Đối phương nói, “Ừm.”

“Ừm.” Tần Phóng khẽ nhoẻn cười, “Ngủ đi.”

Đó là lần Hình Viêm mất tỉnh táo nhất, suýt chút nữa anh muốn nói điều gì đó. Khoảnh khắc anh trầm mặc có lẽ vẫn còn đang suy tư, nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược trở về.

Có mấy lời không thể nói qua điện thoại.

Hơn nữa không biết còn có thể nói hay không, dù sao có một số việc bỏ qua chính là bỏ qua. Không còn nắm chắc trong lòng nữa.

Điều này khiến một người kiêu ngạo nhất cũng trở nên dè dặt.

Mùa đông năm nay quá tệ, đến một người như Tần Phóng cũng bị bệnh hoài. Cũng nhờ cơ thể khỏe mạnh, nên bị bệnh vài ba lần nhưng cũng không quá nặng.

Chỉ là mùa đông thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc xuân về, Tần Phóng cũng chịu cơn cúm cuối cùng, chứng viêm phổi chưa khỏi, vẫn còn sốt nhẹ mấy ngày.

Nhưng sốt nhẹ không ảnh hưởng tới cuộc sống, Tần Phóng vẫn sinh hoạt, đi học như bình thường.

Giáo viên hướng dẫn là một phó giáo sư trẻ tuổi, có những lúc cô bận quá còn nhờ Tần Phóng đi đón con, quan hệ của Tần Phóng với cô cũng rất tốt. Vốn còn chuyện muốn cho cậu làm, nhưng cậu vừa tới văn phòng, vừa nhìn thấy sắc mặt cậu là cô vội đuổi về.

“Em mau về ngủ hay là đi tiêm gì đi, cô kệ em.” Cô liên tục xua tay đuổi cậu ra ngoài, “Em đừng ở đây nữa, để cô nhờ người khác làm.”

Tần Phóng liền quay về.

Thực ra cậu vẫn còn hơi khó chịu trong người, bị sốt khiến toàn thân ê ẩm.

Sáng sớm hôm sau điện thoại của cậu đổ chuông, đêm hôm trước Tần Phóng lại bị sốt, Hoa Đồng dán miếng hạ sốt trên trán cho cậu. Di động đổ chuông nửa ngày mới đánh thức Tần Phóng, là số máy lạ, khoảnh khắc ấy Tần Phóng còn tưởng là Hình Viêm.

Cậu bắt máy, nhẹ giọng nói: “Alo.”

Ai ngờ đầu dây bên kia lại là một giọng nữ, giọng nói khàn khàn, dường như đã khóc: “Tần Phóng đó à? Mình Cung Kỳ đây.”

Cái tên này khiến Tần Phóng nhất thời mơ hồ, cậu chớp mắt nhìn, “Ồ” một tiếng, bảo rằng, “Mình đây.”

Tần Phóng thực sự bất ngờ trước cuộc gọi của Cung Kỳ, từ lúc Tần Phóng xóa số của cô họ không còn liên lạc với nhau nữa. Cô đột nhiên gọi tới, Tần Phóng nhanh chóng động não nhưng vẫn không thể nghĩ ra cô gọi vì nguyên nhân gì.

Tần Phóng nghe cô nói chuyện, từng câu rồi từng từ, Tần Phóng sửng sốt trong thoáng chốc, dường như bị khựng lại. Sau đó cậu vội bỏ miếng dán hạ sốt xuống, ngồi thẳng người dậy.

Cung Kỳ cũng không nói nhiều, tổng cộng không được mấy câu.

Tần Phóng không ngừng nói “Được rồi” với đầu dây bên kia, cuối cùng cậu bảo, “Mình biết rồi, hôm nay mình đi ngay, cậu đừng lo.”

Cúp máy rồi Tần Phóng đặt chuyến bay gần nhất, tám giờ bay.

Hoa Đồng còn chưa tỉnh ngủ, ở trên giường sofa nheo mắt hỏi: “Sao vậy?”

Sắc mặt Tần Phóng nặng nề, Hoa Đồng cũng ngồi dậy: “Ai gọi điện thoại vậy?”

“Cung Kỳ gọi, sáng nay xin nghỉ một ngày với viện giúp tôi nhé.”

Tần Phóng đã xuống giường, cậu nhanh chóng thay quần áo, mặc một chiếc quần đen, rồi mặc một chiếc áo hoodie.

Hoa Đồng hỏi: “Ông đi đâu thế?”

Tần Phóng nhìn cậu ấy, yên lặng trong thoáng chốc, sau đó nói: “Tư Đồ…..”

Cậu quay mặt đi, Hoa Đồng dần trợn tròn con mắt, rồi khẽ chau mày lại, dường như không thể tin được. Tần Phóng khẽ gật đầu, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, đột ngột như một trò đùa.

Lúc Tần Phóng ngồi trên máy bay, cảm giác như cậu sốt đến mức hồ đồ, rồi mơ một giấc mơ hết sức hoang đường.

Hơi thở cậu phả vào làn da bỏng rát, Tần Phóng hy vọng lúc mình tỉnh lại tất cả đều không phải sự thực.

Nhưng đây lại là sự thực.

Cung Kỳ ở trong điện thoại nói cô vừa nhận thông báo nguy kịch lần thứ ba, cô nói Tư Đồ sắp đi rồi ——

Lúc ở trên máy bay Tần Phóng không nghe điện thoại được, cũng chẳng hề tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Máy bay vừa hạ cánh Tần Phóng lập tức mở máy gọi cho Cung Kỳ, Cung Kỳ không nghe máy. Cậu gọi điện thoại vào số Tư Đồ, lần này thì bắt máy, là Cung Kỳ.

Cô thông báo địa chỉ cho Tần Phóng, rồi đọc số phòng bệnh.

Tần Phóng muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng không sao mở lời được, Cung Kỳ biết rõ, cô bảo: “Vẫn chưa.. đeo máy hô hấp.”

Tần Phóng nói: “Được rồi, mình tới ngay đây, đừng lo.”

Cung Kỳ run giọng nói “Ừ”.

Tần Phóng chạy một mạch ra khỏi sân bay, lồng ngực như muốn nổ tung. Lúc ngồi vào trong xe điện thoại vang lên, cậu nhận điện thoại của Hình Viêm.

Lúc Tần Phóng bắt máy vẫn còn thở dốc, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Alo?”

Hình Viêm gọi cậu một tiếng.

Vừa nghe giọng nói ấy Tần Phóng lập tức nhắm mắt lại, hàng mi không ngừng run lên.

Giọng Hình Viêm run rẩy, có lẽ anh vừa mới nghe điện thoại, thậm chí âm thanh còn có phần mông lung.

Tần Phóng không cần anh mở lời, lập tức nói với anh: “Anh Viêm à em ở đây rồi, em đang trên xe.”

Cuộc điện thoại giữa họ không còn những lời hỏi thăm bình tĩnh nữa, Tần Phóng nói: “Có lẽ chỉ có mình Cung Kỳ ở trong viện thôi, nhưng em sắp tới rồi, em vừa mới hỏi, tới kịp. Em cũng không biết tình huống sao nữa, em tới sẽ gọi ngay cho anh. Anh… đừng sợ.”

Hình Viêm nói: “…Được.”

Giọng Hình Viêm khản đặc, Tần Phóng nghe mà không sao cầm lòng nổi, mặc kệ quan hệ của họ giậm chân tại chỗ bao lâu, nhưng nghe giọng anh như vậy cậu vẫn xót xa trong lòng.

Hình Viêm xa quá, anh ở nơi xa quá.

Cậu duỗi tay ra không sao với tới anh, Tần Phóng không dám tưởng tượng tâm tình anh thế nào, bởi vậy nên chỉ có thể lặp đi lặp lại với anh rằng, “Em ở đây.”

Cú điện thoại này của Cung Kỳ với bất cứ ai mà nói cũng hết sức đột ngột, không một ai chuẩn bị tâm lý được. Nghe như một câu chuyện cười, thậm chí còn có chút hoang đường.

Giọng của họ đều khàn đặc, Hình Viêm nói “Cảm ơn” với Tần Phóng. Từ tốn mà trịnh trọng, nhưng thanh âm vẫn run rẩy.

Tần Phóng nhìn ra ngoài ô cửa, xe phóng như bay vượt qua tất cả, vì bị sốt mà đôi mắt vẫn còn trướng mỏi, cậu nắm chặt điện thoại trong tay, nói với Hình Viêm: “Không cần cảm ơn em, đừng nói lời cảm ơn.”