Tinh Tinh

Chương 63: “Cuộc đời vẫn luôn phải nói lời tiễn biệt.”




Ngôi sao kia là món đồ Tần Phóng tặng anh, Tết đến tiện tay nhét giấy nợ vào lì xì, còn nợ người ta mấy tháng ròng rã. Hình Viêm coi là chuyện to tát lắm mà đau đáu mãi, còn đòi cậu mấy lần.

Ngày hôm đó gặp mặt Hình Viêm không nói lời nào, dường như đã chấp nhận rồi. Anh vẫn luôn im lặng không nói gì, trông có vẻ lạnh lùng. Tuy rằng cuối cùng Tần Phóng quay đầu lại Hình Viêm vẫn mỉm cười với cậu, cậu cũng thấy được anh dịu dàng ngậm ngôi sao kia trong miệng.

Anh không nói gì, nhưng dường như đã nhắn nhủ rất nhiều.

Khoảnh khắc ấy mọi ưu tư trong lòng Tần Phóng dường như vỡ òa, cậu chạy ra khỏi sân bay, cũng không ngoái đầu nhìn lại nữa. Có những lời Hình Viêm không nói, cũng không thể mở lời, nhưng anh muốn Tần Phóng biết.

Sự ăn ý ấy khiến Tần Phóng vừa liếc mắt đã hiểu được.

Nhưng dẫu vậy cũng không thay đổi được gì, về điểm này họ cũng rất rõ ràng.

Ngày hè nắng chói chang, ngày đông tuyết buốt giá, cảm tưởng như dòng thời gian kéo dài đằng đẵng, nhưng lại cũng giống như chỉ chớp mắt đã trôi qua.

Lúc Tần Phóng về nhà họ Giản, Giản Mộc Dương đang ném tuyết ở sân sau với bạn học, thấy cậu trở về thì mừng lắm. Cậu bé kia tới nhà làm khách, Tần Phóng nhìn hai đứa trẻ chơi một lúc.

Cậu em bé bỏng bò ê a dưới thảm, trông cũng rất thú vị. Tần Phóng rất thích bế em ấy, tay trẻ nhỏ dính đầy nước miếng giơ lên mặt Tần Phóng, nhưng cậu cũng không chê bẩn.

Bây giờ rất ít khi cậu trở về, mỗi lần trở về Đổng Nhân đều có vẻ rất thân thiện. Nhưng bấy giờ Tần Phóng không còn để tâm tới những chuyện này nữa, trở về cũng chỉ thăm em trai.

Tần Phóng không lấy chiếc xe cha tặng, quá khoa trương, không thích hợp với cậu, cậu có xe rồi, chỉ cần thay cho đi bộ là được. Đổng Nhân lái một thời gian, cũng không thích lắm, sau đó không biết xe đi đâu, có lẽ sang tay người khác.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Giản Mộc Dương trò chuyện hỏi anh Đồng đi đâu rồi.

Tần Phóng nói Hoa Đồng ở trường học làm đề tài.

Giản Mộc Dương nhìn cậu một chút, cái miệng ngập ngừng hé rồi lại ngậm, sau đó lại hỏi: “Thế anh Viêm thì sao?”

Tần Phóng liếc nhìn cậu, cười rằng: “Anh Viêm ấy à…”

Giản Mộc Dương chớp mắt nhìn.

Cậu bé vẫn rất thích Hình Viêm, trong lòng cậu bé Hình Viêm là một người anh dịu dàng lắm. Lần đó đi ăn Giản Mộc Dương đã biết chuyện Tần Phóng và Hình Viêm qua lại với nhau, sau đó Hình Viêm biến mất không chơi cùng họ nữa, mới đầu Giản Mộc Dương còn hỏi đôi câu, sau đó thì không nhắc lại nữa.

Bấy giờ cậu hỏi, Tần Phóng xoa đầu cậu, bảo rằng: “Anh Viêm xuất ngoại đi học rồi, anh Viêm giỏi lắm đấy.”

Giản Mộc Dương cong môi mỉm cười, sau đó lại hỏi: “Là giỏi đến mức nào ạ?”

Tần Phóng nhướng mày, “Giỏi đến mức cao nhất em có thể nghĩ ra.”

Giản Mộc Dương cười tươi, cũng nhẹ nhàng nói: “Thế em phải học tập anh Viêm mới được.”

“Thế thì không cần đâu,” Tần Phóng xoa đầu em trai, “Em vui là được rồi, cậu bạn nhỏ.”

Thực ra Giản Mộc Dương cũng không còn nhỏ nữa rồi, cậu bé học lớp năm, đã hiểu rất nhiều chuyện. Bởi vậy nên lâu như vậy mà không nhắc tới Hình Viêm. Hôm nay không nhịn được nữa nên mới hỏi, hỏi rồi cũng không nhắc lại nữa. Cũng không hỏi bao giờ anh Viêm mới về, có quay về nữa hay không.

Nếu anh cậu biết thì ban nãy sẽ nói thẳng, đợi anh Viêm về chơi cùng em.

Qua lời nói là nghe ra được mối quan hệ thay đổi, Giản Mộc Dương đó giờ vẫn rất nhạy cảm. Tần Phóng không muốn nói, không muốn nhắc tới chuyện Hình Viêm nữa, vậy thì sau này không hỏi thêm.

Tần Phóng nhìn em trai, một lần nữa vuốt tóc em ấy.

Tết năm đó Tần Phóng vẫn không ở nhà họ Giản, giống như trước kia, xách balo lên rồi đi.

Giữa chừng cậu còn tới chỗ Tư Đồ và Hàn Tiểu Công ở mấy ngày, đi một vòng quanh gian nhà mà cậu quen thuộc. Cậu vẫn ở trong căn phòng đó, vẫn là chiếc giường kia.

Sân nhà vẫn giống như trước đây, hoa trong sân nở rộ.

Chỗ làm việc của Cung Kỳ cách không bao xa, cô thường xuyên tới đây. Tư Đồ gầy hơn ban đầu, nói chuyện vẫn ôn hòa như cũ. Hàn Tiểu Công vẫn vậy, nhưng anh cắt tóc rồi. Tuy rằng không cắt ngắn đến mức vừa nhìn đã biết là con trai, nhưng cũng không còn mái tóc dài buông xõa sau lưng giống như trước.

Hai người ngồi tùy ý tán gẫu trên bậc thang. Tần Phóng hỏi vì sao anh lại cắt mái tóc, Hàn Tiểu Công không để ý giơ tay lên nắm lấy, bảo rằng: “Lười gội.”

Tần Phóng nhìn anh, cậu nói: “Khí chất cũng thay đổi luôn.”

“Cậu thích như trước đây chứ gì?” Hàn Tiểu Công khẽ cười, “Thích kiểu tóc đen suôn thẳng chứ gì, cậu trai thẳng?”

Tần Phóng gật đầu cười, rõ là thành thật.

“Cắt xong hối hận rồi,” Hàn Tiểu Công khẽ thổi, khiến những lọn tóc tung bay, “Cắt xong thấy xót xa trong lòng.”

“Thì nuôi lại đi.” Tần Phóng nói, “Em biết thực ra anh rất yêu mái tóc anh.”

Hàn Tiểu Công không lên tiếng, lại nắm lọn tóc trên đầu.

Kể từ chuyện đó anh không còn đăng weibo nữa. Hàn Tiểu Công gần như biến mất khỏi mạng xã hội. Tần Phóng vì chuyện của anh mà cũng bị liên lụy, rất nhiều người theo dõi trước đó tới từ chỗ Hàn Tiểu Công gửi tin nhắn riêng mắng chửi cả cậu, những ai có quan hệ với anh ấy đừng hòng được yên thân.

Hàn Tiểu Công không ký hợp đồng với các công ty, cũng không có ekip, weibo của anh do anh chơi, bởi vậy nên sau khi xảy ra sự việc cũng không có ai chống đỡ, có rất nhiều người thấy ngứa mắt với anh ấy từ lâu. Anh quá nổi tiếng, lại không chịu hợp tác cùng ai, lúc này có rất nhiều người trong nghề muốn xỉ vả anh ấy.

Có rất nhiều blogger nói ra nói vào dẫn dắt hướng dư luận, những bức ảnh theo phong cách scene của anh ngày trước cũng bị lấy ra làm meme. Thật thật giả giả giả giả thật thật, những bức ảnh này đủ để vùi dập anh không thể ngóc đầu lên được.

Tần Phóng đăng một weibo, nói giúp Hàn Tiểu Công một câu. Sau đó weibo của cậu cũng bị lời ra tiếng vào, nhưng Tần Phóng có chơi weibo đâu, cậu xóa app đi không dùng nữa, không để ý tới mấy chuyện phiền lòng này.

Trước đây Hàn Tiểu Công từng nói mái tóc là vốn liếng của anh ấy, bây giờ bảo cắt đi vì không cần tới nữa.

Anh nói: “Hồi trước mỗi lần gội đầu đều thấy phiền, sấy tóc cũng thấy phiền, còn suốt ngày phải dưỡng tóc giữ độ bóng. Lúc đó anh nghĩ đợi đến khi không chụp ảnh nữa thì cắt phăng đi. Nhưng cắt xong lại thấy hối hận, cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó.

Tần Phóng hỏi anh: “Sau này không chụp ảnh nữa à?”

“Không chụp nữa.”

“Weibo thì sao? Cũng không cần nữa à?”

Hàn Tiểu Công bảo: “Không cần nữa, bỏ đi.”

Tần Phóng chau mày lại: “Đợi một thời gian nữa thì sao? Không ai đau đáu chuyện của anh mãi đâu.”

Hàn Tiểu Công lắc đầu: “Có chứ, chuyện này không qua được đâu. Hơn nữa anh cũng không muốn chơi nữa. Mà chơi thế nào chứ, lúc nào cũng có người muốn anh biến mất, đấy còn là từ đầu tới cuối anh không lên tiếng, anh mà nói mọi chuyện chỉ càng tệ hơn, đây mới chỉ là lớp vỏ ngoài mà thôi.”

Tần Phóng nói: “Sau đó em gỡ weibo luôn, lười xem.”

Hàn Tiểu Công nhoẻn cười, bảo rằng: “Cậu bỏ qua mấy cái đặc sắc nhất rồi đấy.”

Tần Phóng nhướng mày lên, Hàn Tiểu Công bảo rằng: “Bây giờ đều nói anh từng làm phẫu thuật chuyển giới, thành gái từ lâu rồi. Còn có một đống người nói là từng làm cùng anh, chứng minh đây là sự thực, thú vị chưa?”

Tần Phóng chau mày lại, khẽ chửi thề một tiếng “Thần kinh”.

“Muốn nói gì không?” Tần Phóng hỏi.

“Nói gì chứ,” Hàn Tiểu Công ngửa đầu ra đằng sau, như cười như không, “Có nói gì cũng không ai tin. Người ta đã muốn chửi rồi thì mình nói gì cũng không nghe đâu. Mà anh nói được gì chứ? Trừ khi anh cởi quần ra quay video, nếu không thì chứng minh bằng cách nào? Có quay video cũng bị nói là ghép mặt, không phải anh. Có mọc thêm một trăm cái miệng nữa cũng không nói lại được, chẳng thà im luôn cho rồi.”

Tần Phóng không chơi weibo nên không có cảm giác gì, cậu vốn không coi đây là chuyện gì to tát. Nhưng Hàn Tiểu Công thì khác, đấy thậm chí còn là công việc của anh ấy, cuộc sống của anh ấy, tất cả những gì anh ấy có ở hiện tại thực ra đều nhờ vào mạng xã hội. Mạng internet biến anh ấy thành người khác, thay đổi quỹ tích sống vốn có của anh.

Tần Phóng có thể thấy thực ra anh ấy rất ỷ lại. Chụp ảnh, đăng ảnh, nói chuyện với fans, đây chính là cuộc sống của anh, nhưng bây giờ tất cả đều đã đứt đoạn rồi.

Một lúc sau Tần Phóng bảo: “Thực ra vẫn còn rất nhiều người đang nói đỡ cho anh, mấy cô bé ấy không tin những chuyện đó.  Mà mặc kệ người ta nói ra sao thì ra, anh chơi của anh.”

Hàn Tiểu Công vẫn lắc đầu, anh nhặt cọng cỏ nằm trong khe gạch và bậc thang ra, bảo rằng: “Anh biết, có rất nhiều cô bé đang vất vả nói đỡ cho anh, nói không lại thì bị mắng, giống như to tiếng một chút thì có thể giúp anh cãi thắng. Mấy cô bé rất đáng yêu, cũng rất hiền lành.”

“Đúng vậy, những người yêu thích anh vẫn còn ở đó.”

“Một nửa thôi, một nửa tin thì đi rồi, hoặc là quay đầu chửi hùa theo, cảm thấy uổng công thích anh nhiều năm như vậy, thích một kẻ chẳng ra gì.” Hàn Tiểu Công vô thức cuốn ngọn cỏ trong tay vài vòng, từ tốn bảo, “Còn một nửa cảm thấy đó không phải là anh, hoặc họ tin, nhưng chịu tha thứ, giống như những chiến sĩ đi bảo vệ người mà mấy cô bé ấy thích.”

“Nhưng cần gì phải vậy,” Anh nói xong lại cười nhạt, “Thích một người mà nay cũng trở thành chuyện không thể nói ra khỏi miệng, thậm chí còn có chút nhục nhã. Thích người đó là ngu ngốc, là không có tam quan, là não tàn… Như vậy không cần thiết, quá vất vả, anh cũng không muốn nhìn mấy cô bé phải khổ sở như vậy. Trên mạng thích ai vốn là một chuyện giải trí vui vẻ, trở thành gánh nặng thì vô vị quá, đúng không. Hơn nữa anh cũng không có gì để cho các cô bé ấy, anh chỉ là một thằng có chút tiếng tăm trên mạng, trông cũng đẹp, chụp vài bức ảnh dựa vào tiếng tăm để kiếm tiền. Thế thôi.”

Lúc anh nói những lời này vẫn có thể nhìn ra được sự bí bách, khác với trước kia. Thực ra ngay đến cả Tần Phóng cậu làm một người bạn của anh, lúc nhìn thấy vô số những lời ác ý kia cũng cảm thấy sợ hãi. Bây giờ con người nói chuyện quá cay độc, từng câu từng từ  như lưỡi dao găm, nếu có thể xuyên qua mạng internet mà giết chết người thì cái chết này quá tàn khốc.

Tần Phóng hỏi anh: “Thế sau này anh định làm gì?”

“Có nhiều chuyện để làm mà,” Hàn Tiểu Công nhìn về phía cậu, khẽ nhướng mày, “Sợ anh không kiếm được tiền à?”

Tần Phóng không lên tiếng, Hàn Tiểu Công bảo: “Có tiền rồi. Thực ra tiền quảng cáo không phải nguồn thu chính của anh, thực ra chỉ là chơi bời thôi, nếu không sao anh lại lười như vậy?”

“Thế thì tốt rồi.” Tần Phóng vẫn cảm thấy lòng mình hơi trĩu xuống, thực ra cậu muốn hỏi tại sao Tạ Triết không đứng ra nói giúp anh, nhưng cậu không biết Hàn Tiểu Công nghĩ sao về Tạ Triết, tình cảm có sâu nặng hay không, sợ đâm vào niềm đau, bởi vậy nên không hỏi.

Nhưng Hàn Tiểu Công cũng nhìn ra được cậu muốn hỏi điều này, anh hờ hững chủ động nhắc tới: “Anh bảo rồi, đây chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Cậu ta hận anh, cảm thấy anh tàn nhẫn, hai người họ đã chia tay từ lâu rồi. Cô gái kia tìm tới cậu ta, muốn mượn anh để nổi tiếng, nên cùng cô người yêu cũ chơi anh một vố.”

Tần Phóng không nói được lời nào, khẽ chửi thề trong lòng một câu, mà ngoài miệng cũng không nhịn được mà khẽ chửi, cậu tức tới não lòng. Lúc đó cảm thấy Tạ Triết là một cậu chàng rất rạng rỡ, không thể ngờ lại có thể làm ra những chuyện như vậy.

Hàn Tiểu Công nhìn cậu cười, Tần Phóng đột nhiên nhớ lại khi ấy Hàn Tiểu Công từng bảo tình cảm của Tạ Triết khiến anh ấy không có cảm giác an toàn, cảm thấy không có nền tảng, rất mông lung. Bởi vậy nên Hàn Tiểu Công từng duyệt vô số người, cái nhìn của anh vẫn rất chuẩn xác.

Thế nhưng có từng duyệt vô số người cũng vô dụng thôi, lật thuyền rồi.

Tần Phóng nói chuyện với anh xong rõ ràng không được vui, sắc mặt rất nặng nề. Tính tình cậu vốn không ôn hòa gì, tâm tình bộc phát.

Hàn Tiểu Công cười “ồ” một tiếng, bảo rằng: “Bây giờ cậu nghiêm mặt không tỏ thái độ gì giống anh Viêm thế.”

Tần Phóng nhìn anh một chút, Hàn Tiểu Công bảo: “Giống thật đấy.”

Nói đoạn anh vỗ vai Tần Phóng, khe khẽ phẩy tay: “Không cần phải giận thay anh đâu. Cuộc sống cũng phân chia từng giai đoạn, mình lần lượt vượt qua từng giai đoạn ấy, cũng đã đến lúc phải thay đổi rồi.”

“Anh đã nấn ná ở giai đoạn này rất lâu, sớm muộn gì cũng phải đi thôi. Thực ra mọi người cũng đã đi rồi, chỉ còn lại mình anh. Đây là một tín hiệu.”

“Bởi vậy nên anh mới để cậu tới gặp mặt. Năm sau anh cũng đi, anh Viêm và Châu Tư Minh đều đi rồi, để Tư Đồ cho Cung Kỳ cũng không phải lo lắng, ra đi tìm cuộc sống mới.”

Hàn Tiểu Công đứng dậy, Tần Phóng ngước đầu lên nhìn anh, Hàn Tiểu Công nhìn quanh, nhìn khoảng sân và căn nhà phía sau, khóe môi xụ xuống bảo rằng: “Thực ra anh cũng không dựa dẫm vào nơi đây, thậm chí anh còn ghét nó. Anh ghét quá khứ của bọn anh, cũng hận quá trình bọn anh phải lớn lên. Nơi này để cho bọn anh lớn lên, lớn lên rồi thì không cần nán lại nữa. Giống như những chuyện quá khứ của bọn anh bị đào bới lên mạng vậy, bọn anh đã phải chứng kiến quá nhiều điều ghê tởm của con người, chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nôn. Bọn anh đều hận, nên họ lần lượt ra đi rồi.”

Tần Phóng vẫn ngước đầu lên nhìn anh, Hàn Tiểu Công cúi đầu, bảo rằng: “Cuộc sống chung quy vẫn phải nói lời tạm biệt.”

Cuộc sống vốn luôn phải đối mặt với sự tiễn biệt.

Trưởng thành và tiễn biệt, mãi mãi không dừng lại.

Lần này Tần Phóng đến cũng trùng hợp, hai ngày trời mưa tầm mưa tã, tầng hai lại dột, căn phòng của Hàn Tiểu Công đặt một cái chậu hứng nước. Tần Phóng tới đây rồi, dành một buổi chiều sửa lại mái nhà cho họ.

Cậu từng lên mái nhà này, giao thừa năm ngoái cậu và Hình Viêm nằm trên đó, Hình Viêm dùng giọng miền Nam gọi Tinh Tinh ơi. Tần Phóng trèo lên rồi vỗ tay phủi bụi, nhoẻn miệng cười.

Căn nhà này bây giờ chỉ còn lại hai người yếu ớt nhất, một người thể lực kém, một người thì năng lực ra tay kém tệ. Tần Phóng tự giác lên đây sửa, Hàn Tiểu Công bắc thang đưa đồ lên đó cho cậu.

Trước đây là Châu Tư Minh và Hình Viêm bảo vệ hai người này, bây giờ hai người bảo vệ kia đều đi rồi. Họ đi rất dứt khoát, thậm chí chẳng nói lời từ biệt nơi đây.

Cũng may mà mọi người đều đã trưởng thành, cuộc sống cũng yên ả, không còn ai cần phải bảo vệ nữa, họ đều có thể sống an lành.

Lúc Tần Phóng ngồi xổm rải hắc ín lên mái nhà, cậu bảo với Hàn Tiểu Công: “Không biết sau này anh đi đâu, dù sao nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho em nhé.”

“Làm gì hả?” Hàn Tiểu Công khẽ cười, “Anh Viêm đi rồi nhưng anh cũng không có ý định chèo kéo đâu, hay là cậu thấy hứng thú với anh.”

“Còn lâu ấy, anh cắt tóc rồi mà.” Tần Phóng biết anh đang đùa, cũng trêu lại như vậy.

Hàn Tiểu Công nói: “Cảm ơn nhé.”

Tần Phóng cười cười: “Khách sáo thế.”