Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 3 - Chương 193: Sơn cốc




Bạch Long kinh nghiệm phong phú, không phải Nhạc Huy có thể so bì. Tình hình của Hoàng Linh Vũ tuy nguy hiểm, may mà còn có cách kéo dài tình trạng. Y cũng cẩn thận phân phối tinh lực, toàn tâm tín nhiệm và ỷ lại vào người bên cạnh mình.

Trên đường lại lục tục có học sinh lác đác gia nhập, khi nghỉ ngơi trong đêm, mọi người tập trung quanh Hoàng Linh Vũ, yên tĩnh lắng nghe bố trí, nhỏ giọng trao đổi ý kiến.

Dần dần, một trận liên hoàn chiến với thời hạn chín ngày, trong sự tranh luận và bổ sung của mọi người càng lúc càng hoàn thiện. Vì lại bị Bạch Long trích huyết một lần, đa số thời gian Hoàng Linh Vũ đều không có tinh thần gì.

Tọa kỵ ngồi ổn định như thế, thời gian giống như chảy ngược lại rất lâu về trước. Lúc đó, y và Diêm Phi Hoàng vì tiết kiệm tiền để thế chấp phòng ở, không nỡ ngồi máy bay, đa số thời gian đều là ngồi trên xe lửa bôn ba khắp nơi trong nước.

Từ Bắc Kinh tới Urumchi phải mất sáu ngày, từ Urumchi tới Nam Cương lại mất năm sáu ngày… y từng dựa lên vai Diêm Phi Hoàng ngủ, Diêm Phi Hoàng vui vẻ ngồi chơi PSP của mình.

Hoàng Linh Vũ yên tâm dựa vào người Mộ Dung Sí Diệm nghỉ ngơi, giống như có thể nghe thấy tiếng lạch cạch khi xe lửa chạy qua đường ray. Bất tri bất giác qua nhiều năm như thế, thường cho rằng đã đi đến cuối con đường, nhưng lại vẫn nỗ lực kéo dài tiếp.

Tuy Diêm Phi Hoàng và y đã đi trên hai con đường khác nhau, nhưng cho tới hôm nay, y và hắn đều vẫn sống tốt trên cùng một thế giới. Lần này thì sao? Qua cửa ải lần này, trước mặt có phải vẫn còn có hy vọng?

Mộ Dung Sí Diệm thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn trộm y, bị phát hiện mấy lần, Hoàng Linh Vũ cuối cùng vực tinh thần, hỏi hắn; “Ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi, nghẹn trong lòng rất khó chịu.”

Sí Diệm trả lời rất thuận mồm: “Đừng lo ta, nghẹn quen rồi, không khó chịu.”

Hoàng Linh Vũ nhíu mày nhìn hắn, cuối cùng nhìn tới mức Mộ Dung Sí Diệm toàn thân khó chịu, chỉ đành nói ra nghi vấn trong lòng: “Bên phía ca ca… ngươi không lo lắng sao?”

Hoàng Linh Vũ thật sự không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này.

Sí Diệm mặt đỏ bừng, ngẩng đầu, nhìn đường.

“Đừng nhìn nữa, ngựa rất thông minh, cho dù ngươi không nhìn cũng sẽ không bị hất ngã.”

Lần này, Sí Diệm trở nên không biết phải nhìn đi đâu. Hắn đại khái muốn tìm chỗ để trốn đi rồi, nhưng trong lòng phải ôm vững Hoàng Linh Vũ không để y ngã xuống ngựa, căn bản không cách nào như nguyện.

Hoàng Linh Vũ thầm buồn cười, xấu xa thưởng thức trạng thái quẫn bách của hắn, cuối cùng bỏ qua cho hắn, nói: “Ngươi cũng đang lo lắng đi, vậy tại sao không trở về?”

Mộ Dung Sí Diệm “A” một tiếng, ngây ra, sau đó như vừa tỉnh ngộ.

Hoàng Linh Vũ nói tiếp: “Lo lắng có thể làm thành cơm ăn không, đã có người trở về chăm sóc hắn, chúng ta trở về cũng chỉ gây thêm loạn. Đương nhiên rồi, trừ khi ngươi có giải dược.”

“Ta không có.” Sí Diệm rất buồn bực.

“Vậy thì tốt, nếu không có giải dược, nhiệm vụ hiện nay của chúng ta là gì?”

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, “Đi cướp!”

“Có lòng tin cướp được không?”

Mộ Dung Sí Diệm liếc y một cái, lại ngẩng đầu nhìn về nơi rất xa, ánh mắt chậm rãi trở nên sắc bén tàn nhẫn. Khóe môi thậm chí mang theo nụ cười khiến người ta không rét mà run. Lúc này, hắn giống như lại trở về sự âm lạnh khi còn ở hoàng cung.

Hắn nói: “Còn nữa, dưới soái cờ, một tên cũng không lưu!”

Không ít học sinh Lục Mang Lâu rất lâu về sau, khi nhắc tới Mộ Dung Sí Diệm, đều dùng thần sắc sùng bái ngưỡng mộ, hình dung muôn màu muôn vẻ chuyện hắn là một vị anh hùng có nam tử khí khái như thế nào, miêu tả hắn và Hoàng đại ở bên nhau căn bản chính là một đôi bích nhân nhân gian khó có, chính vì hơi khí hung ác mà toàn thân hắn tỏa ra vào lúc này.

Lại nói Mộ Dung Nam Cẩn và Trác Kiếm từ sau khi tách khỏi Hoàng Linh Vũ, trong đêm đã ra khỏi phạm vi Sài Đô, lập tức phân binh làm hai nhánh. Trước ngã rẽ, Trác Kiếm vẫn có chút lo lắng, dù sao binh lực bên mình không chiếm ưu thế, năm vạn đối mười vạn, đã rơi xuống hạ phong. Càng huống hồ hiện tại còn phân binh canh giữ.

Trình Bình nói với hắn: “Binh lực kỳ thật không quan trọng, Hoàng đại nhà ta từng nói, kẻ thiện chiến, có thể dùng thiên hạ chi binh.”

Mộ Dung Nam Cẩn hiếu kỳ nói: “Cái gì là ‘thiên hạ chi binh’? Chẳng lẽ ngay cả địch quân cũng có thể sử dụng như của mình.”

Trình Bình nhớ lại: “‘Binh’ này không phải là nhân binh, ngươi xem gió sương mưa tuyết ngày đêm thủy triều không có cái nào không phải mang sức mạnh, nếu có thể sử dụng những ‘thiên binh’ này, thì chỉ với đám nhân binh kia có thể đối đầu sao?”

“Gió sương mưa tuyết ngày đêm thủy triều…”

“Hoàng đại định ra kế sách mười ngày, chính là giỏi dùng thiên hạ chi binh. Theo như an bài của y, tối nay sẽ ở dưới thành Sài Đô gợi lên hỗn loạn và nghi ngờ trong địch quân. Sau đó sẽ do chúng ta lấy cách đánh nhanh xáo trộn rồi quan sát, sẽ dễ dàng khiến bọn họ xem nhẹ nguy hiểm xung quanh. Bọn họ trước nay quen dùng binh lực để phân biệt ưu thế, chính là đã thầm chôn vùi mầm họa bên trong mình.”

Trình Bình ngừng một chút, mới lấy một thư quyển đã viết sẵn trong ngực ra, giao cho Lương Tiểu Tiểu nói: “Ngươi dẫn Nam Vương đại nhân cùng tới hồ tám góc đi, sau khi tới nơi lập tức làm theo thư quyển đã viết.”

“Hồ tám góc? Đó không phải là bên cạnh Lục Mang Lâu sao?”

“Ngươi còn nhớ rất kỹ.”

Hồ tám góc thật ra vốn là một con sông nhỏ, vừa khéo lại chảy qua vùng đất núi gần Lục Mang Lâu. Lúc đầu khi dựng lâu, các vị lão sư đã từng nghĩ tới nói không chừng sẽ có uy hiếp của ngoại địch, nên đã an bài không ít cơ quan. Một trong đó, chính là nhét đầy nước sông, cho chảy tụ thành một con hồ. Nếu có người từ bình nguyên ngoài cốc đi vào, thì sẽ làm thủng đê đắp quanh hồ.

Lương Tiểu Tiểu đáp: “Ta đương nhiên biết, lúc đầu không phải là do đám học sinh chúng ta vác đá chặn sông sao. Cuối cùng có thể thấy được thời khắc hồ nước vỡ đê rồi, hắc hắc, nhất định có thể khiến người bên ngoài tới toàn bộ bị nhấn chìm tới vỡ mật.

Trình Bình nói: “Ngươi cứ huyên thuyên đi, cũng không biết liệu có bị ngươi làm hỏng không.”

“Phi phi, miệng quạ đen!”

Trác Kiếm thống lĩnh một vạn quân dưới sự chỉ dẫn của Trình Bình, trước một ngày ẩn nấu ở trên núi Tây Lương, chuyên đợi Nam Hàn quân đi tới.

Chim ưng Lục Mang Lâu không ngừng tới lui truyền tin, Trình Bình sớm đã dự tính sẵn mọi chuyện.

Qua hơn nửa ngày, thì có người của mình tới thông báo, hai ngàn quân Nam vương dẫn Nam Hàn quân tiến tới chỗ này. Sau khi cùng hai ngàn quân hội hợp, nghe thấy tin đám người Hoàng Linh Vũ cũng tới, trong lòng Trình Bình thở nhẹ nhõm một hơi.

Trận thế này nhất định sẽ chết rất nhiều người, tuy biết Hoàng Linh Vũ tâm tính cứng cỏi, nhưng vẫn không nguyện ý để y nhìn thấy một màn nhiễm máu. Người như thế, trù định sách lược trong màn trướng đã đủ rồi, cùng theo đám thô hán tử bọn họ lên chiến trường vung đao múa thương, căn bản chỉ là lấy nhã nhập tục__ thảm không chịu nổi.

Trác Kiếm từng cộng sự với Hoàng Linh Vũ, sớm đã bái phục không thôi đối với âm mưu toan tính dồi dào của y. “Âm mưu toan tính’ vốn là mang ý xấu, nhưng dùng trên người Hoàng Linh Vũ, thì lại khiến người ta khâm phục y cực điểm. Nhưng nhìn tướng mạo của y, không ai lại liên hệ y với chiến trường, nhưng chính người nhìn có vẻ hoàn toàn không có lực chiến đấu này, lại có thể chơi đùa Bạch Lang Vương trong lòng bàn tay, còn đùa gọi hắn là ‘não tàn vương’.

Chẳng qua lần này, hắn lại cảm thấy không hiểu chút gì đối với sự an bài của Hoàng Linh Vũ. Vì Trình Bình sau khi nhận được một bức mật tín của Hoàng Linh Vũ, đã thu gom kiếm đồng kiếm thép bị hỏng__ hỏng vẫn không được, mà còn phải gỉ sét. Gỉ sét còn chưa đủ, tốt nhất là phải gỉ tới lợi hại, một cây còn chưa đủ, mà phải tìm một ngàn cây.

Điều này làm tổn hại đầu óc mưu sĩ của Trác Kiếm trong quân. Ngươi nói Hoàng Linh Vũ này muốn cái gì không tốt, ai lại nghĩ tới đánh trận còn muốn mang theo ngàn cây thiết đồng thiết nát bên người chứ. Khi mọi người đang bận mù đầu nóng nảy, vẫn là một học sinh Lục Mang Lâu nảy ra chủ ý.

Ôn Thái Thái cũng là học sinh của lớp y độc, còn chưa xuất sư đã là tên mọt sách có tiếng trong lâu, phàm là bài khóa thì tất sẽ ghi chú đầy đủ hoàn thiện trên sổ ghi chép. Nàng là lâm thời đi vào quân đội, Trình Bình giúp lo liệu khôi giáp lại quá mức rõ ràng, người bên cạnh vừa nhìn đã có thể biết được tính cách của nàng. Chẳng qua cho dù như thế, dưới sự nhắc nhở của Trình Bình, không có một binh sĩ nào dám bất kính với người chuyên dùng độc dùng dược này. Ôn Thái Thái lúc đó đã để người thu thập được trên một trăm kiếm hỏng cạo gỉ rồi trộn lẫn cùng tro than, đổ nước vào khuấy, rồi không biết lại còn cho thêm ‘gia vị’ nào vào bên trong.

Trình Bình thấy, thở dài một tiếng: “May mà có ngươi tới giúp ta, nếu không còn không biết phải làm sao đạt được yêu cầu của Hoàng đại.”

Ôn Thái Thái liếc hắn một cái nói: “Những chuyện nhỏ này, trên sổ ghi chép đều có ghi, Trình lão sư không biết, chỉ trách ngươi không có nghe Bạch lão sư giảng bài.”

Trình Bình bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta nếu phải chạy theo bài giảng của hắn, nhất định sẽ bị hắn dùng lý do nhiễu loạn tâm tình mà đuổi ra ngoài.”

Trác Kiếm hiếu kỳ hỏi: “Ngươi làm cái bùn nhão gì vậy?”

Ôn Thái Thái đẩy mũ đầu đã trượt tới sóng mũi lên, đáp: “Cứ việc phân phó xuống, bảo các binh sĩ đem bội kiếm, quân đao, cung tiễn của mình toàn bộ ngâm vào trong nước đục này, khi đánh trận chỉ cần chém lên người địch nhân, thấy máu là đủ, không nhất định phải đánh tới chí mạng.”

“Ngươi nói rất dễ, binh sĩ Bạch Vũ Kỳ còn dễ đối phó, nhưng cấm vệ quân là võ trang toàn diện, toàn người thiết giáp, ngươi bảo chúng ta làm sao đả thương.”

Trình Bình tiếp lời, nói: “Đây chính là điều ta muốn nói. Đến núi Tây Lương đó, dưới núi có một hắc cốc, chúng ta nhất thiết không được tiến vào, chỉ ở trên đỉnh núi mai phục. Đến lúc thì lăn những khúc cây cự thạch xuống, Nam Hàn quân sẽ ngoan ngoãn cởi bỏ thiếp giáp của mình.”

“Trong hồ lô của các ngươi rốt cuộc bán dược gì a.”

Ôn Thái Thái ở bên cạnh cười hiểm, “Tự nhiên là dược có thể đòi mạng.”

__

Lại nói Nam Hàn quân từ sau khi lui binh khỏi Sài Đô, bắt đầu từ ngày thứ hai đã một đường đuổi theo đội ngũ tự cho là của ‘Kim Văn Quảng’ kia.

“Gian kỳ quân’ trước mặt chạy rất nhanh vượt rất xa, nhưng lại luôn dừng lại đợi cấm vệ quân và Bạch Vũ Kỳ đuổi kịp. Nếu phát hiện nhân sĩ sau lưng khí nhược không muốn đuổi theo, thì sẽ lại phất lá cờ ‘tiền gian hậu sát’ lên như một chiêu bài, chọc tức Bạch Lang Vương liên tục dậm chân, tiếp tục vực tinh thần lên đuổi theo.

__

Tình cảnh này, nhìn thế nào cũng giống như chuột đang vờn mèo nhà, chỉ là mèo nhà sau lưng bị vờn tới hỏa thăng ba trượng, không phát giác được trạng thái khốn quẫn này mà thôi.

Trải qua nhiều ngày liên tục vây thành công đánh mà lao nhọc vô công, lại thêm cả ngày đêm ngắt quãng đuổi theo truy kích cũng tiếp tục lao nhọc vô công, quân sĩ Nam Hàn mệt mỏi bất kham, tinh thần uể oải.

Khi gần mười vạn người đáng thương bị dây mây rừng quấn cho lảo đảo, hầu như không còn hơi sức, sáng sớm ngày thứ ba, trước mắt các binh sĩ đột nhiên bừng sáng! Khu rừng rậm mở ra một con đường, đi qua, không còn thấy cây rừng nữa, mà là một sơn cốc bằng phẳng, còn có khe núi trong mát chảy róc rách.

Thuật Hỉ Lãng bỗng rét người, nổi lên dự cảm không tốt. Hắn nhấc tay ra lệnh hậu quân ngừng tiến tới, tỉ mỉ đánh giá bình địa khe cốc trước mắt.

Bạch Lang Vương vốn muốn xông tới trước, cũng bị hắn kéo lại. Bạch Lang Vương vẻ mặt không hiểu, hỏi: “Tại sao kéo ta?”

Thuật Hỉ Lãng nói: “Chúng ta cho tới nay vẫn không biết binh lực quân đội do Kim Văn Quảng thống lĩnh thế nào. Hiện tại truy theo một ngày một đêm, chúng ta đều đã mệt mỏi kiệt quệ, mà đối phương lại đột nhiên chạy mất tăm, chỉ sợ trong đó có kỳ quặc.”

Bạch Lang Vương nhìn theo chỗ hắn chỉ, ánh mặt trời mới mọc chiếu sáng toàn bộ sơn cốc, ánh sáng đỏ rực chiếu nghiêng, trong sơn cốc bằng phẳng trải đầy khối đá xám đen khắp nơi, mấy căn nhà lát gạch đã hoàn toàn sụp đổ trong bối cảnh không có cây rừng che chắn rõ ràng trông vô cùng đột ngột. Nhà đá xây cạnh hồ, cũ kỹ đổ nghiêng, cũng không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử.

Hắn gọi quân dò đường tới hỏi: “Đây là nơi nào?”

Lính dò đường này trước đó đã từng sống ở Đại Yến không ít thời gian, đối với phong tục tập quán cho tới địa lý chính trị nơi này đều có tìm hiểu qua, là vì muốn được trọng dụng trong lần bắc chinh này. Hắn lau lau mồ hôi đổ ra trên đường, gọi người lấy hòm sách của mình tới, lục tìm mấy cuốn địa phương chí bên trong.