Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 1 - Chương 45: Giấu thân phố hoa




Truyền thuyết Đông Ngô Lưu Thị nhất tộc, chính là di hậu của Đông Tề Lưu Thị vào ngàn năm trước bị Vĩnh Tường nữ vương diệt quốc. Tộc nhân này tuy được lịch đại Yến Vương ưu đãi, nhưng vẫn ôm đại nghiệp phục quốc chờ đợi bảy trăm năm, cuối cùng nhân vương triều ngày càng suy thoái mà trở mình. Cảm ân đức năm đó Vinh Tường nữ vương không diệt môn, đồng thời để phòng ngự sự lớn mạnh của Nam Hàn quốc phía tây, Đông Ngô Lưu Thị nhất tộc vẫn xem mình là nước phụ thuộc của Đại Yến, hàng năm tiến cống.

Đông Ngô vương hiện tại đã già, trong đám con cháu thì người đang làm Dương Châu Hầu Lưu Mục là tài năng nhất, tuy hắn chưa đến tuổi nhi lập, nhưng đã có thể dùng thương trị thành, đông thông hà vận hải vận, bắc khai thủy vận, thống trị một thành lớn hoàn toàn trật tự.

Ban đêm, Dương Châu Hầu phủ có khách thăm viếng, khách phòng trống vắng đã lâu lúc này lại có ba người ngồi.

Từ quan đạo thúc ngựa đến đây, Mộ Dung Sí Diệm đã vào thành trước Mộ Dung Bạc Nhai một bước, mang theo thân thể ẩm ướt vừa tắm xong, thân khoác bạch y rộng rãi ngồi trong ghế thêu, vì cảm thấy vô vị, ngón tay thon dài như cọng hành khoáy khoáy cọng trà nổi lên trong ly, nhàn tản nói: “Yêu cầu của ta đều đã nói với Lưu huynh rồi, an bài thế nào, toàn bộ Lưu huynh cứ phân phó là được.”

Người ngồi cạnh hắn, mặt để râu, vẻ mặt bình tường tướng mạo trung chính, chính là Lưu Mục.

Trên vị trí khách ngồi đối diện hai người, một người cúi đầu ẩm trà, tuy đối mặt với Dương Châu Hầu và một người không mấy quen biết nhưng vẫn không kiêu ngạo không tự ti, thì ra là quán viện Tần Hoài lâu lâu chủ Tần Vãn Phong.

Lưu Mục hòa ái cười nói: “Hôm nay mời Tần Hoài lâu chủ đến đây nói chuyện, đương nhiên là có chuyện cần bàn. Nghe nói Vãn Phong công tử tám năm trước khi vào Dương Châu, từng được một nhân sĩ Đại Yến tương trợ, không biết có đúng vậy không?”

“Đích thật có chuyện này.” Tần Vãn Phong đặt ly trà xuống đáp.

Thanh âm nho nhã thanh lãnh, khi người khác nhìn đến, chỉ cảm thấy người cũng như âm, nghiêm túc đoan trang khiến người ta kính trọng, căn bản không ai liên tưởng đến nơi khói hoa.

Lưu Mục hơi nghiêng người tới trước, kỳ lạ nói: “Vãn Phong công tử năm đó từng có gì khó khăn, mà từ Đại Yến lưu lạc đến Đông Ngô, Mục nguyện nghe tỏ tường.”

“Chuyện vặt bình thường mà thôi. Cố quốc chủ trương cách điệu cao nhã, chuyện qua lại thăm viếng cũng bình thường. Không may năm đó Vãn Phong ái mộ đồng tính, bị người dân cho là thất đức, đang bị diễu phố trầm hồ, nhờ một người qua đường mới may mắn thoát nạn.”

“Nam nam tương luyến__ khó trách công tử phải đến Đông Ngô ta mưu sinh__ Đại Yến tuy xem nó là bất thường, nhưng nước ta không cấm cản. Lâu chủ và người đó sau này có còn qua lại?”

“Vãn Phong chỉ biết ân nhân họ Diêm, những chuyện khác không biết, sau đó cũng chưa từng liên lạc.”

Mộ Dung Sí Diệm nhẹ cắn ngón tay, đôi mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm Tần Vãn Phong, đối phương lại làm như không thấy, chỉ ngồi phẩm trà.

“Vậy thì…” Lưu Mục vẻ mặt khó xem nhìn về phía Mộ Dung Sí Diệm: “Xem ra đầu mối này bị đứt rồi.”

“Hắn chưa từng để lại thư tín gì ở chỗ ngươi sao?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi. Lưu Mục tuy vẻ mặt chân thành, nhưng một Vương Hầu có thể thống trị một đại thành, thì sao có thể là kẻ thuần lương đến mức lập tức tin tưởng lời của Tần Vãn Phong?

“Nếu đã không còn liên lạc, thì làm gì có thư tín?” Tần Vãn Phong thản nhiên nói. Kỳ thật lời nói của hắn mơ hồ không thật, hắn không chỉ quen biết Diêm Phi Hoàng, mà trong mấy năm được giải cứu vẫn bảo trì liên hệ mật thiết với người kia, thậm chí viện lạc mà Diêm Phi Hoàng từng trú ngụ, hiện tại cũng chỉ có hắn tìm được đúng chỗ, mà chuyện này chỉ có người của Côn biết.

Mộ Dung Sí Diệm tuy biết rõ hắn nói là giả, nhưng cũng không vội vạch trần, quay sang nói với Lưu Mục: “Nếu đã như vậy, thì Sí Diệm không thể không đưa ra yêu cầu thứ hai với Châu Hầu, Sí Diệm hy vọng Tần lâu chủ có thể ra ngoài vài ngày, trong những ngày đó, Tần Hoài Lâu tạm thời sẽ do tại hạ quản lý.”

___ ___

Hỏa kế ra ngoài mua rau vừa mở cửa sau, liền phát hiện có ba người thân mặc áo chống gió thật dày ngồi trên ngựa trong gió lạnh, không biết đã đợi bao lâu.

“Xin hỏi các vị là…” Hỏa kế không hiểu lắm, những người này chắc không phải là khách, nếu không tại sao không vào từ cửa trước?

Không cần nói, ba người đứng ở cửa sau của Tần Hoài lâu, chính là Mộ Dung Bạc Nhai, Mạc Am và Hoàng Linh Vũ.

Mộ Dung Bạc Nhai thấp giọng nói với Hoàng Linh Vũ: “Nhớ rõ, không muốn tiếp khách thì giả vờ làm mình lạnh nhạt một chút.” Thấy đối phương hơi gật đầu, hắn mới khom thắt lưng, kéo mũ trùm đầu xuống, khàn giọng nói: “Chúng ta là bạn cũ của Vãn Phong công tử, ta là Bốc Lão Mạo, mọi người đều gọi ta là Lão Bốc, xin hỏi quý lâu chủ có đây không?”

Lúc này hỏa kế mới nhìn rõ tướng mạo của người kia, dáng vẻ dung tục, cằm dưới hơi cong lên lại còn mọc một nốt ruồi dê đen thui, trên nốt ruồi còn mấy cọng lông dài dài, tướng mạo này, nói thế nào cũng không thể là người làm ăn bình thường.

Hắn hồ nghi nhìn hai người sau lưng, chỉ thấy một trong đó mắt không thèm nhìn tới ai, không chút động đậy. Người còn lại thì ngốc lăng kéo mũ trùm xuống, lộ ra diện mạo cùng một dạng với Lão Bốc__ chẳng qua không có cái nốt ruồi đen lông dài khiến người ta buồn nôn kia.

Mộ Dung Bạc Nhai chỉ Mạc Am nói: “Hắn là đệ đệ của ta Bốc Nhị Mao, là một kẻ lỗ mãng.”

Hỏa kế còn định truy vấn, nhưng lão hỏa đầu mới vừa ra sau đó, vừa thấy hai người này liền ngây ra, tiếp theo hét lớn: “Lão Bốc! Đã lâu lắm không gặp ngươi rồi, lâu chủ mấy năm nay rất nhớ ngươi. Năm đó ngươi một đêm thượng được mười nam nhân, đã tạo thành giai thoại ở Dương Châu chúng ta a!”

Mộ Dung Bạc Nhai lén liếc ra sau lưng, thấy Hoàng Linh Vũ không phản ứng gì, mới lúng túng cười nói: “Lão ca, chuyện hoang đường năm đó, ngươi còn ghi nhớ hay sao.”

“Lần này lại mang người mới tới?”

“Đúng vậy, chỉ là người mới lần này tính cách đặc biệt khó chịu, trong nhất thời không chịu thuận theo, Tần lâu chủ phải chuẩn bị phí tâm rồi.”

Lão hỏa đầu mới nghe hắn nói xong, đã nghe người mới đó còn chưa tháo mũ trùm hừ lạnh một tiếng, chế nhạo: “Một đêm thượng mười nam nhân cũng không sợ bị suy thận, còn ở đó mà khoe khoang.”

Lão đầu vừa nghe lập tức sướng rơn, vỗ mạnh lên vai Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Lão Bốc à Lão Bốc, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ngươi mang đến người mới đặc biệt thế này a. Khó tính, đủ khó tính, ta thích!__ Chỉ là Tần lâu chủ tối qua vừa bị Dương Châu Hầu Lưu đại nhân mang về phủ rồi, nửa đêm lại đưa tin đến nói hôm nay sẽ đi cùng Dương Hầu phu nhân ra ngoài chọn vài tì nữ giỏi giang. Chỉ sợ phải qua mười mấy ngày mới có thể trở về.”

Mộ Dung Bạc Nhai nhăn mày hỏi: “Sao lại đột nhiên như thế? Hơn nữa, Dương Hầu phu nhân mang hắn đi chọn tì nữ, chỉ sợ không mấy thỏa đáng.”

“Suy nghĩ của những đại nhân vật, những tiểu dân nhỏ nhoi chúng ta làm sao mà biết. Thế này đi, Lão Bốc ngươi cứ vào ở tước, nhân mấy ngày này lại từ từ thưởng thức một chút, đợi lâu chủ về rồi định đoạt.”

Mộ Dung Bạc Nhai nghe hắn nói thế, tuy cảm thấy Tần Vãn Phong ra ngoài quá đột nhiên, nhưng cũng đáp ứng vào trụ.

Tần Hoài lâu nói là lâu, kỳ thật bên trong rất lớn, không thua kém trạch đệ của tài chủ giàu có. Đình đài lầu các hương tạ cầu nhỏ uốn lượn gấp khúc vắng vẻ đều có đủ.

Khi bọn họ đi từ hậu viện nơi các hạ nhân tạp dịch trú ngụ ra đến tiền viện tiếp khách, chợt nghe thấy phía trước đặc biệt náo nhiệt, vì khúc quẹo khá khuất, nên chỉ thấy được đối diện dưới một cửa vòng, các công tử trong lâu đang nối đuôi nhau bước ra.

“Đằng trước là chuyện gì vậy?” Mộ Dung Bạc Nhai kéo một hoa phục công tử hỏi.

Có lẽ trước đây hắn đã mang diện cụ nhìn phát ghét này tới đây không ít lần, thậm chí còn sáng tạo ra thần thoại ‘đêm thượng mười nam nhân’, nên trong số những công tử này không ít người nhận ra hắn. Người đó hơi kinh ngạc, lập tức vui vẻ nở mặt, dán sát vào quấn lấy tay Mộ Dung Bạc Nhai, nói: “Đây không phải Lão Bốc sao? Đã lâu không gặp mặt ngươi, các huynh đệ đều nhớ công phụ thượng đẳng của ngươi nha.”

Mộ Dung Bạc Nhai lúc này mới thấy rõ gương mặt của đối phương, ngạc nhiên: “Là Tiểu Thu?”

Hoàng Linh Vũ nghe thấy thầm than khổ, thật không biết Mộ Dung Bạc Nhai có bao nhiêu nợ phong lưu ở các quan viện. Bất giác nhớ tới lúc đầu khi quen biết Diêm Phi Hoàng tựa hồ cũng cảm thấy hắn rất đào hoa, mà quả thật là đi đến đâu cũng không quên truyền một thân bản lĩnh cho đời sau.

Mộ Dung Bạc Nhai nhìn Tiểu Thu quấn lấy tay mình nháy mắt ra hiệu, lập tức im lặng, đối phương mới tiếp tục nói: “Tô Hầu mang vài bằng hữu vào trú trong Xuân Phong lâu, nghe nói là muốn nhân lúc phu nhân ra ngoài hồ thiên loạn địa một phen, mà chúng ta đây đều phải đến cho bọn họ xem thử, chuẩn bị tìm vài người thượng hạng đến hầu hạ.”

Hắn lại nhìn sang trận thế của đám đông, quả nhiên là tập thể xuất động, chỉ là mọi người đều không mấy tích cực, rất nhiều người mắt lim dim lắc lư bước tới. Hắn biết trong Tần Hoài lâu có thói quen, dưới sự cảm nhiễm của Diêm Phi Hoàng và quản lý Tần Vãn Phong, đa số đều có thái độ lười biếng thản nhiên như thế.