Tình Thương Thi Yêu

Chương 20: Ai cũng không cho phép gặp




Lúc Du Bạch tìm được nàng nhìn thấy cảnh tượng chính là một thân ảnh nhỏ nhắn ngồi dưới tàng cây sợ hãi rụt rè làm cho nội tâm hắn do dự, băng tằm liệt hỏa kiếm pháp hắn cũng hiểu rất rõ ràng, chỉ cần hắn động tâm một chút nhỏ thôi với nữ nhân này như Nam Cung Ngạo thì hơn mười năm tu luyện của hắn coi như bỏ đi tám chín phần.

Vậy nên...nữ nhân này hiện tại không thể chết được đâu. Du Bạch đi qua, đem mỹ nhân nhỏ nhắn ôm vào lòng, ánh mắt nàng phản chiếu hình ảnh của hắn rất rõ ràng.

"Nam Cung Ngạo đang tìm ngươi." Du Bạch cố để cho giọng nói của mình thật trầm, nữ nhân này lúc còn đang ở Vọng Nguyệt U lâu hắn cũng đã từng dụ dỗ đến chơi đùa qua, chỉ là không ngờ Nam Cung Ngạo lại thật sự coi trọng. Hắn cười lạnh, tâm nếu không vướng bận, kiếm tất sẽ vô địch. Nam Cung Ngạo, ngươi biết rõ sao còn cố sai phạm.

"Nam Cung Ngạo?" Đôi mắt ảm đạm tĩnh mịch có chút lóe sáng, sau lại dần ảm đạm xuống.

Hại hắn? Không ta cũng không hại gì hắn, chính là giúp hắn tìm được thứ mà hắn

muốn tìm mà thôi. Du Bạch vừa suy nghĩ vừa ôm Ly Nhi đi ra khỏi rừng cây.

Nam Cung Ngạo vỗ về giai nhân như hoa như ngọc, xác định không có việc gì, giọng nói ảm đạm có chút vội vàng: "Về sau không biết đường sẽ không cho phép đi bất kỳ nơi nào." Hắn xoa nhẹ lên đôi môi phấn nộn của nàng, giống như đứa trẻ dã man bá đạo: "Sau này lúc không có ta ở đây, ai cũng không cho gặp, thế nào cũng không được phép đi."

Ly Nhi dựa đầu chôn vào trước ngực hắn, thấy ánh mắt của Nam Cung lão phu nhân, giống như ngàn kim phi tới.

Nam Cung Ngạo bỏ mọi người ở lại, lập tức ôm nàng rời đi, Nam Cung lão phu nhân khìn bóng lưng cao lớn đó tâm thầm mắng Vu Quy ngàn vạn lần: đúng là đồ vô dụng.

Nam Cung Ngạo đem nàng đặt lên trên giường, nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.

Đứng bên giường, thân hình cao lớn của hắn thản nhiên nhìn nàng, nhưng vẫn cứ đứng như vậy nhìn người trên giường không nói lời nào. Thật lâu sau, Ly Nhi mới ngẩng đầu nhìn hắn nhưng khi chạm vào ánh mắt hắn lại liền nhanh chóng tránh đi.

Nam Cung Ngạo cứ nhìn nàng hồi lâu như vậy, mãi cho đến khi toàn thân Ly Nhi đều chết lặng, mới chậm rãi cúi người xuống muốn hôn lên đôi môi phấn hồng đó, đột nhiên thấy vết bầm tím trên người cùng với vết máu trên mặt nàng, vì thế phân phó hạ nhân chuẩn bị hóa ứ cao cùng với nước ấm.

Tự tay lau chùi cho nàng, đôi tay thô ráp xoa nắn da thịt mềm mại, giọng nói không nghe ra tâm tình gì: "Lúc này đây, ta sẽ không hỏi bất cứ cái gì, nhưng ta không cho phép có lần tiếp theo như thế nữa. Có chuyện gì, nàng phải nói cho ta biết, đừng ép ta tổn thương nàng."

Mắt ẩn ẩn dâng lên một tầng hơi nước, ánh mắt mê ly, trong lòng Nam Cung Ngạo chuẩn bị một đống lời giáo huấn nàng, nhưng sau khi nói hai câu này rốt cuộc không nói gì được nữa.

Nam Cung Ngạo biết rõ những thay đổi đang ngày càng lớn trong lòng mình, hắn rõ ràng không cố ý yêu người này nhưng vẫn không hiểu được vì sao tâm trí vẫn cứ gắt gao nhớ kĩ nàng.

Hắn lau khô người cho nàng ôm đến trên giường, liều mạng kiềm chế khát vọng của mình, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, biết nàng đang bị cái gì đó làm cho hoảng sợ, hắn không muốn lại dọa nàng. Đợi cho người dưới thân thực sự trầm tĩnh lại, hắn mới nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, chậm rãi ôm nàng vào lòng, nhìn người phía dưới cặp mắt màu đen vẫn như cũ nhẹ nhàng như nước mùa thu nhìn hắn, không có ý tứ kháng cự. Vì thế hắn rốt cục yên lòng, cởi ra chiếc áo dài màu trắng của nàng, đôi tay chầm chậm thăm dò vào bên trong thân thể trần trụi.

Sau khi thở dốc ổn định trở lại, Nam Cung Ngạo ôm nàng nhắm mắt lại, mỹ nhân luôn luôn mảnh mai kia nhưng lại không hề ngủ, nhìn hắn nhắm mắt giống như đang ngủ, vì thế nhẹ nhàng vuốt lên hàng mi anh tuấn của hắn, bóng đêm ngày càng đậm, tựa hồ cảm thấy có chút lạnh, nàng liền lai lui sâu vào trong ngực hắn.

Chờ cho người nằm trong lòng ngủ say, cặp mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, Nam Cung Ngạo cúi người nhìn chăm chú mỹ nhân đang say giấc, Ly Nhi, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì?

"Nếu đã đi rồi, con còn trở về làm gì?" Nam Cung lão phu nhân vỗ về mái tóc đen mượt mà, tươi cười vô cùng hiền lành. Ly Nhi không dám ngẩng đầu, ấp úng nói: "Thực xin lỗi."

"Haizz, cũng không thể trách con. Kỳ thực cho dù con có bỏ đi, nó cũng sẽ tìm con trở về. Nó thật sự rất yêu thương con, đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nó làm chuyện gì cố chấp như vậy."Nam Cung lão phu nhân vẫn vồ về mái tóc của nàng, thanh âm vẫn ôn hào: "Trừ khi.......nó chính mình buông tha cho con đi? Nhưng mà, làm thế nào có thể làm cho nó tự buông tha? Con có cách gì không?"

Ánh mắt nàng chậm rãi nâng lên, tinh khiết như vậy nhìn bà, hàm răng hơi hơi cắn môi, lại nhẹ nhàng gật gật đầu.