Tình Thương Nhất Sinh

Chương 32: Đệ tam thập nhất chương








☆ Mộc Dịch Phỉ




Hôm nay Linh Chu Kỳ Dương trở về đặc biệt muộn, ta đã thiêm thiếp ngủ, mơ hồ cảm giác được có người gần kề, là hơi thở của nàng. Dường như cố ý làm ta tỉnh lại, nàng hung hăng gặm cắn, cướp đoạt không khí trong khoang miệng ta, cánh tay thô lỗ đưa vào trong áo, liên tục kích thích cơ thể ta.
Ta hiểu được tâm tình nàng hiện tại nhất định rất tệ. Có lẽ do bị nàng chiếm giữ quá lâu, hoặc có lẽ với phương thức thân thiết này ta đã quá quen thuộc, ta dần dần có thể cảm nhận được tâm tình của nàng qua những động tác cùng những lúc hôn sâu. Bất lực, bi thương, mâu thuẫn, ở sâu trong nội tâm Linh Chu Kỳ Dương chôn giấu nhiều tâm tư vô số kể, nàng luôn dùng phương thức này mà im lặng nói hết cho ta biết. Một đời kiêu hùng hủy đi thiên hạ nhị đại sơn trang, bất quá cũng chỉ là một hài tử bồi hồi đứng giữa biên giới của cô độc và đau khổ, sống trong một chiếc kén không thể phá vỡ, dùng tổn thương người khác để giãy giụa, dùng tổn thương người khác để phát tiết, thậm chí, dùng tổn thương người khác để yêu.
Đầu lưỡi ướt át dịu dàng lướt qua xương quai xanh của ta, đón lấy hàm răng nàng nhẹ nhàng gặm cắn, "Phỉ nhi, nếu như ta dùng thời gian cả đời này, liệu có thể làm cho ngươi quên đi hận thù đối với ta không?" Giọng nói của Linh Chu Kỳ Dương truyền đến, trong bóng đêm tĩnh lặng, lộ rõ nỗi cay đắng bất lực. Lồng ngực ta quặn đau, mặc kệ nàng có thể cảm thấy được hay không, ta chỉ liều mạng lắc đầu. Nàng ghé lên người ta, đem tai dán trên ngực, dường như để lắng nghe trái tim ta nói gì. Qua thật lâu, lâu đến ta cho rằng nàng đã ngủ thiếp đi thì Linh Chu Kỳ Dương mới yếu ớt nói, "Ta biết, ngươi vĩnh viễn cũng không thể quên." Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng yếu ớt rọi vào phòng, ta nhìn thấy ánh mắt của nàng lập lòe phát sáng, "Ngươi có hận Tử Kỳ không?" Bóng tối đen kịt luôn có thể gây cho người khác một loại áp lực thật nặng nề, có thể vì nguyên nhân đó ta mới có thể cảm thấy, lúc này đây nàng đang mang một loại bi thương gần như tuyệt vọng.
Chung quy ta cũng không phải là một con rối máu lạnh vô tình, ngày ngày sớm chiều ở chung, lúc nào cũng chăm sóc bảo vệ ta, ân cần tỉ mỉ, thì dù là người của kẻ thù, nhưng đối với Linh Chu Tử Kỳ ta xác thực không thể hận nàng. Nhưng tại sao Linh Chu Kỳ Dương lại hỏi ta vấn đề này, đêm nay nàng rất kỳ quái. Ta không cho nàng bất cứ câu trả lời nào, nàng cũng chỉ yên lặng kéo chăn về phía ta, ôm lấy ta. Dụi nhẹ vào cổ ta, giống như một con mèo đang làm nũng. Chúng ta cứ như vậy, yên lặng thiếp đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, trong mông lung ta dường như nghe được Linh Chu Kỳ Dương thì thào nói nhỏ, "Hận ta là tốt rồi, đừng hận Tử Kỳ, nàng thật sự rất thương ngươi."




. . .




Ngày hôm sau, khi tỉnh lại ta liền nhìn thấy một người duy nhất, là Linh Chu Tử Kỳ. Nàng mặc một chiếc váy hoa diễm lệ, trang điểm tinh xảo, dung mạo vốn đã tuyệt thế khuynh thành nay càng lộ rõ sắc đẹp làm động lòng người của nàng, trên gương mặt còn nở một nụ cười ấm áp, "Tẩu tẩu dậy trễ thật nha." Nói lời nghịch ngợm còn trừng mắt nhìn ta.
Đau buồn đêm qua của Linh Chu Kỳ Dương, và hân hoan hôm nay của Linh Chu Tử Kỳ, đối lập rõ ràng với nhau như ngày và đêm. Hai người họ nhất định đã xảy ra chuyện gì, ta có thể cảm giác được. Linh Chu Tử Kỳ nâng ta dậy, chu đáo mặc đồ cho ta, mỗi cái khoát tay mỗi cái buông mi mắt đều xinh đẹp như áng mây biến hóa huyền ảo nơi chân trời. Ta kéo tay nàng, ở trong lòng bàn tay viết, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Nàng run sợ một chút, sau đó mỉm cười lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là bất quá Tử Kỳ muốn đi đến một nơi rất xa, có thể một vài ngày tới không thể ở bên tẩu." Nàng cầm lược ngọc ôn nhu chải những sợi tóc mất trật tự trên trán ta, khóe miệng ẩn hiện lê oa nhợt nhạt, "Tử Kỳ sẽ rất nhớ tẩu, và cả ca ca nữa. Thật hy vọng hai người có thể hảo hảo ở bên nhau."
Nếu như chỉ là ly biệt đơn thuần hai người bọn họ sao lại như vậy. Nếu đã không muốn cho ta biết, ta cũng không cần phải hỏi tiếp nữa, biết càng nhiều tâm càng thêm dao động.
Hận thù, nếu như không có cách nào có thể dằn vặt kẻ địch, như vậy, nó sẽ trở thành một công cụ tự tra tấn bản thân mình, giống như Linh Chu Kỳ Dương đối với phụ thân của nàng, giống như ta đối với Linh Chu Kỳ Dương. . . cho dù ta không muốn thừa nhận, liều mạng chống cự, vẫn không cách nào trốn tránh đáy lòng mình, ta đã mất đi nỗi hận thù như khi ban đầu ta hận nàng, hận không thể xé xác nàng ăn tươi nàng.
Bởi vì càng hiểu nhiều nỗi thống khổ của nàng, bi ai của nàng, mối hận của ta cũng đã bắt đầu tự cắt đi tâm mạch của chính nó.