Tình Thương Nhất Sinh

Chương 26: Đệ nhị thập ngũ chương









☆ Mộc Dịch Phỉ




Đau quá, cơ thể giống như bị thiêu đốt, đau đớn chi phối tất cả dây thần kinh của ta, ta đã không còn phân biệt được nơi đâu là nơi bị bỏng, chỉ cảm thấy nóng rát toàn thân, Linh Chu Tử Kỳ dùng nước lạnh rửa vết thương, vội vàng bó thuốc cho ta, nhưng chỉ nhẹ chạm vào da liền như kim châm muối xát. Rất nhiều nơi đã nổi lên bọc nước, nàng dùng kim châm hơ qua lửa sau đó đâm vỡ bọc nước, thoa cao dược lên. Nếu như có thể ta thật muốn chết ngay tức khắc, tại sao trời cao muốn liên tục dằn vặt ta như vậy? Ta thật sự. . . thật sự. . . đã không chịu nổi nữa rồi. . .




. . .




Mở mí mắt nặng trịch lên, Linh Chu tẩu vẫn canh giữ bên cạnh giường, ta vô thức động đậy tay chân, đau đớn liền khiến ta thanh tỉnh, mơ hồ ký ức ngừng lại lúc Linh Chu Tử Kỳ bó thuốc cho ta, sau đó dường như ngất đi vì đau đớn. Ta thở gấp, dù không nhúc nhích cơ thể vẫn trốn không khỏi cơn đau khắp người kia, Linh Chu tẩu thấy ta tỉnh lại liền vui vẻ nói, "Mộc Dịch tiểu thư, ngươi tỉnh rồi, ta đi báo cho tiểu thư biết, người vẫn đang lo lắng cho ngươi."
Nàng xoay người rời đi, nhưng người trở lại không phải Linh Chu Tử Kỳ, mà là Linh Chu Kỳ Dương.
Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên nàng xuống giường kể từ khi nàng bị thương, là để đi cùng Nhạc Dương Hiên sao? Nhớ đến các nàng thân mật dắt nhau đến đình, tâm mơ hồ có chút quặn đau. Các nàng vốn có hôn ước, mà ta bất quá chỉ là món đồ chơi trên tay Linh Chu Kỳ Dương, tại sao ta lại tự cảm thấy khổ sở với việc từ sớm đã biết rõ ràng, toàn bộ mọi thứ đều đã bị nàng cướp đoạt, ta không thể để trái tim thứ duy nhất thuộc về bản thân mình cũng mất đi.
Mộc Dịch Phỉ, đừng ngốc nữa có được không, ngươi nên tự kiểm điểm lại chính mình vì sao không cảm thấy thất vọng khi nàng vẫn còn sống, vì sao lại thường xuyên nhớ đến nàng. Lẽ nào ngươi thật sự đã quên hết, đã quên bản thân mình là người của Mộc Dịch gia, đã quên gia đình mình đã bị hủy hoại như thế nào? Lẽ nào ngươi thật sự thấp hèn như vậy, thích bị nàng giày vò hành hạ? Chỉ là cứu ngươi một lần, chỉ là ngẫu nhiên khi ấy tâm tình tốt mà đối xử dịu dàng với ngươi, có thể thay đổi được gì, tội ác của nàng vĩnh viễn cũng không thể nào xóa sạch.
Linh Chu Kỳ Dương chậm rãi ngồi xuống mép giường, gần như cẩn thận từng chút tránh đụng phải vết thương của ta, dịu dàng sờ lên gò má ta, nhẹ nhàng hôn môi. Nàng lôi chăn đi, cởi ra tấm áo mỏng duy nhất trên người ta, ta cảm giác được tim mình đập kịch liệt như muốn phá vỡ lồng ngực mà thoát ra, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn. . .
Vẻ mặt nàng tỉ mỉ nhìn cơ thể ta càng khiến ta lo lắng, chân mày nàng gắt gao nhíu lại, dường như là điềm báo cho mưa bão sắp đến, ta có chút sợ hãi vô thức nắm chặt giường. Bỗng dưng, nàng lại giúp ta kéo y phục lại, một lần nữa kéo chăn lên che chắn cho ta.
"Sẽ không lâu nữa đâu, ta sẽ không để ả tiếp tục khi dễ ngươi." Giọng điệu Linh Chu Kỳ Dương tuy là bình thản, nhưng ta lại cảm nhận được có một cảm giác âm lãnh bên trong, "Ngươi là của ta, chỉ có ta mới có thể dằn vặt ngươi, chỉ có ta mới có thể để lại vết thương trên người ngươi." Nàng cúi người, ngậm lấy vành tai của ta, đầu lưỡi ấm nóng tiếp xúc vào da thịt, cơ thể liền mất đi sức lực. Không có cắn không có xé, chỉ là những nụ hôn vụn vặt, cẩn trọng đến giống như đang đối đãi với một món bảo vật dễ vỡ, hơi thở quen thuộc của nàng đầy ắp trong lồng ngực ta.
"Thiếu trang chủ, Nhạc Dương tiểu thư đang tìm ngài." Đột nhiên có tiếng đập cửa, khiến Linh Chu Kỳ Dương giật lại cự ly, nhìn biểu tình của nàng dường như có chút tức giận. Im lặng giây lát nàng đứng dậy mở cửa, Linh Chu tẩu đang ở bên ngoài. Linh Chu Kỳ Dương không nói gì quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, rồi liền rời đi.
Linh Chu tẩu bước vào phòng, đến bên bàn rót một chén nước, "Mộc Dịch tiểu thư, có muốn uống một chút không?" Ta chậm rãi lắc đầu, nhiệt độ của Linh Chu Kỳ Dương dường như còn lưu lại trên da, rõ ràng từng chút.
Chỉ chốc lát, Linh Chu Tử Kỳ cũng từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm chén thuốc, "Phỉ nhi tỷ tỷ, ta làm bánh trôi cho tỷ, rất ngon nha." Nàng cười nhạt với ta, nhưng trong đôi mắt lại chứa đầy đau thương hoàn toàn trái ngược với nụ cười. Có lúc ta nghĩ, so với số phận bị ép buộc đi trên con đường số phận không thuộc về chính mình của Linh Chu Kỳ Dương, Linh Chu Tử Kỳ cũng không may mắn hơn, nàng bị kẹt lại giữa song thân cùng tỷ tỷ của mình, nhận lấy đau khổ mà song phương không ai hiểu, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn với tỷ tỷ vì chỉ có nàng nhận được yêu thương từ phụ mẫu, sự oán hận cùng yêu thương đối với phụ mẫu đan xen với nhau. Xét cho cùng nàng không giống Linh Chu Kỳ Dương, Linh Chu Tử Kỳ từ nhỏ đã hưởng thụ toàn bộ sủng ái từ phụ mẫu mà một hài tử nên có, khiến nàng không thể nào oán hận song thân của mình. Nhưng hiện thực có rất nhiều điều bất đắc dĩ, vì để bảo hộ người quan trọng với bản thân, có một số việc phải làm cho dù là tàn nhẫn vô nhân tính. Tuy nàng là người của Linh Chu gia, ta không thể không thừa nhận nàng là một nữ tử đáng để quý trọng đáng để nâng niu.
Linh Chu Tử Kỳ múc một viên bánh trôi, nhẹ nhàng thổi nguội sau đó đưa vào miệng ta, viên bánh trôi được làm rất nhỏ, sẽ không cảm thấy khó nuốt, hơn nữa đúng như lời nàng nói, rất ngon.
"Phỉ nhi tỷ tỷ, sau này ta sẽ bảo vệ tỷ, ca ca ngại thân phận nên không thể ra mặt thì ta sẽ thay thế." Nàng vén sợi tóc rơi lạc trước trán ta, giọng nói như tơ mềm mại di động phiêu đãng trong không trung, giống như từ một nơi rất xa xôi, chậm rãi truyền đến, "Ca ca thật sự rất yêu tỷ."
Nhưng mà ta sẽ không yêu nàng.
Ta không cho phép bản thân dao động nữa, vô luận Linh Chu Kỳ Dương có yêu ta hay không, ta cũng không muốn đem trái tim của mình giao cho nàng.
Do bị phỏng, ta có thể ở trong mật thất không ra ngoài, vì vậy mà có thể tránh gặp Nhạc Dương Hiên, cũng tránh được tổn thương và nhục nhã từ nàng. Khí trời càng ngày càng lạnh, mặc dù đã mặc thêm y phục nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được hàn khí len lỏi vào người, đóng băng sức lực của ta. Linh Chu Tử Kỳ nói do cơ thể ta quá yếu, cho nên sợ là sẽ cảm thấy lạnh hơn người thường rất nhiều, mỗi ngày đều cho ta ăn đồ bổ nhưng môi ta vẫn tái nhợt như không có máu.
Linh Chu Kỳ Dương thường xuyên đến gặp ta, có lúc nàng không lộng cho vết thương của ta đau nhức, chỉ cẩn thận ôm lấy ta, có lúc vội vã liếc mắt nhìn ta liền lập tức rời đi, nàng không có ôm ta nhập mộng, cùng ta ngủ.
Ta tựa vào đầu giường nhẹ ho, Linh Chu tẩu vội bưng trà nóng đến, đang uống cửa chợt mở ra, Linh Chu Kỳ Dương tiến vào cùng hơi lạnh bên ngoài, cơ thể ta rùng mình một cái, Linh Chu tẩu rời đi, cửa một lần nữa được khép kín.
Linh Chu Kỳ Dương đứng bên cửa, không có đi về phía ta, Linh Chu Tử Kỳ và Linh Chu tẩu cũng thường như vậy, sau khi các nàng vào cửa sẽ không trực tiếp đi đến bên cạnh ta, mà đứng ở cửa một lúc đợi hơi lạnh nhiễm từ bên ngoài tán đi, mới bắt đầu tiến đến.
Một lát sau nàng rốt cuộc cũng đi đến bên giường, đem chén trà trong tay ta lấy đi, sau đó liền nắm chặt bàn tay ta, nhất thời có loại cảm giác như nước ấm chảy vào trong cơ thể, chạy loạn khắp nơi khiến kinh mạch ta lưu thông, quanh thân dễ chịu thập phần. Linh Chu Kỳ Dương từ từ tiến gần, khi gương mặt của chúng ta chỉ cách nhau có gang tấc thì ngừng lại, bàn tay bị nắm chặt bỗng nhiên chuyển động, tay nàng luồn qua khe hở của bàn tay ta, mười ngón tay lồng vào nhau. "Lấy ta, có được không?" Trong giọng của nàng tràn ngập mị hoặc, nàng thâm tình nhìn ta, hàng mi dài khẽ rung động.
Ta mở to mắt, theo phản xạ ta lắc đầu, kỳ thực trong tâm đã khiếp sợ hỗn loạn thành một đoàn. Khóe miệng nàng giơ lên, nở rõ một nụ cười, giống như nàng đã sớm biết ta sẽ phản ứng như vậy.
"Ngươi trốn không thoát đâu." Linh Chu Kỳ Dương hôn ta, tâm tư của ta càng thêm rối bời, chỉ cảm nhận được môi của nàng, lưỡi của nàng, hơi thở của nàng cùng cái ôm ấm áp, sự dịu dàng đang lan tỏa khắp nơi làm cho ta hít thở không thông.