Tình Thương Nhất Sinh

Chương 22: Đệ nhị thập nhất chương (Thượng)










☆ Mộc Dịch Phỉ




Ta đưa tay chạm vào vết máu đang loang lổ, tâm như bị đánh ngã vào chiếc bình ngũ vị, chẳng rõ đây là tư vị gì. Đây là máu của Linh Chu Kỳ Dương, kẻ thù không đội trời chung của ta. Đã từng cho rằng máu của nàng là màu đen, như độc dược lại băng lãnh vô cùng, đủ để giết chết mạng người. Nhưng mà nó lại giống như nương, giống như ca ca, ấm áp lại đỏ tươi, đỏ đến chói mắt, làm lòng người nổi lên chua xót. Thấy chúng, có phải ta nên vui vẻ, nên thấy hả hê? Nhưng máu này lại vì ta mà đổ, trước mặt thiên hạ quần hùng, vì ta mà đổ.
Kể từ ngày ta gặp được Linh Chu Kỳ Dương, ta chưa từng hiểu được nàng, có lẽ là do con đường trưởng thành khác thường của nàng, khiến cho nhất cử nhất động đều gây bất ngờ cho kẻ khác, không thể đoán trước. Ngay cả Linh Chu Tử Kỳ cũng từng nói, nàng chưa bao giờ biết được trong lòng Linh Chu Kỳ Dương đang nghĩ gì. Nếu nàng cũng chưa từng lý giải được Linh Chu Kỳ Dương, tại sao có thể chắc chắn nói với ta rằng, Linh Chu Kỳ Dương yêu ta.
Nàng là Thiếu trang chủ của Linh Chu sơn trang, quyền lực đứng trên đỉnh võ lâm, nàng xông vào nhà của ta, phóng hỏa giết người cướp của mất hết nhân tính, hủy đi cả đời của ta. Ta từng nghe phụ thân giáo huấn ca ca, hành tẩu giang hồ nhất là những nhân vật nổi danh, tôn nghiêm và ngạo khí so với bất cứ thứ gì điều quan trọng hơn hết, là thứ dù hy sinh tính mạng cũng không thể để mất. Nhưng nàng vì cứu ta, lại đứng trước mặt thiên hạ ngỗ nghịch uy hiếp phụ thân của mình, sau đó chẳng hề để ý đến điều gì, phất vạt áo quỳ rạp xuống đất, cúi đầu trước những kẻ thấp kém vô danh, thậm chí không tiếc tự làm bản thân mình đổ máu.
Trước khi qua đời ca ca của ta cũng từng bị Linh Chu Kỳ Dương vũ nhục, đó là bởi vì ca thương ta, muội muội duy nhất của mình, là người thân quan trọng. Nhưng Linh Chu Kỳ Dương chịu vũ nhục vì ta, là vì sao? Lẽ nào lời Linh Chu Tử Kỳ nói là thật, nàng yêu ta? Ta không tin, mà tin thì làm sao không tin thì làm sao, mặc kệ thế nào nàng vẫn là kẻ thù ta căm hận thấu xương.
Linh Chu tẩu ngồi trên ghế không nói một lời, vẻ mặt ảo não đau khổ, nàng còn tự trách vì việc không bảo vệ ta cho tốt lại hại cả Linh Chu Kỳ Dương bị thương. Bỗng ngoài phòng có tiếng ầm ĩ, chẳng biết lại xảy ra chuyện gì, mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng gọi Thiếu trang chủ, Linh Chu tẩu đứng bật dậy từ trên ghế, vội vàng muốn chạy ra xem nhưng vừa mới tới cửa lại vội đứng sựng, nàng quay đầu lại nhìn ta vừa lo lắng lại vừa khó xử, không biết có nên bỏ ta lại đây một mình hay không. Âm thanh bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ, cuối cùng nàng giống như hạ quyết tâm, thở hắt một hơi quay trở về ôm lấy ta chạy ra ngoài.
"Linh Chu tẩu không ổn rồi, Thiếu trang chủ bị Âu Dương quản gia đâm trọng thương, tiểu thư đang ở trong dược phòng giúp Thiếu trang chủ trị thương, chỉ có phu nhân ở bên cạnh giúp đỡ, lão gia không cho phép bất cứ ai tiến vào hỗ trợ, nói là sợ sẽ có nội tặc hại chết Thiếu trang chủ, ngươi mau đi nhìn một chút!" Linh Chu tẩu vừa chạy ra cửa, một nha hoàn nhìn thấy nàng liền vội vàng nói.
"Được, ta lập tức đến." Nghe xong sắc mặt Linh Chu tẩu đại biến, tức tốc chạy đến dược phòng.
Âu Dương quản gia đâm Linh Chu Kỳ Dương bị thương? Ta nghe vậy có chút kinh ngạc, ở bên cạnh nàng mấy ngày nay tuy cảm thấy Linh Chu Kỳ Dương không trọng dụng Âu Dương quản gia bằng người nam tử tên Cửu Phương trong chuồng ngựa, nhưng cũng coi như rất tín nhiệm hắn, tại sao hắn lại hạ thủ với Linh Chu Kỳ Dương? Chẳng lẽ Âu Dương quản gia và Ti Thành Thủy của Mộc Dịch sơn trang chúng ta giống nhau, bị người ngoài mua chuộc? Có thể mua chuộc được quản qua của Linh Chu sơn trang, đồng thời dám đối địch cùng Linh Chu sơn trang, khắp thiên hạ cũng chỉ có Nhạc Dương sơn trang là dám làm như vậy, chẳng lẽ do Nhạc Dương Tiêu? Nhưng không phải Linh Chu Kỳ Dương đã nói Nhạc Dương Tiêu sẽ tìm Ám tộc tới đối phó với nàng sao, Âu Dương quản gia là Ám tộc? Không đúng, tin tức nghe được ở chỗ Linh Chu Kỳ Dương xem ra Ám tộc và nàng là một phe, nếu như Âu Dương quản gia không phải là người của Ám tộc, sao Nhạc Dương Tiêu có thể khiến hắn động thủ, dù là không có Linh Chu Kỳ Dương thì vẫn còn Linh Chu Dịch Phong, năm đó hắn từng oai phong một cõi, không phải là loại người dễ chọc, trong lúc này Nhạc Dương sơn trang nhất thời không thể làm cho Linh Chu sơn trang suy sụp mà trái lại còn đả thảo kinh xà.
Càng nghĩ tiếp tâm tư càng lộn xộn, việc này quá mức kỳ quặc.
Trong dược phòng, bốn phía đều được canh gác nghiêm ngặt, Linh Chu Dịch Phong ở ngoài cửa lo lắng đi tới đi lui, "Trang chủ." Linh Chu tẩu vội vàng tiến đến. Ánh mắt Linh Chu Dịch Phong sắc bén như chim ưng, nhìn thẳng tỉ mỉ quan sát Linh Chu tẩu, qua một lát rốt cuộc mới yên lòng, chân mày khóa chặt, "Ngươi mau vào giúp Tử Kỳ đi."
"Vâng." Bất chấp các lễ nghi rườm rà, lời của Linh Chu Dịch Phong còn chưa dứt Linh Chu tẩu đã xông tới cửa, lúc nói ra chữ 'vâng' thì người đã bước vào bên trong phòng.
Trong phòng hỗn loạn, mùi thuốc và mùi máu tươi giao quấn tràn ngập trong không khí, còn có mùi hương làm người khác muốn nôn. Linh Chu tẩu đặt ta xuống đất liền không bận tâm đến nữa, tiến nhập vào đội ngũ chữa thương.
Ta ở xa xa nhìn Linh Chu Kỳ Dương hôn mê nằm trên giường, sắc mặt của nàng tái nhợt chưa từng thấy, ngay cả đôi môi cũng không còn chút máu, cứ như vậy ngoan ngoãn yên lặng nằm, đơn thuần đáng thương giống như một hài tử, đã không còn sự ngang ngược, điên cuồng và hung ác.
Đột nhiên môi nàng run lên, giống như đang nói cái gì đó, Linh Chu Tử Kỳ bỗng dừng tay quay đầu lại nhìn ta, giữa đôi mắt tràn đầy những giọt nước mắt bi thương, "Ca vẫn luôn gọi tên của tỷ." Nói xong, nàng lại xoay người tiếp tục vội vàng trị liệu.
Trái tim của ta giống như bị cái gì đó đâm vào, đau rát như kim châm muối xát. Không phải ta vẫn luôn chờ đợi Linh Chu Kỳ Dương chết đi sao? Hiện tại sinh mệnh của nàng đang từ từ xói mòn, ta nên hoan hô may mắn mới đúng, đúng vậy, ta nên cười.
Đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, nỗ lực nhếch khóe miệng.
Cuộc đời của nàng rất đáng thương cảm, nhưng không thể bởi vì vậy mà vùi dập hạnh phúc của người khác, quả thật nàng đã không tiếc tôn nghiêm cứu ta, nhưng khiến ta tổn thương vô cùng tàn nhẫn, dằn vặt ta cả người đau đớn.
Hơn cả hận Linh Chu Kỳ Dương, ta hận bản thân mình yếu đuối, ta không hiểu, trái tim ta dao động vì cái gì.
Tại sao ta không thể càn rỡ lớn tiếng bật cười.
Ta nên cảm thấy hài lòng.
Ta nhất định rất hài lòng.