☆ Linh Chu Kỳ Dương
Không ngờ, nàng lại chịu vẽ cho ta xinh đẹp như vậy.
Người trong bức họa ngây ngô ngoái đầu nhìn lại, giống như ta vừa gặp được chính mình trong giấc mơ ta thường thấy. Thì ra nàng chưa bao giờ quên lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta. Nhưng mà sợ là ta của quá khứ trong lòng Mộc Dịch Phỉ đã sụp đổ vỡ vụn, chỉ còn lại vẻ dữ tợn như quỷ dữ âm tào.
Nhân sinh hữu duyên tương kiến, đáng tiếc giữa ta và nàng không phải nhân duyên, mà là nghiệt duyên.
Ta cẩn thận cầm lấy bức họa, đặt cùng chiếc trâm bạc kia. Một ngày nào đó, nếu như số mệnh của ta đã tận, những vật này đều phải theo ta xuống mồ, bằng không sợ là ta vĩnh viễn cũng không thể nhắm mắt, hồn phách nhớ nhung, vấn vương tại thế.
Tin tức của Ám tộc sớm đã truyền đến, Nhạc Dương Tiêu quả nhiên đến tìm Ám tộc trước yến thọ của phụ thân ta, thậm chí không tiếc bỏ ra một số tiền lớn. Sai một nước cờ, toàn trận đại bại, chỉ hy vọng Ám Dạ Khanh không do dự ở thời khắc mấu chốt.
Hôm mở tiệc chiêu đãi thiên hạ quần hùng, náo nhiệt vô cùng, các môn phái trong võ lâm nhận được thiệp mời đều đến đông đủ, không một ai dám vắng mặt.
Nhạc Dương Tiêu cũng đến chúc mừng từ sớm, bên cạnh mang theo Nạp Lan Hạ.
"Linh Chu tiền bối, tiểu chất chúc ngài phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn. Đây là lễ vật mừng thọ, xin tiền bối nhận cho." Hậu lễ của hắn quả nhiên không tệ, ta thầm cười nhạo trong lòng, chẳng biết trong đấy có bao gồm lễ vật mai táng cho Linh Chu Kỳ Dương ta hay không.
"Mau ngồi, Nhạc Dương chất nhi không cần khách khí, ha ha ha." Tâm tình phụ thân vô cùng tốt, để Nhạc Dương Tiêu ngồi vào giữa, gọi hạ nhân dâng trà hầu hạ.
Trong đại đường, kẻ được ngồi đều là những người có chút tiếng tăm trong giang hồ, các môn phái nổi danh và các anh hùng hào kiệt có triển vọng, tặng lễ hàn huyên chúc mừng liên tiếp nối nhau không dứt. Ta bắt chuyện xong cũng rời khỏi đại đường, những chuyện xã giao này cứ giao cho phụ mẫu, dù sao phụ thân mới đúng là trang chủ danh chính ngôn thuận của Linh Chu sơn trang, là diễn viên chính của yến thọ ngày hôm nay. Trong viện, nhân long hỗn tạp[1], là nơi ta chỉ định để Ám Dạ Khanh động thủ giảm bớt sai lầm.
"Ca." Tử Kỳ miễn cưỡng vui cười, chậm rãi đi tới.
"Nàng thế nào?"
"Ăn một chút, Linh Chu tẩu đang trông coi."
"Bảo Linh Chu tẩu có thể đưa nàng vào tiểu viện hít thở không khí, nhưng đừng để nàng đi loạn."
"Vâng, vậy ca. . ."
"Đi đi. Ở đây không có việc gì." Biết Tử Kỳ lo lắng, nhưng tên đã lên dây, phải bắn thôi. Có lẽ Ám Dạ Khanh và Ám Dạ Yên sớm đã trà trộn vào, vì đem kịch làm thật, ngoại trừ hành động hôm nay ra còn lại tất cả chi tiết ta không nắm rõ, chẳng biết bọn họ cải trang thành ai, cũng chẳng biết bao giờ hạ thủ.
Yến tiệc bắt đầu, phụ thân nói vài câu có lệ, liền để cho gánh hát lên ca múa, tiếng trầm trồ ca ngợi không dứt, bình yên vô sự.
Mọi người đang chè chén say sưa, nội viện bỗng nhiên truyền đến tiếng binh khí ầm ĩ va chạm, tất cả gia đinh đều chạy về hướng nội viện, một tên vội vã đến thông báo cho ta, "Thiếu trang chủ, có ngoại nhân lẫn vào trang, Mộc Dịch tiểu thư đang bị uy hiếp." Lòng ta trầm xuống, từ lòng bàn chân bắt đầu lạnh cả người, làm ra động tĩnh lớn như vậy chắc chắn không phải tác phong của Ám tộc, càng không cần nói đến việc phải uy hiếp Mộc Dịch Phỉ, ta lập tức chạy về phía nội viện, những tên đến dự tiệc cũng đều đứng dậy đi theo sau. Bất kể hắn là ai, xông đến Linh Chu sơn trang đa phần là nhắm về phía ta, uy hiếp Mộc Dịch Phỉ bất quá chỉ là áp chế ta, ta không sợ điều gì chỉ sợ Mộc Dịch Phỉ sẽ tự mình tìm cái chết.
Vừa đến nội viện, gia đinh vây quanh ba lớp đều lập tức tránh ra nhường đường, giữa vòng vây có bốn người, một người trong số đó là Mộc Dịch Phỉ, nàng bị bóp trụ cổ khống chế, trên vai còn bị đè bằng một thanh kiếm, dường như Mộc Dịch Phỉ vẫn không có ý định hướng về phía lưỡi kiếm, bình sinh ta chẳng bao giờ hoảng sợ như bây giờ, cơ thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy, huyết dịch hầu như chảy ngược, ta sợ tên đấy lơi tay, thanh kiếm kia liền cắt ngang cổ nàng.
Ba kẻ còn lại nhìn thấy ta xuất hiện, biểu tình liền trở nên dữ tợn, ánh mắt tràn ngập hận thù, tên khống chế Mộc Dịch Phỉhung hăng quát lớn, "Linh Chu Kỳ Dương! Tên súc sinh! Còn nhớ rõ ta chứ?"
Ta cố sức ổn định tâm tình, giả vờ trấn định quan sát bọn chúng, cả ba đều ăn mặc bình thường không giống y phục của kẻ luyện võ, chắc là lẫn vào trong đám hạ nhân, nhưng bộ dạng thì trông có vẻ quen mắt, nhất thời bỗng nhiên nhớ ra, bọn chúng đều là tiêu sư của Kim Phiêu Đông Lăng gia ba năm trước đây bị ta diệt môn.
Thảm kịch của Đông Lăng gia ba năm trước quả thật là do ta hành động theo cảm tính, Đông Lăng tiêu cục cùng Linh Chu sơn trang vốn có tới lui làm ăn, hôm ấy tâm tình ta cực kém, đúng lúc Đông Lăng Cư và tiêu cục của hắn làm mất mớ báu vật của ta, nguyên bản báu vật cũng không đáng giá, tội không đến nỗi phải chết, chỉ là đã lỡ để cho ta tìm được nơi để trút giận, dưới cơn thịnh nộ ta giết Đông Lăng Cư. Một là không làm, hai là làm không ngừng, cho nên ta dẫn người máu rửa Kim Phiêu Đông Lăng tiêu cục, hài tử còn quấn tã của hắn, lão mẫu bảy mươi, tám mươi tuổi, toàn bộ tiêu sư dưới trướng không một ai sống sót, toàn bộ chôn vùi dưới kiếm của ta mà còn là chết không toàn thây. Lúc đó chỉ vì dùng máu tươi trút giận, căn bản không nhớ rõ đã giết ai, giết bao nhiêu người, thi thể bị ta chém đến máu thịt không rõ ràng cũng không cách nào nhận diện, vì vậy liền sai người chôn qua loa cho xong chuyện, cũng không xem xét có chừa lại ai sống sót hay không. Những kẻ này, có lẽ khi đó ra ngoài áp tiêu, mới tránh được một kiếp.
"Việc của Đông Lăng tiêu cục là do ta có chút quá phận, các ngươi có cừu có oán thì đến tìm ta, đừng làm nàng bị thương." Dưới ánh sáng phản xạ của lưỡi kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Mộc Dịch Phỉ, ánh sáng phản quang lấp lánh, chói mắt khiến đầu óc ta mụ mị vô cùng, hoàn toàn không phát giác được nói như vậy càng khiến chúng không bỏ qua cho nàng.
"Quả nhiên bắt ả là đúng. Linh Chu Kỳ Dương, muốn ả sống thì dùng mạng chó của ngươi ra mà trao đổi."
"Láo xược!" Không đợi ta mở miệng, giọng nói tức giận của phụ thân vang lên, "Người đâu, mau bắt đám sâu bọ này cho ta!"
"Kẻ nào dám!" Ta trừng mắt nhìn đám hộ vệ và gia đinh định xông lên, nắm chặt trường kiếm bên hông, buông ra lời hung tợn, "Hôm nay kẻ nào dám làm xằng, để nàng bị thương ta nhất định khiến kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong!"
"Ngươi!" Sắc mặt của phụ thân thoáng chốc trắng bệch, ta quay đầu lại nhìn hắn, gằn từng câu từng chữ, "Bao-gồm-cả-người-ở-trong-đấy!"
Mẫu thân thở sâu một hơi, đôi mắt rưng rưng, hai tay siết chặt kéo phụ thân về, dường như sợ hắn sẽ xung đột với ta, trưởng bối trong nhà cũng đều khẩn trương che chắn cho phụ thân, hắn chỉ tay vào người ta, run rẩy không ngừng, "Ngươi tên nghiệt tử! Nghiệt tử!"
"Ha ha! Không ngờ tên súc sinh máu lạnh chó heo không bằng như Linh Chu Kỳ Dương ngươi cũng có lúc động tình. Để ta xem ngươi có thể vì một nữ nhân mà hy sinh thành bộ dạng gì, quỳ xuống!" Ánh mắt bọn chúng sung huyết, âm hiểm cười, cầm thanh kiếm trong tay quơ loạn bên người Mộc Dịch Phỉ.
Các nhân vật đỉnh cao trong võ lâm đều tề tụ, bọn chúng đều chờ xem ta sẽ làm gì, nếu như ta quỳ xuống, sẽ trở thành trò cười của thế nhân, là đề tài những khi nhàn rỗi, mất hết thể diện, đường đường là Thiếu trang chủ Linh Chu sơn trang, lại vì một nữ nhân mà quỳ gối trước mặt bao người, buồn cười ra sao, nhục nhã biết bao.
Chắc hẳn phần lớn những người ở đây đều cho rằng ta sẽ không quỳ, cái danh phong lưu như mũ đội trên đầu, đều không phải ngày một ngày hai mà có, chỉ có ta giết nữ nhân, không hề nương tay, không có ta cứu nữ nhân, đánh mất thể diện.
Ta nhàn nhạt mỉm cười với Mộc Dịch Phỉ, phất vạt áo, không chút do dự gập chân quỳ xuống, tiếng xương va đập cùng một tràn xôn xao vang lên, tiếng ba kẻ ấy châm biếm vũ nhục đã không còn lọt vào tai ta, trong mắt ta chỉ có vẻ mặt không thể tin được của Mộc Dịch Phỉ, nàng mở to hai mắt nhìn ta, trong đôi mắt đen láy nhìn thấy ta bị vũ nhục, không hề có sự hả hê nào.
Kỳ thực, nàng và bọn chúng nên ở cùng một phe cùng vỗ tay tán thưởng.
Nhưng nàng không.