Tình Thương Nhất Sinh

Chương 19: Đệ thập bát chương








☆ Mộc Dịch Phỉ




Nước không ngừng tuôn ra từ bên hông mộc bồn, căn phòng tràn ngập hương thơm từ những cánh hoa rực rỡ trôi nổi trên nước, ta gối đầu lên khuỷu tay Linh Chu Kỳ Dương, cả cơ thể chìm trong làn nước.
Linh Chu Tử Kỳ bỏ thêm vào nước dược liệu có ít cho cơ thể ta, sợ Linh Chu Kỳ Dương sẽ không sớm để ta rời khỏi mộc bồn, mặt nước ngập tràn những cánh hoa giống như đem ta chôn sống, ta chỉ có thể cảm giác được tay nàng tới lui tuần tra trên cơ thể ta, lần trên ngực chậm rãi di xuống dưới, ban đầu ta hơi giật mình hoảng sợ không khỏi khẩn trương nín thở, rất nhanh nơi vừa bị Linh Chu Kỳ Dương dằn vặt tuy đã có lưu tình không đến nỗi tê rát đau nhứt thấu tâm, nhưng cảm giác tổn thương nóng rát này vẫn chiếm lấy thần kinh của ta.
Khép chặt hai mắt, cắn môi, ta cam chịu cùng chờ đợi bàn tay ác quỷ hung tàn kia sẽ mang đến những vết thương kim châm muối xát. Nhưng mà ta chờ đợi, nhưng Linh Chu Kỳ Dương lại cúi đầu cười khúc khích bên tai ta, ngón tay của nàng bỗng rời đi, chỉ vuốt khẽ lưu luyến bên bắp đùi.
Ta kinh ngạc mở to mắt, đối diện với nụ cười khó hiểu của nàng.
"Sợ à?" Vẻ mặt của Linh Chu Kỳ Dương thật giống như đang nói những lời điềm ngôn ái ngữ[1], nhu tình mật ý[2].
Hơi thở gấp ta không nén được đã cho nàng đáp án, mà đáp án này dường như làm nàng vô cùng thỏa mãn. Đôi môi ướt át của nàng từ vành tai lướt qua gò má, di tới khóe miệng, phủ lên bắt đầu hôn phiên giang đảo hải[3], nháy mắt liền đánh tan tất cả sức lực của ta, cơ thể mềm nhũn, tất cả được đỡ lấy bằng khuỷu tay mạnh mẽ của nàng.
Chừng một canh giờ sau, nàng mới ôm ta ra khỏi mộc bồn, Linh Chu tẩu yên lặng dọn dẹp tất cả, ta bị Linh Chu Kỳ Dương thả lại giữa giường, nàng không động chạm ta nữa, chỉ vòng hai tay từ phía sau ôm lấy ta, chôn mặt vào gáy ta, hơi thở nóng hổi phả lên nơi mẫn cảm trên cổ khiến ta càng vô lực.
Y phục của nàng sớm đã ướt đẫm, hương hoa nhàn nhạt xoay vần xung quanh chúng ta. Ta cảm giác được lồng ngực của nàng phập phồng, cấp tốc từng nhịp, từng nhịp chạm vào lưng ta.
Chúng ta cứ duy trì tư thế như vậy, ngồi thật lâu, thật lâu.
Lâu đến ý thức của ta bắt đầu mơ màng, lâu đến thảng thốt dường như có một dịch thể ấm áp hình giọt, từ vai ta chảy xuôi xuống.
Ta đoán, đó là giọt nước từ trên tóc rơi xuống.
Nhất định là vậy.
Thọ thần Linh Chu Dịch Phong sắp đến, khắp nơi trong trang đều bận rộn sắp xếp đến hân hoan. Gần đây Linh Chu Kỳ Dương vô cùng bận rộn, hình ảnh nàng cau mày chuyên tâm làm việc làm ta nghĩ đến ca ca, đã từng có nhiều đêm liền ca ca giống như thế này, cau mày, một mình xử lý những công việc ca không hề hứng thú, bất đắc dĩ phải đem huyền cầm và bút vẽ ca yêu quý gạt sang một bên.
Mỗi khi nhớ đến những việc này, ta đều không kiềm được nước mắt. Cũng vì vậy mà Linh Chu Kỳ Dương thường xuyên ngừng tay lại lau nước mắt cho ta, nàng cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ một lần lại một lần kiên nhẫn lau khô vệt nước trên gò má cho ta, nét mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Ta không xác định được, sự bi thương ta chợt thấy được giữa đôi mắt nàng có là thật hay không.
Linh Chu Tử Kỳ cũng không đi đến tìm ta giống như trước, thậm chí còn hiếm thấy nàng xuất hiện, ngẫu nhiên nhìn thấy thì mùi thuốc đông y trên người nàng càng đậm nồng hơn trước, vành mắt luôn ửng đỏ, sầu khổ luôn khóa chặt giữa vầng trán.
Hôm nay, bỗng nhiên Linh Chu Kỳ Dương nói với ta: "Vẽ ta đi."
Nàng lập tức sai người trải giấy Tuyên Thành, bút mực đều chỉnh tề, sau đó dắt tay của ta, nhét bút vào, "Ta chỉ cho ngươi một canh giờ." Nói xong, nàng liền chỉ để lại một mình Linh Chu tẩu, mang những người khác rời đi.
Ta đứng ở trước bàn, ngơ ngác nhìn mảnh giấy trắng kia, rề rà không chịu vẽ, Linh Chu tẩu thấy thế có chút lo lắng, "Mộc Dịch tiểu thư, ngươi nhanh vẽ một chút đi, Thiếu trang chủ nói một canh giờ, nếu ngươi vẽ không tốt, ngài ấy chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó người chịu tội là ngươi, lại phải đau khổ."
Nàng nói những lời này ta đương nhiên hiểu rõ, chỉ là, muốn ta vẽ Linh Chu Kỳ Dương, ta thực sự chẳng biết làm sao hạ bút. Nàng tàn nhẫn độc ác, nàng tùy hứng nhu tình, vô luận là muốn vẽ mặt nào của nàng, đều khiến lòng ta như gai châm, run rẩy không ngừng, như vậy thì căn bản không thể nào hoàn thành bức vẽ.
Trong giây lát ta nhớ đến, hơn mười năm trước, hình ảnh nàng ngoái đầu nhìn lại là ấn ký mỹ hảo duy nhất của nàng trong lòng ta, chỉ nghĩ đến hình ảnh đó ta mới có thể giữ chút bình tĩnh. Khi đó ta đối với nàng, không thù cũng không hận.
Ổn định tâm tình, ta cầm bút, đem hình ảnh đã ngủ say nhiều năm trong trí nhớ của ta, họa lên trang giấy.
Vẽ rồi lại vẽ, ta dường như quên hết tất cả, trong mắt chỉ còn một người ngoái đầu nhìn ta, lặp lại một lần lại một lần, Linh Chu Kỳ Dương khi còn nhỏ giống như xuyên không đến trước mặt ta, mang theo một chút sợ hãi cùng ngượng ngùng.
Nàng, nếu như có thể không trưởng thành thì thật tốt. Để cho ký ức mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất.








—— 

[1] Điềm ngôn = lời ngọt ngào; Ái ngữ = câu yêu thương
[2] Tình cảm dịu dàng, ý tứ như mật
[3] Nghĩa tương tự 'Dời non lấp bể' 
——