Tình Thương Nhất Sinh

Chương 13: Đệ thập nhị chương








☆ Mộc Dịch Phỉ




Khi ta mở mắt ra thì bản thân đã rời khỏi mật thất, bị Linh Chu Kỳ Dương đưa lên đại sảnh, có lẽ do ta đã mất đi giọng nói cho nên nàng không sợ ta sẽ nói ra bí mật của mình.
Ta bị nàng ôm chặt, giống như luyến tiếc không nỡ bỏ một món đồ chơi. Thấy ta mở mắt, nàng liền sai người chuẩn bị đồ ăn, sau đó lại không kiêng nể gì mà hôn lên môi ta, đầu lưỡi của nàng phiên chuyển cướp đoạt gần như làm ta hít thở không thông, hàm dưới bị tay nàng chế trụ, thậm chí sức lực để khép miệng cũng không có, chỉ có thể tùy ý nàng hung hăng ngang ngược. Hàng mi mỏng dài của Linh Chu Kỳ Dương ở trước mắt ta, thẳng đều khẽ lay động, trong kia là đồng tử đen láy như bảo thạch, là sâu xa mà ta không đoán được.
Rất nhanh, cơm nước được đưa đến, Linh Chu Kỳ Dương như là đương nhiên mà cầm lấy muỗng đút ta ăn từng ngụm, chu đáo phân lượng từng muỗng để ta dễ dàng nuốt được, cũng sẽ không để cho ta nghẹn, nàng làm không biết mệt, giống như đang chơi một trò chơi rất thú vị, lê qua[1] ở khóa miệng tỏ rõ nụ cười nhàn nhạt của nàng. Linh Chu Tử Kỳ vẫn ngồi bên cạnh, nhìn hành động khó hiểu của Linh Chu Kỳ Dương, không nói được lời nào.
"Thiếu trang chủ, Đông Dã lão bản của Châu Bảo Hành ở Phượng Hoài đến thăm." Một vị có dáng vẻ quản gia cung kính thông báo với Linh Chu Kỳ Dương.
Linh Chu Kỳ Dương cũng không ngẩng đầu, vẫn nhìn thẳng vào ta, chăm chú đút ta ăn, "Cho vào."
Không bao lâu, một vị trung niên ăn mặc hoa lệ, thân hình hơi béo đi theo người có dáng vẻ quản gia tiến vào trong, hắn là Đông Dã Thủ, đã từng là thượng khách của Mộc Dịch sơn trang. Nhìn thấy Linh Chu Kỳ Dương, gương mặt mập mạp của hắn lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, "Bái kiến Linh Chu thiếu trang chủ, tại hạ là Đông Dã Thủ, là thương nhân châu báu lớn nhất Phượng Hoài."
"Đông Dã tiên sinh mời ngồi." Thái độ Linh Chu Kỳ Dương lễ phép ôn hòa, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tự mình trải nghiệm thì rất khó tưởng tượng ra được dưới mặt nạ da người của nàng, ẩn tàng một con người máu lạnh điên cuồng như thế nào.
Động tác đút cho ta ăn của Linh Chu Kỳ Dương vẫn không ngừng lại, Đông Dã Thủ gặp tình cảnh này cũng khó nén kinh ngạc, dường như không biết phải làm sao, khí trời không nóng nhưng lại hay giơ ống tay áo lau mồ hôi trên trán, ánh mắt hắn đầy ấp sợ hãi đối với Linh Chu Kỳ Dương, còn đối với ta thì lóe qua một ý khinh thường. Cũng khó trách, Linh Chu Kỳ Dương giết chết toàn bộ người Mộc Dịch gia, lại chỉ giữ mạng một mình ta, hôm nay lại làm ra hành động ám muội này, nhất định hắn đã cho rằng ta là một nữ nhân vô sỉ thấp hèn, bán thân thể bán tôn nghiêm để đổi lấy mạng sống, kéo dài hơi tàn.
Người khác nhìn ta thế nào, nghị luận về ta ra sao cũng không hề gì nữa. Đã trắng hai bàn tay, còn quan tâm danh tiếng làm gì? Ước mơ duy nhất của ta, là có thể tìm được cơ hội đem bí mật không thể cho ai biết của Linh Chu Kỳ Dương công bố thiên hạ, khiến nàng thân bại danh liệt, hảo hảo thưởng thức tư vị đau khổ.
"Thiếu trang chủ." Đông Dã Thủ lấy ra một hộp gấm, tất cung tất kính trình lên trước mặt Linh Chu Kỳ Dương, "Đây là viên Tịch Linh Châu vật hiếm có ở Tuyết Vực, không chỉ chống bụi, còn có thể trấn tà, buổi tối sau khi hấp thu ánh trăng, ban ngày đem nó để vào phòng là có thể khiến cả gian nhà mát mẻ tinh khiết, tránh được cái khổ của mùa hè. Xin Thiếu trang chủ vui lòng nhận cho, Đông Dã Thủ nguyện quy thuận Linh Chu thiếu trang chủ." Hắn mở nắp hộp, cảm giác man mát dịu nhẹ liền xông lên mặt, một hạt châu trắng như tuyết, an tĩnh nằm bên trong, thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nào, phả hơi lạnh nhưng không phải là băng.
Linh Chu Kỳ Dương chỉ nhẹ cười, hờ hững liếc mắt nhìn cái gọi là trân bảo hiếm thấy, "Bảo vật quý giá như vậy, làm sao ta dám lấy, có lẽ Đông Dã tiên sinh nên mang về đi." Đông Dã Thủ nghe vậy thân thể không khỏi run lên, thần sắc còn kinh hoàng hơn trước, cả người đơ cứng, ngơ ngác nâng hộp gấm, miệng khép mở như không tìm được lời nào để nói.
Sợi tóc của ta, xoay tròn giữa ngón tay Linh Chu Kỳ Dương, nàng như lơ đãng làm trúng vết thương trên cơ thể ta, đau đớn khiến ta co giật một trận, thấy ta lộ ra vẻ mặt thống khổ, nàng nhẹ nhàng 'thưởng' cho ta một nụ hôn lên trán. Sau đó mới ung dung nói với Đông Dã Thủ đang đứng ngây ngốc một bên, "Sau khi Mộc Dịch sơn trang biến mất, theo vị trí địa lý của Phượng Hoài, Đông Dã tiên sinh nên đem lễ vật ấy dâng cho Nhạc Dương Tiêu mới đúng chứ?" Vì tam đại sơn trang phân chia võ lâm, rất nhiều thương nhân đều tự lựa chọn tiến cống vàng bạc và bảo vật cho một trong ba sơn trang, tìm che chở. Sau khi Mộc Dịch sơn trang diệt vong, các thương nhân đều sợ bị liên lụy, nhất định sẽ chuyển đầu quy thuận Linh Chu sơn trang hoặc Nhạc Dương sơn trang, chắc hẳn hôm nay Đông Dã Thủ đến đây chính là vì lý do này.
Đông Dã Thủ nghe được lời Linh Chu Kỳ Dương nói, liền trả lời, "Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà hầu, Đông Dã Thủ lúc này đây, không muốn chọn sai chủ nhân nữa."
"À." Linh Chu Kỳ Dương phì cười một tiếng, trêu ghẹo nói, "Những lời này nếu như truyền tới tai Nhạc Dương Tiêu, ngươi không sợ tính mạng mình khó bảo toàn sao?"
". . ." Đông Dã Thủ lại một lần nữa không nói thành lời, hắn thấp thỏm lo sợ nhìn Linh Chu Kỳ Dương.
Linh Chu Kỳ Dương đưa tay cầm lấy hạt châu trong hộp gấm đưa tới trước mặt ta, "Thích không? Ta cảm thấy nó rất hợp với ngươi." Ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên dịu dàng, di chuyển hạt châu trên mặt ta, xúc cảm lạnh lẽo kia dường như có thể giảm bớt cơn đau rát trên người ta, nhất thời khiến ta thoải mái hơn nhiều.
"Thứ này ta nhận, hy vọng sau này Linh Chu sơn trang sẽ không làm cho ngươi thất vọng." Linh Chu Kỳ Dương nói xong, Đông Dã Thủ liền thở một hơi nhẹ nhõm, hắn thay đổi sắc mặt nở ra một nụ cười nịnh nọt, "Cảm tạ Linh Chu thiếu trang chủ. . ." Những lời a dua nịnh hót, lải nhải không ngừng, Linh Chu Kỳ Dương cũng mỉm cười từ đầu cho đến khi Đông Dã Thủ rời đi.
"Âu Dương quản gia, ngươi thấy thế nào?" Nàng dùng ngón giữa cùng áp út kẹp lấy viên linh châu kia, nhìn về phía Đông Dã Thủ mới vừa rời đi.
"Chắc chắn rất nhiều người trong võ lâm đều đã biết được, tương lai nhất định một trong hai Linh Chu sơn trang và Nhạc Dương sơn trang sẽ có một nơi có cùng kết cục như Mộc Dịch sơn trang. Sau khi Mộc Dịch sơn trang bị tiêu diệt, rất nhiều thương nhân và bang phái trước đó đi theo Mộc Dịch sơn trang đều sợ bị liên lụy vì việc này, cho nên những người này đều đến đặt cược cho tương lai của mình. E là bên Nhạc Dương Tiêu tiếp đãi những người ôm tâm tính này cũng không ít."
"Thương nhân bây giờ, thật sự càng ngày càng khôn khéo." Linh Chu Kỳ Dương đem hạt châu bỏ vào hộp gấm, đưa cho Linh Chu tẩu xong liền ôm ta ra khỏi đại sảnh.
Nàng đưa ta đến chuồng ngựa, một nam tử thô kệch cười ha ha chào hỏi với nàng, giọng điệu không giống như hạ nhân, cảm giác như là bằng hữu. Người nam tử giúp Linh Chu Kỳ Dương dắt ngựa ra, nàng mang ta xoay người leo lên ngựa, đặt ta ở trước ngực, nhoẻn miệng cười với nam tử kia liền vung roi rời khỏi.
Ta không biết nàng muốn đem ta đi đâu.
Lưng ngựa xóc nảy gần như muốn chấn vỡ cơ thể ta, toàn bộ vết thương đều không chút kiêng kỵ mà bắt đầu giày vò ta, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, dưới thân đau nhức, tim như bị bóp nghẹt, cảm giác ngón tay của nàng hung hăng ngang ngược trong cơ thể ta vẫn hiện hữu rõ ràng, ta đau đớn cắn môi, mùi máu tươi tràn đầy trong khoang miệng.
Cánh tay ôm lấy ta càng siết càng chặt. Nước làm mờ hai mắt khiến ta không thấy rõ biểu cảm của nàng, chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực kia phả lên gương mặt ta.








—— 

[1] Một lúm nhỏ ở kế khóe miệng, không sâu và cũng không phải là lúm đồng tiền; còn được gọi là lê oa.
——